Tô Niệm Niệm lùi về sau hai bước, nhìn con số trên biển trước cửa đối chiếu với con số trong giấy, không có đi nhầm nha.
Bùi Ngôn Khanh lập tức hiểu ra ý cô, cơn tức giận không biết từ đâu đến, nhàn nhạt nói: “Em không có đi nhầm.”
“Em nói rồi mà.” Tô Niệm Niệm chớp chớp mắt, chỉ tay về phía anh, “Thế em, đi vào?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bùi Ngôn Khanh càng thêm buồn bực, theo bản năng kéo cô lại, vừa định hỏi triệu chứng, liền nhìn thấy trên cổ tay trái của cô nổi lên một cục u, đầu ngón tay mát lạnh lướt qua, vẻ mặt thả lỏng: “Đến để khám cái này?”
Tô Niệm Niệm gật đầu, hồi hộp, đánh thương hỏi: “Cái này liệu có chuyện gì không? Có cần phải tiêm hay làm phẫu thuật gì không?”
Nói xong, cô lại hỏi: “Nếu cần tiêm rồi làm phẫu thuật thì liệu có phải là có thể cho em một cái tờ đơn chứng minh miễn học quân sự rồi không?”
Trong mắt Bùi Ngôn Khanh loé lên ý cười không rõ lắm, anh bình tĩnh phủ nhận: “Không cần.”
Tô Niệm Niệm thất vọng “a” một tiếng, đang định chuẩn bị đi vào thì Bùi Ngôn Khanh bước nhanh hơn cô, nói với bác sĩ nam đang ngồi ở đó: “Châu tiên sinh.” Anh cầm phiếu của Tô Niệm Niệm, “045 là người quen của tôi, để tôi đi.”
Châu tiên sinh ngồi ở trong hận không thể cầu cho ít việc, cười tít mắt ngẩng đầu lên, vừa nhìn đã thấy một đoá hoa cao lãnh có tên tuổi dẫn theo một cô gái nhỏ xinh như búp bê.
Anh ngơ ra vài giây với anh mắt khó tin, “Bùi tiên sinh, đây là….em gái sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sắc mặt của Bùi Ngôn Khanh hơi khựng lại, không trả lời rõ ràng: “Không phải em gái.”
Châu tiên sinh mỉm cười nhìn về hướng Tô Niệm Niệm: “Haizzz, cô gái nhỏ, nếu đã quen biết Bùi thần tiên của chúng tôi, sao lại không đến tìm thẳng anh ấy?”
Nói xong, Bùi Ngôn Khanh không thể hiện cảm xúc gì, anh mím môi nhìn sang cô.
Bị anh nhìn như thế này khiến Tô Niệm Niệm nuốt nước bọt, thành thật nói: “Phí khám của anh ấy đắt lắm.”
Châu tiên sinh bật cười haha, vẫy vẫy tay, “Đi thôi đi thôi.”
Tô Niệm Niệm lẳng lặng đi theo phía sau anh, lắm lúc lại ngước nhìn bóng lưng có hơi không vui của anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thật đúng lúc a.” Cô cố tìm đề tài để nói, “Ở chỗ Châu tiên sinh cũng có thể gặp anh.”
Bùi Ngôn Khanh không để ý đến cô, bước chân không hề dừng lại mà tiến thẳng vào phòng chẩn đoán, anh chỉ vào vị trí trước ghế, “Ngồi đi.”
“Phí khám của tôi đắt sao? Tại sao em không đặt lịch tôi?” Câu nói này anh đương nhiên sẽ không thể thốt ra, kìm nén một lúc, anh trầm giọng nói: “Cơ thể có vấn đề gì không biết đi đến hỏi tôi thử à?”
Cơn giận không biết từ đâu bốc lên: “Tô Diệm đâu? Cậu ấy để làm gì?”
Tô Niệm Niệm chớp chớp mắt, cô nghĩ hành động bốc số khám người khác của mình đã làm tổn thương đến lòng tự trọng của Bùi Nhôn Khanh. Thế nên cô ngồi nghiêm chỉnh lại, đùn đẩy trách nhiệm.”
“Anh trai của em đang ngủ, có kêu cũng kêu không được.”
“Sau đó em dậy sớm, nghĩ là sưng u, tưởng rằng mình sắp chết rồi nên gấp gáp đi đến bệnh viện.” Cô càng nói càng thấy uất ức, mở to đôi mắt đang long lanh nước, nhìn chằm chằm anh.
