Một chút tâm trạng phấn chấn của Tô Niệm Niệm bỗng chốc đóng băng.
Ngực cô như bị xé toạc, và cô đã quen với gió lạnh.
Cô nhìn chằm chằm hai hàng chữ trên màn hình, thậm chí bỗng chốc không biết nên có phản ứng gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiến triển.
Cái gì gọi là tiến triển.
Bước tiếp theo liệu có phải là qua lại không?
“Chị biết rồi.” Tô Niệm Niệm gõ vài chữ.
Sau khi quay về, Sở Ninh đang khoanh chân dựa vào trên ghế treo, nhìn thấy Tô Niệm quay về, cô nhẹ giọng haizz một tiếng: “Tô nha đầu, cậu thật sự ghê nha.”
“Còn có sức đi tập sao.”
Tô Niệm Niệm nhìn cô: “Cậu còn nói, đến lúc đó lại muốn khóc giãn cơ à?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sở Ninh chột dạ bĩu môi, “Không phải là do tớ đang bận sao.”
“Bận gì.” Tô Niệm Niệm tùy ý hỏi một câu.
“Cậu còn nhớ Nguyễn Bạch đó không?” Sở Ninh nói: “Chị ấy tìm tớ, hỏi cậu nhỏ thích ăn gì.”
Tô Niệm Niệm đang cầm chậu nước, nhất thời không cầm chắc, cái chậu rơi xuống đất với một tiếng động lớn.
“Chậm thôi.” Sở Ninh nghe tiếng động này có hơi đinh tai nhức óc.
Cô lẩm bẩm một mình: “Làm sao tớ biết cậu nhỏ thích ăn gì?”
“Cay, anh ấy thích ăn cay.” Tô Niệm Niệm cúi người cầm chậu nước lên, cụp mi bổ sung, “Càng cay càng tốt.”
Sở Ninh hí một tiếng, quay đầu: “Thật à?”
“Sao tớ nhớ cậu ấy không ăn cay ta?”
“Phải không?” Sắc mặt Tô Niệm Niệm không đổi, “Lần trước ăn cơm, tớ còn nhìn thấy anh ấy còn gắp thêm ớt trái mà.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng đó là lựa ớt ra.
“Ừm, có thể là tớ nhớ nhầm.” Sở Ninh gật đầu: “Thế để tớ trả lời chị ấy như vậy.”
Ngón tay của Tô Niệm Niệm hơi co lại, nhỏ giọng hỏi: “Nguyễn tiểu thư muốn đem cơm cho cậu nhỏ của cậu à?”
“Ừm.” Sở Ninh tùy ý nói, “Xem ra hai người bọn họ phát triển rất tốt, Nguyễn Bạch có thể sẽ là mợ của tớ.”
Cô lại nói thêm một câu: “Vận khí tốt thật, cua được người cậu cực phẩm của tớ.”
Tô Niệm Niệm mím môi, không nói thêm gì.
“Phải rồi, tớ thấy trên weibo, bên phía truyền thông của Lý Thành Tinh lên tiếng thanh minh rồi, ba của cậu cũng lợi hại thật, cả cư dân mạng cũng không đào ra được một chút thông tin của cậu.” Sở Ninh lắc lắc điện thoại với cô.
Tô Niệm Niệm mím môi, nửa đùa chế giễu: “Vậy sao?”
“Có thể là sợ tớ làm mất mặt thôi.”
Bệnh viện A.
Hàn Nhụy nhìn nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt được chải chuốt tỉ mỉ từ đầu đến chân, thậm chí cả mái tóc, sửng sốt hồi lâu.
“Chào cô.” Nguyễn Bạch cong môi, hạ mắt kính xuống, nghiêng đầu mỉm cười với cô y tá trước mặt: “Xin hỏi Bác sĩ Bùi Ngôn Khanh ở phòng chẩn đoán nào thế?”
Hàn Nhụy vội vàng bình tĩnh lại, tay phải chỉ lên: “Đi thẳng, phòng thứ ba bên tay trái.”
Nguyễn Bạch từ tốn gật đầu, đeo mắt kính lên lại, “Cảm ơn.”
“Đừng, đừng khách khí.”
Mãi cho đến khi Nguyễn Bạch đi xa, Hàn Nhụy mới nắm lấy tay áo Hoàng Linh bên cạnh, hạ giọng nói chuyện phiếm: "Wtf wtf, đây là trà sữa moa moa lần trước sao!?”
Trà sữa moa moa giờ đã trở thành một ám hiệu mới được truyền miệng trong khoa chỉnh hình, dùng để chỉ người bạn gái nhỏ khả dĩ của Bùi Ngôn Khanh.
Hoàng Linh nhớ lại lỗ tai đỏ bừng lên của Bùi thần tiên hôm đó, cô vuốt cằm, phun ra một câu: “Không giống lắm.”
Cô nhìn chằm chằm bóng lưng Nguyễn Bạch đi, cẩn thận phối hợp cả người, "Không có nội hàm, quá hống hách rồi.”
