Hành lang bệnh viện.
Tô Diệm đi đằng trước, Tô Niệm Niệm đi theo phía sau.
Mãi cho đến khi Tô Diệm đột nhiên dừng lại, Tô Niệm Niệm ngây ngốc đụng vào lưng anh.
Tô Diệm ‘haizz’ một tiếng, xoay người gõ vào ót cô, rầu rĩ nói: “Anh thấy em không phải là mất mặt.”
“Em là mất hồn đấy.”
Tô Niệm Niệm không có tâm tình hưởng ứng anh, chỉ có những nếp nhăn trên trang giấy của tờ báo cáo luận văn do ngón tay cô bất giác tạo nên.
Trên giấy chữ viết sắc sảo.
Chữ của Bùi Ngôn Khanh cũng giống như anh vậy, đã nhìn rồi là khó quên.
Nghĩ như vậy khiến cô lại thất thần.
Tô Diệm không chú ý, tay anh luồng vào trong túi áo trắng, tâm trạng khá tốt, mấp máy môi: “Nhưng cũng coi như là nuôi không uổng----“
“Biết giúp anh hai xả giận.”
Tô Niệm Niệm: ?
Thời gian như đang được quay về mấy phút trước.
Trong bầu không khí như ngưng trọng, Tô Diệm đột nhiên không cảm thấy ngượng ngại, rất tự nhiên giới thiệu với Bùi Ngôn Khanh: “Lão đại, đây là em gái của em Tô Niệm Niệm, đi nhầm phòng rồi.”
Nói xong, Tô Diệm nói nhỏ bên tai của Tô Niệm Niệm: “Chào hỏi qua loa rồi hẵng đi.”
Tô Niệm Niệm nhướng mày, lại nhìn về phía Bùi Ngôn Khanh một lần nữa, mắt chạm mắt với anh.
Ánh mắt của Bùi Ngôn Khanh đầy xa cách, chỉ hơi gật đầu với cô.
Tim cô như chệch nhịp, hơi cụp mặt, ánh mắt dừng lại ở nốt ruồi trên mũi của Bùi Ngôn Khanh, hai chữ ‘thầy giáo’ còn đọng bên miệng, ma xui quỷ khiến như thế nào lại nuốt vào trong.
Tô Niệm Niệm liếm môi, nghiêm mặt, nghiêm túc gọi một tiếng: “Chào chú.”
“Phù.” Ý thức em mình nói không đúng, Tô Diệm cúi đầu, cố gắng kiềm chế cảm xúc, chỉ là khóe miệng không làm cách nào khép lại được.
Bùi Ngôn Khanh nhìn lướt sang Tô Diệm, lông mày trước giờ vẫn luôn thể hiện vẻ ung dung nay lại mang theo chút khó tin, anh khựng lại vài giây rồi mới nói: “Chào em.”
“Gọi tên tôi là được rồi.”
Đương nhiên Tô Niệm Niệm sẽ không gọi tên một lần nữa, chỉ cố đề kiềm chế lại nhịp tim của mình, cô cụp mắt nhìn xuống dưới chân.
“Này---“ Mấy câu rồi mà Tô Niệm Niệm không trả lời, Tô Diệm có hơi bất mãn, tay huơ huơ trước mặt Tô Niệm Niệm, “Tô nha đầu.”
“Nghe anh nói chuyện không vậy?”
Tô Niệm Niệm lúc này mới bừng tỉnh, nhìn Tô Diệm, hít một hơi thật sâu rồi hỏi: “Giáo viên hướng dẫn của anh 30 mấy tuổi rồi?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bình thường làm thầy hướng dẫn, tiến sĩ còn có thể dẫn dắt sinh viên thì tuổi tác đương nhiên sẽ không nhỏ, dù cho Bùi Ngôn Khanh nhìn rất trẻ.
Tô Niệm Niệm tính toán, đoán chừng Bùi Ngôn Khanh có lẽ đã 30 mấy tuổi hơn, thế liệu có phải đã…kết hôn rồi không?
Nhịp tim cô chững lại.
Tô Diệm đột nhiên bật cười, nhìn cô với ý tứ sâu xa: “Tô nha đầu, anh hiểu nỗi khổ tâm của em.”
Cố ý vòng một đường lớn nói Bùi Ngôn Khanh trông già rồi để dỗ anh vui đây mà.
Tô Niệm Niệm: ?!
Cô khó hiểu: “Em có nỗi khổ tâm gì?”
Tô Diệm đắc ý mím môi, vừa định nói chuyện thì lại bị cắt ngang.
