Tôi Chỉ Nhớ Em

Chương 44


trước sau


“Cạch’ một tiếng, Tô Niệm Niệm đóng cửa phòng ngủ lại, ngước mặt nhìn một vòng, thấy Sở Ninh đang dựa vào lưng ghế, hai chân vắt lên bàn, lắc lư cái chân.
 
Nghe thấy tiếng động, Sở Ninh quay đầu, ánh mắt dồn hết vào khóe mặt đỏ bừng của Tô Niệm Niệm, lại nhớ đến tin nhắn mẹ vừa mới gửi đến, cô há miệng, “Niệm bảo, qua đây ngồi.”
 
Tô Niệm Niệm im lặng ngồi xuống đối diện cô, khàn giọng nói: “Ninh Ninh, xin lỗi cậu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô tự thấy chán ghét mình, che mặt lại: “Tớ tệ quá.”
 
Sở Ninh cụp mắt, lướt thấy lời nhắc nhở của Bùi Ngôn Duyệt nói với cô trên điện thoại.
 
“Con moi tin thấy cho người cậu nhỏ không chịu tranh giành của con đi, là tại sao mà bảo bối Niệm Niệm nhà chúng ta không chịu chấp nhận thằng bé, ngoài chuyện tuổi tác cách biệt ra, cái khác chúng ta đều có thể sửa đổi.”
 
Trong lòng cô thầm nghĩ một giây, cuối cùng quyết định sẽ bị chuyện chung thân đại sự của cậu mình mà nỗ lực thử.
 
Sở Ninh chớp chớp đôi mắt, cẩn thận đưa tay ra vỗ vai Tô Niệm Niệm, lấy lui làm tiến nói: “Nha đầu, lựa chọn của cậu là đúng lắm.”
 
“Cậu nhỏ của tớ không ổn, tuổi tác vừa lớn, EQ lại còn thấp, còn bận rộn cả tháng không thấy tăm hơi đâu, người đàn ông như vậy thì sao mà được!”
 
Cô nói rất sảng khoáng, ai ngờ vừa dứt lời đã nhìn thấy Tô Niệm Niệm sừng cồ lên, đột nhiên mở to hai con mắt tròn xoe ra nhìn cô: “Không được nói như vậy!”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sở Ninh: ? Tôi nên xuống địa ngục à?
 
Cô tiếp tục không chút do dự bôi đen Bùi Ngôn Khanh: “Dù sao ai gả cho cậu mình cũng sẽ hối hận, cậu nghĩ xem cậu mình không chỉ mắc bệnh sạch sẽ nhẹ, ăn cơm thôi mà rửa tay tận 3 lần. Quan trọng nhất là cậu ấy không cho phép cậu ăn đêm, sáng sớm không cho cậu ngủ nướng, còn thường xuyên đi trực ca đêm, đến lúc đó vào tuổi trung niên không chừng lại hối cả đầu….”
 
“Vừa trẻ vừa lớn hơn cậu có nhiều người lắm, lúc cậu xinh đẹp nhất, cậu mình đã già rồi….”
 
Sở Ninh vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Tô Niệm Niệm, thấy cô không biến sắc, đôi lông mày không chút dao động.
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Anh ấy không phải lớn tuổi, đó gọi là thành thục! Có bệnh sạch sẽ là thích ở sạch, ngủ sớm dậy sớm là thói quen tốt, trực ca đêm là do phải chịu trách nhiệm với công việc, sao cậu có thể nói về cậu của cậu như vậy hả?” Trong mắt Tô Niệm Niệm đều là sự trách móc.
 
Sở Ninh: “….”
 
Tô nha đầu, cái lớp filter này của cậu dày tận 8m rồi.
 
Xem ra những thứ này không phải vấn đề rồi.
 
Cô lại nghĩ thử, vắt óc để xem chỗ nào Bùi Ngôn Khanh chưa tốt.
 
Đột nhiên ánh mắt cô thay đổi, do dự một lúc rồi dịu dàng nói: “Mấy chuyện nói ban nãy đều là chuyện nhỏ.”
 