Hàn Nhụy nghe vậy, siết chặt ống tay áo, kích động nói: "Mẹ ơi.”
Hoàng Linh: “?”
“Gà đỏ.” Hàn Nhụy thấp giọng nói, “Sân sau của Bùi thần tiên sắp phát hỏa sao?”
Hoàng Linh: “….”
Nguyễn Bạch đi chậm, đứng bên ngoài phòng bệnh, mỉm cười gõ gõ cửa: “Anh ba.”
Người đàn ông đang quay lưng với cô, hơi cúi người nắn xương cho bệnh nhân, không quay đầu, chỉ nhàn nhạt nói mấy câu: “Đợi chút.”
Nguyễn Bạch thức thời im lặng, đứng ra ngoài cửa.
Phòng khám ngoại trú còn chưa kết thúc, Nguyễn Bạch đã đợi ở bên ngoài rất lâu, mùi thuốc sát trùng và thuốc quanh năm quanh quẩn trong bệnh viện, xung quanh là một đám bệnh nhân bị thương đã lâu không tắm rửa, khiến cô thấy rất bực bội.
Khám cho người bệnh cuối cùng của buổi sáng xong, Bùi Ngôn Khanh ra khỏi phòng bệnh liền nhìn thấy Nguyễn Bạch đang cau mày bịt mũi, kiềm chế sự mất nhẫn nại lại.
Anh hơi híp mắt, nhếch môi, tiến lên vài bước, nhàn nhạt nói: "Chờ lâu rồi.”
Nghe thấy giọng nói hơi trầm thấp truyền đến từ đỉnh đầu, Nguyễn Bạch vội vàng buông tay, mỉm cười ân cần: “Đợi bao lâu cũng không sao.”
Cô đứng dậy, huơ huơ hộp cơm trong tay: “Anh ba vất cả cả buổi sáng, em đem cơm trưa đến cho anh.”
Bùi Ngôn Khanh: “Cảm ơn nhiều.”
“Không có gì.” Nguyễn Bạch đi vào phòng bệnh cùng anh, đặt hộp cơm lên bàn, ánh mắt dừng lại trên mặt anh: “Anh ba mỗi ngày đều vất vả như vậy, đương nhiên cần phải ăn nhiều những bữa cơm hợp với khẩu vị mình.”
Cô mở hộp cơm ra, “Em đặc biệt mời đầu bếp món Tứ Xuyên, anh thử xem.”
Hộp cơm màu đỏ tươi, khắp nơi đều có ớt cùng hạt tiêu, Bùi Ngôn Khanh bất giác nhíu mày, trầm mặc một hồi, vẫn là không nói lời nào.
Nguyễn Bạch ngồi ở đối diện anh, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt thanh tú của người đàn ông, mím môi nói: “Anh ba, ăn đi, đừng khách sáo với em.”
Bùi Ngôn Khanh thử nhấc đũa lên, do dự một lúc, vẫn quyết định cụp mắt nói: “Thật ngại quá.”
“Tôi tạm thời không có khẩu vị.” Anh gật đầu xin lỗi.
Nguyễn Bạch cười đầy ngượng nghịu: “Không sao, đợi đến khi anh thấy muốn ăn rồi lại ăn cũng không muộn.”
“Cảm ơn nhiều.” Bùi Ngôn Khanh lại nói tiếng cảm ơn nữa, anh nói chậm rãi từng câu từng chữ: “Nhưng sau này, thật sự không cần phiền như vậy.”
“Lời của ông nội cô đừng để tâm quá, tôi tạm thời vẫn không có nguyện ý này, xin lỗi.”
Sắc mặt Nguyễn Bạch đông cứng lại, cô nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của người đàn ông, trái tim bỗng chốc trào dâng nỗi uất ức, cô siết chặt tay, “Nhưng ngoại trừ em, còn ai thích hợp hơn?”
“Tại sao anh không thử nhìn xem?”
Bùi Ngôn Khanh thản nhiên nói: “Tôi nghĩ Nguyễn tiểu thư có lẽ sẽ hiểu rõ tính chất công việc của tôi.” Anh lạnh nhạt nói: “Tôi nghĩ, chúng ta quả thật không hợp.”
Nguyễn Bạch không thể nào trốn tránh được đôi mắt dường như cái gì cũng biết đó, cô cắn môi, có vài lời nói ra không chút nghĩ ngợi: “Em không thích hợp, lẽ nào anh cảm thấy người hay làm nũng như cô giáo Tô là hợp sao?”
Sắc mặt của Bùi Ngôn Khanh trầm xuống, giọng nói cũng lạnh theo: “Nguyễn tiểu thư, cô nghĩ nhiều rồi.”
“Phải vậy không?”Nguyễn Bạch cười tự giễu nói: “Nhưng ước gì là do em nghĩ nhiều.”
Cô khựng lại một chút rồi nói tiếp: “Chứ không phải….”
“Anh không chịu thừa nhận sao.”
Bùi Ngôn Khanh siết chặt tay, cụp mắt che đậy