“Anh Diệm.” Người nói chuyện là một giọng nam cà lơ phất phơ, “Em nói sao tìm khắp nơi không thấy đầu, thế nào….Mẹ nó!”
“Anh Diệm, bạn gái của anh à?” Lục Huyền đi lại gần, quan sát Tô Niệm Niệm, trong giọng nói là sự kinh ngạc.
Nghe thấy tiếng nói, Tô Niệm Niệm quay đầu nhìn thấy một nhóm mặc áo khoác trắng, toàn là con trai, tụ tập lại với nhau một cách hùng dũng như mây tản bộ, khí thế uy hiếp.
Chả trách trên mạng đều nói, khoa xương khớp là khoa ít ồn ào nhất trong bệnh viện, gần nhất đều là bác sĩ nam, muốn náo cũng phải tự lượng sức mình.
“Cút đi.” Tô Diệm cau mày, kéo Tô Niệm Niệm ra sau, rồi nhàn nhạt nói: “Em gái, ruột.”
“Bọn họ là bạn học của anh.” Tô Diệm nói, lại giới thiệu tên của từng người một cho Tô Niệm Niệm.
“Chào các anh.” Tô Niệm Niệm gật đầu với bọn họ, “Em là Tô Niệm Niệm.”
“Chào em chào em.”
Mấy nam sinh như ở trong cái miếu của khoa xương khớp quá lâu rồi, lúc nào mà gặp được đại mỹ nữ là nhất thời có chút thất thần. Sau khi Tô Diệm nhìn sang bọn họ một lượt với ánh mắt cảnh cáo thì họ mới thôi nhìn.
“Tìm tớ làm gì?” Tô Diệm hỏi Lục Huyền.”
Lục Huyền đặt tay lên vai Tô Diệm, “Đi ăn cơm thôi.”
“Bùi Ngôn Khanh đâu? Bận xong chưa? Kêu anh ấy cùng đi.”
Đôi mắt của Tô Niệm Niệm lóe lên.
“Không biết, tớ đi gọi.” Tô Diệm hất tay của Lục Huyền ra, lười biếng nói.
“Tớ đi gọi thầy giáo.” Người con trai tên Vương Thần đứng đằng sau chủ động ‘xin đi giết giặc”.
Lục Huyền gật đầu, lại ân cần hỏi: “Niệm Niệm đi cùng chứ?”
Tô Diệm: “Con bé không ăn.”
Tô Niệm Niệm: “Cũng được ạ.”
Hai người cùng lúc lên tiếng.
Người đứng phía trước sững sờ, người đứng phía sau lại kiên định bổ
sung thêm một câu: “Được ạ.”
Lục Huyền hứng thú nói: “Hoan nghênh hoan nghênh!”
“Có thể cùng mỹ nữ đi ăn cơm là niềm vinh dự của tụi anh đấy.”
Mấy người đàn ông cũng hùa theo.
Sắc mặt Tô Diệm khó coi, lại nhìn bọn họ với con mắt cảnh cáo, nghiến
răng, nói với Tô Niệm Niệm:
“Tiểu quỷ, em thật sự muốn ăn cơm ở trong bệnh viện à?”
“Anh đã từng nói rồi, đồ ăn trong bệnh viện rất bình thường.”
Nhưng Tô Niệm Niệm đối với chuyện ăn uống trước giờ luôn rất cao,
khá kén ăn.
Tô Diệm nói cứ đợi chút cô lại nửa đường rút lui cho xem.
Đợi vài giây nhưng lại chẳng hề nghe thấy Tô Niệm Niệm nói không, lại
chỉ nghe thấy Lục Huyền vẫy vẫy tay ở phía sau: “Chào thầy.”
“Khó khăn lắm mới có thể ăn đúng giờ đúng giấc nên đặc biệt gọi anh đi
cùng, tụ họp một chút.”
Tô Niệm Niệm nhìn xuyên qua Tô Diệm, nhìn ra phía sau.
Bởi vì phải đi ăn cơm, Bùi Ngôn Khanh đã cởi chiếc áo khoác blue ra, áo sơ mi màu xám phối cùng quần tây đen, tôn lên thân hình cao ráo của anh. Lúc bước đi vừa nho nhã vừa kiêu ngạo, từng bước đi ấy như đang đâm thẳng vào trái tim cô.
Anh bước lại gần, đối mặt với Lục Huyền, giọng nói bình tĩnh: “Có thời gian, tôi hi vọng cậu tập nhìn báo cáo có thể bớt sai sót chút đi.”
Lục Huyền đanh mặt, “Lão đại, em gái của anh Diệm đang ở đây, có thể cho em tí mặt mũi được không thế.”