“Quan trọng nhất là bên phía nhà của tớ.” Sở Ninh đưa tay ra chỉ chỉ, “Ông cố đặc biệt rất cố chấp, coi cậu nhỏ của tớ còn quan trọng hơn con ngươi của mình nữa.”
 
Sở Ninh nói rất thận trọng, sợ không cẩn thận sẽ dọa người ta chạy mất, “Nếu mà ở bên cạnh cậu nhỏ của tớ thì phải chịu áp lực từ ông rất ….”
 
Giọng nói của cô càng lúc càng nhỏ, thấy Tô Niệm Niệm ban nãy còn xù lông phản bác bây giờ đã cúi đầu, cả người uể oải.
 
Một lúc sau, Sở Ninh nghe thấy Tô Niệm Niệm ũ rũ nói: “Vậy nên, tớ không nên làm lỡ dở chuyện của anh ấy.”
 
“Anh ấy thỏa hiệp vì ông nội, lựa chọn học y, bây giờ tớ không nên khiến anh ấy phải khó xử lần nữa.”
 
Sở Ninh đột nhiên trầm mặc.
 
Hóa ra, quả nhiên, là vì lí do này.
 
Cô ngơ ngác một lúc, có hơi hoảng loạn nói: “Đừng, đừng mà.”
 
Sở Ninh vội vàng muốn phản đối, cô mấp máy môi, phát hiện điều này căn bản là sự thật, không tài nào phản bác được.
 
Hai người cứ nhìn nhau không nói gì, Tô Niệm Niệm miễn cưỡng mím môi, nhỏ giọng nói: “Cứ như vậy đi.”
 
Cô đứng dậy thu dọn đồ đạc, “Hai ngày lễ tớ phải về thành phố S, tối nay quay về nhà tìm anh trai tớ đã.”
 
Tết Trung thu và Quốc khánh năm nay trùng nhau, ngày mai sẽ bắt đầu nghỉ lễ.
 
Sở Ninh gật đầu, “Ngày mai tớ phải về nhà lớn.”
 
“Ừm.” Tô Niệm Niệm lên tiếng đáp lời cô, cô thu dọn một cái vali đơn giản, trước khi đi còn vẫy tay chào Sở Ninh: “Hai ngày lễ vui vẻ nhé.”
 
Hôm sau là Tết Trung thu, sáng sớm Tô Diệm đưa Tô Niệm Niệm ra sân bay để lên máy bay.
 
Trong khi ngồi ở sảnh đợi, Tô Diệm xoay điện thoại, thỉnh thoảng quay đầu liếc nhìn Tô Niệm Niệm.
 
Nhìn thấy đôi mắt cụp xuống của cô, vẻ mặt bình tĩnh và mọi thứ trong có vẻ rất bình thường.
 
Nhưng nó chỉ thiếu một chút sức sống.
 
“Em biết năm nay ba mẹ về đón trung thu chứ.” Tô Diệm gõ theo nhịp vào lưng ghế, cẩn thận quan sát sắc mặt của Tô Niệm Niệm.
 
“Em biết.”
 
“Bình thường không phải em rất muốn nhìn thấy họ sao?” Tô Diệm từ tốn nói, “Sao hôm nay lại trông thế này?”
 
Tô Niệm Niệm bất giác sờ lên mặt, “Em thế nào?”
 
Tô Diệm híp mắt, suy nghĩ để tìm một từ hình dung cho thích hợp: “Gần giống như thất tình, khổ lắm hu hu.”
 

“Vẫn tốt nè.” Tô Niệm Niệm nói qua loa cho qua.
 
Tô Diệm thấy dáng vẻ không mảy may để tâm của cô nên có hơi tức giận, bực bội quay đầu không nói thêm gì nữa.
 
Hai tiếng sau, máy bay hạ cánh an toàn xuống thành phố S.
 
Tô Niệm Niệm vừa mới nghỉ lễ đã đi về thành phố S, vốn định ở lại mấy ngày rồi mới quay về, ai ngờ chậm trễ đến tận bây giờ.
 