Bùi Nhôn Khanh ngồi sừng sững trước mặt cô, thấy dáng vẻ ngoan ngoãn, làm nũng của cô anh vừa bất lực vừa buồn cười.
“Cái này chữa trị làm sao ạ?” Tô Niệm Niệm hỏi anh, “Có thể không uống thuốc không tiêm được không? Cái gì em cũng không muốn.”
Bùi Ngôn Khanh ngồi kế bên cô, đôi mắt hơi dao động, che đi ý cười, “Tất cả đều không cần.”
“Thật sao!” Tô Niệm Niệm thở phào nhẹ nhõm, “Thế trị làm sao?”
“Lại đây, gần chút.” Bùi Ngôn Khanh ngoắt ngoắt tay với cô.
Tô Niệm Niệm dịch cái ghế lại gần cạnh bên anh, vì chút lòng riêng, sau khi cô đặt ghế xuống cả người rướn về phía trước chỉ ngồi một ít trên ghế.
Bằng cách này, cô ấy thậm chí có thể đếm được hàng lông mi dày và rậm của Bùi Nhôn Khanh, giống như một chiếc cọ nhỏ, bao quanh đôi mắt hoa đào lấp lánh.
Thật đẹp trai.
Bùi Ngôn Khanh lập tức kéo cánh tay cô lại, đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn vào cục u, Tô Niệm Niệm tưởng anh đang kiểm tra tình hình, tiếp tục đắm chìm trong sự dịu dàng của mỹ nhân, không hề nhận ra nguy hiểm đang đến gần.
Mãi cho đến khi mỹ nhân nghiêng đầu, khuôn mặt tinh xảo gần trong gang tấc, đôi mắt xinh đẹp như có móc câu, nốt ruồi trên chóp mũi đỏ bừng, huyết áp của Tô Niệm Niệm như tăng không phanh.
“Đẹp trai không” Bùi Ngôn Khanh kéo dài thanh âm, giọng điệu từ tốn.
Tô Niệm Niệm vội vàng gật đầu, “Đẹp….”
“Aaaaaaa!”
Cô đột nhiên mở to hai mắt, mới đầu còn đau đến kêu lên một tiếng, nhưng cuối cùng đầu lại đau đến kêu không ra tiếng, chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Tô Niệm Niệm xin thề, từ khi cô có kí ức đến này, dù là duỗi chân, dũi lưng hay gì đi chăng nữa, lúc đau đến mức hận không thể chết quách đi cũng không đau bằng lúc này.
Đau đến mức Tô Niệm Niệm rõ ràng vẫn chưa có phản ứng gì, nhìn Bùi Ngôn Khanh, người đã đột ngột ấn cục u của mình xuống mà khuôn mặt vẫn vô cảm, hai mắt đau nhức, mũi co rút, nước mắt nói rời liền rơi, càng ngày càng thấy uất ức, không thể dừng lại.
Hai mắt cô run lên, cả đầu bổ nhào vào trong lòng Bùi Ngôn Khanh, giận dữ giơ tay phải lên đánh anh, giọng nói mang theo sự uất ức không gì có thể tả được: “Mỹ nhân, anh thật nhẫn tâm.”
“Giết người không chớp mắt, anh không có trái tim hu hu hu.”
“Em đau đến chết đi được rồi, chưa bao giờ đau như vậy luôn, sao mà anh có thể xuống tay được hả?”
Thể lực vẫn chưa giảm bớt, cô nói năng không mạch lạc, nhào vào trong lòng Bùi Ngôn Khanh, chùi hết nước mắt lên người anh.
Từ lúc nhìn thấy cô gái nhỏ này bật khóc, Bùi Ngôn Khanh đã thấy hoảng.
Lúc này người nọ đang khóc vùi đầu vào trong ngực anh, hơi thở ấm áp tựa hồ xuyên qua quần áo lướt qua trái tim, khiến anhkhẽ rùng mình. Trên mũi là hương thơm trái cây tươi mát đột nhiên nồng đậm, ngay cả giọng điệu phàn nàn cũng nhuốm màu dịu dàng.
Anh cảm nhận được nhịp tim của mình đang bất ngờ đập nhanh lên, từng chút từng chút một đập vào màng nhĩ, anh cứng đờ đến mức không biết nên đặt tay ở đâu.
Biết rõ là như vậy không đúng nhưng anh lại không thể đẩy cô ra.
Cuối cùng, Bùi Ngôn Khanh thầm thở dài, cụp mắt, tay vuốt đầu cô gái nhỏ trong