Bùi Ngôn Khanh khựng lại, lúc này mới nhìn về phía Tô Niệm Niệm, hỏi theo phép lịch sự: “Cùng đi ăn chứ?”
“Đi cùng chứ ạ!” Tô Niệm Niệm vội vàng trả lời, “Sáng sớm em chưa ăn gì, vừa đúng lúc đói rồi.” Cô kiên định với thái độ của mình: “Nên ăn ở đây luôn.”
Nói xong, Tô Niệm Niệm cảm thấy Bùi Ngôn Khanh đang nhìn mình, khẩn trương co các ngón tay lại.
Bùi Ngôn Khanh nhìn lướt qua cô, có hơi nghiêm khắc: “Buổi sáng thì phải ăn.”
Tô Niệm Niệm nhất thời có cảm giác như thời tiểu học khi đối mặt với thầy chủ nhiệm, cô ‘a’ một tiếng, liên tục gật đầu.
Bùi Ngôn Khanh không nói gì nữa, xoay người đi về phía trước.
“Em làm gì mà cứ một hai đòi ở lại bệnh viện ăn hả?” Tô Diệm hỏi.
Tô Niệm Niệm tùy ý đáp lại một câu: “Muốn thử đồ ăn của anh.”
Một câu nói rất bình thường, nhưng Tô Diệm không biết thế nào lại thay đổi biểu tình, kéo dài thanh ‘a’ ra, “Anh hiểu rồi.”
Tô Niệm Niệm: ?
Anh hiểu cái gì mà hiểu hả?
Lục Huyền đứng kế bên kề sát tai cô nhỏ giọng an ủi: "Không cần hoảng, Niệm Niệm, Bùi lão đại chỉ là mắc bệnh nghề nghiệp. Khi bận lên anh ấy cũng chẳng ăn.”
Tô Diệm đẩy đầu Lục Huyền ra, nói đầy chán ghét: “Nói chuyện thì cứ nói đi, cách xa một chút.”
Lục Huyền sờ mũi, nhìn Tô Diệm với dáng vẻ như đang bảo vệ đàn con của mình, lẩm bẩm: “Có em gái thì lợi hại thật đấy.”
“Sao hả, cậu không phục?” Tô Diệm kéo dài giọng nói, nhớ lại Tô Niệm Niệm vì anh mà can đảm xuất chiêu đắc tội với Bùi Ngôn Khanh, lại còn bất ngờ quan tâm đến chuyện ăn uống của mình, đắc ý nói: “Biết chưa? Em gái tôi, người con bé sùng bái nhất.”
“Chính là tôi.”
Lục Huyền: “….”
Tô Niệm Niệm đi sau cùng đột nhiên không biết Tô Diệm đang nói gì, chỉ lắm lúc sẽ ngẩng đầu lên, nhìn người đi đầu, anh đang nghiêng đầu giải đáp thắc mắc cho Vương Thần.
Trong số 4,5 người có chỉ số IQ trung bình lên tới 180+ thì Bùi Ngôn Khanh vẫn xuất sắc nhất, khí chất xuất chúng, ngay cả những người đi đường lướt qua anh cũng không kiềm được mà ngoái đầu nhìn.
“Em nói đúng không” Tô Diệm đột nhiên quay đầu hỏi cô.
“Hả?” Tô Niệm Niệm khó hiểu.
“Từ đầu đến cuối luôn kiên định đứng cùng một chiến tuyến với anh trai.” Tô Diệm nhấn mạnh.
Lục Huyền vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ nhìn.
Nhớ lại tin nhắn buổi sáng gửi đi, Tô Niệm Niệm cứng miệng, chột dạ chớp mắt, ‘ừm’ một tiếng.
“Nghe không hả?” Tô Diệm cười đắc ý nhìn Lục Huyền.
“…..”
Không lâu đã đến nhà ăn dành cho nhân viên của bệnh viện.
Xếp một hàng dài, Tô Niệm Niệm men theo dòng người, từ từ thoát khỏi tầm mắt của Tô Diệm, cố ý đi phía sau Bùi Ngôn Khanh.
Anh vẫn hơi nghiêng mặt, cẩn thận nghe câu hỏi của Vương Thần, lắm lúc lại gật gù.
Tô Niệm Niệm không ngừng ngó nhìn anh, nhưng chỉ là lướt nhanh qua nên anh cũng không phát hiện.
Mãi cho đến khi đến hàng của Bùi Ngôn Khanh, dì ở bếp đã nhận ra anh, cười tươi như hoa, tay dì lại gắp hai muỗng thức ăn lớn. Sau hàng