Trong nhà cử tài xế đến đón, họ tiếp tục đi lang thang nửa tiếng mới đến Bán Sơn Nguyệt biệt thự cũ của Tô gia. 
 
Từ nhỏ Tô Niệm Niệm lớn lên ở đây với ông bà, cô không sống trong trường cho đến khi chuyển đến một trường dạy múa hoàn toàn nội trú vào cấp hai.
 
Hôm nay là ngày lễ, Tô gia đã chật kín người, rất nhiều người chỉ mới gặp Tô Niệm Niệm một hai lần.
Lúc này trong nhà náo nhiệt hẳn lên, rất nhiều họ hàng con cháu nhà họ Tô chen chúc trước phòng khách, Tô Niệm Niệm đứng ở cửa ngẩng đầu nhìn thì thấy Tô Thiên Trạch và Tống Tử đang ngồi ở chính giữa.
 
Tống Thiên Trạch mặc một bộ vest và đi giày da, ngồi ở giữa ghế sô pha, đối mặt với những lời khen ngợi từ những người xung quanh, trên mặt luôn duy trì nụ cười xa cách.
 
Tống Tử ngồi ở bên cạnh, vẻ mặt nhàn nhạt, lắm lúc sẽ lướt điện thoại, rõ ràng không mấy hứng thú với chuyện với trò chuyện xã giao này.
 
“Tô tổng, vẫn là anh dạy con tốt, nghe nói Diệm Diệm đang học cao học

sao? Như này thì mai sau nói không chừng chính là nhân chứng sống rực rỡ trong khoa xương khớp của bệnh viên trung ương đấy, anh nói ra liền tự hào ngay.” Người nói chuyện vẫn duy trì vẻ mặt mỉm cười đầy ân cần.
 
Tô Niệm Niệm phải ngẫm một lúc lâu mới nhớ ra người này, là người cô cách tận mấy thế hệ với cô, tên là Vương Trinh.
 
Sáu bảy năm trước, mỗi dịp lễ đều đưa gia đình đến đây, làm tiền chút rồi đi, sau này không biết vì sao, mãi đến hôm nay mới trở lại.
 
Tô Thiên Trạch: "Làm gì có, làm gì có, cũng chỉ là người bình thường mà thôi.”
 
Vương Trinh đảo mắt, đột nhiên nhìn thấy hai anh em đứng ở cửa, ánh mắt dán chặt vào mặt Tô Niệm Niệm, hồi lâu mới cẩn thận nhận ra, "Ồ, đây là Niệm Niệm đúng không?"
 
Mọi người trong phòng khách nhìn sang.
 
Tô Niệm Niệm bước vào cửa, khách sáo gật đầu chào mọi người, lại chú ý đến hai người ngồi chính giữa ghế sô pha, ngoan ngoãn gọi: “Ba, mẹ.”
 
Tô Thiên Trạch gật đầu, nhàn nhạt nói: “Về rồi.”
 
“Qua đây rồi đi.” Tống Tử vỗ vào chỗ bên cạnh bà.
 
Tô Diệm đi theo sau xách hành lý, nhìn thấy trong nhà lại là một nhóm đông người, nói chuyện rôm rả, anh bực bội cau mày, kéo cánh tay Tô Niệm Niệm, nói với Tống Tử: “Mẹ, mới sáng sớm đã phải lên máy bay rồi, tụi con muốn lên trên nghỉ ngơi.”
 
Nói xong anh kéo Tô Niệm Niệm đi thẳng lên lầu.
 
Nhưng Vương Trinh không hề coi mình là người ngoài, trong nhóm người ở đây cô ta là bày vẻ nhất, bước lên nắm chặt tay Tô Niệm Niệm, vừa đi vừa thì thầm: “Để dì nhìn xem đã, nhiều năm không gặp rồi.”
 
Tô Niệm Niệm không lên tiếng, ngượng ngùng mím môi.
 
“Nha đầu thi đỗ đại học chưa?” Cô ta hỏi: “Nghe dì nói một câu này, con gái thì không cần học nhiều, đến tuổi gả cho gia đình tốt, cả đời ăn uống không lo, dì cũng vừa hay quen biết một….”
 
Nụ cười trên khuôn mặt của Tô Niệm Niệm dần biến mất, hàng lông mày trở nên lạnh lùng, cô đang định nói chuyện thì phía sau đột nhiên vang lên tiếng rầm.
 
Cái vali trong tay Tô Diệm rơi mạnh xuống sàn, anh uể oải liếm môi, giọng nói không chút ôn hòa nào: “Này,”
 
“Trước đây không phải tôi từng nói nhà chúng tôi không hoan nghênh bà sao? Ở đâu mà mặt dày dữ vậy, còn dám đến.”
 
Vương Trinh bị dọa cả người run lên, “Diệm Diệm, đều là người một nhà, sao có thể nói xa lạ chứ?” Bà ta ngước mặt lên, nói đầy khảng khái: “Dù sao tìm ba con, cũng không có lí do….”
 
Bà ta lại nhỏ giọng nói: “Huống hồ gì, dì không phải cũng là muốn tốt cho Niệm Niệm sao? Con bé như thế này, không sớm tìm người gả đi…”
 
Trên tay Tô Diệm nổi gân xanh, ánh mắt lạnh lùng đến kinh người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Vì để ngăn không khiến anh giận lên đánh người, Tô Niệm Niệm vội vàng đi lên phía trước kéo anh lại, cản trước mặt Tô Diệm, ánh mắt cô rất lạnh, nhẹ giọng hỏi lại: “Tôi như thế này? Tôi làm sao?”
 
“Giống bà, đi khắp nơi vòi vĩnh tiền?”
 
“Mày…” Vương Trinh nhịn lại, “Thấy tụi con nhỏ tuổi, dì không so đo với hai đứa.” Bà làm vẻ tội nghiệp nhìn sang Tô Niệm Niệm: “Bây giờ tướng mạo con cũng rất đẹp, còn có nhà giàu chịu con, con xem thêm vài năm nữa….”
 
Tô Diệm cũng không nhịn nổi nữa, chỉ xuống dưới lầu, lạnh lùng nói: “Cút.”
 
Anh kiềm giọng, nói từng câu từng chữ: “Tôi sẽ báo với bảo vệ, sau này vĩnh viễn không để cho các người bước chân vào đây.”
 
“Thật vô lí mà!” Vương Trinh như bị đóng đinh, hoảng loạn đi xuống lầu, nói với Tô Thiên Trạch đang ngồi ở giữa: “Tô tổng, đều là do em không tốt rồi mà.”
 
“Chẳng qua chỉ nói thêm vài câu mà Diệm Diệm và Niệm Niệm muốn đuổi cổ em, còn nói mãi mãi không cho em vào nhà.”
 
Trong phòng khách trở nên im lặng, những người khác trong Tô gia như thể đang xem kịch hay nhìn bà ta.
 
Tô Thiên Trạch không bình tĩnh được nữa, nói với người hầu bên cạnh: “Kêu tụi nó xuống đây.”
 
Người hậu đến trước mặt hai anh em họ, truyền đạt lại ý của Tô Thiên Trạch.
 
“Em không cần đi xuống.” Tô Diệm nhìn sang Tô Niệm Niệm, khịt mũi nói: “Thật sự là loại rác rưởi gì cũng có thể lăn vào trong nhà.”
 
Anh cúi người búng vào trán Tô Niệm Niệm, nhàn nhạt nói: “Đi lên nghỉ ngơi đi, anh xuống thu dọn rác.”
 
Tô Niệm Niệm cúi đầu, che đi cảm xúc trong đôi mắt, giọng nói hơi ủ rũ: “Cảm ơn anh.”
 
Tô Diêm vuốt tóc cô, không nói gì, anh quay sang căn dặn người giúp việc: “Cầm vali lên cho con bé đi.” Sau đó xoay người đi xuống lầu.
 
Tô Thiên Trạch nhìn thấy chỉ có mỗi Tô Diệm cà lơ phất phơ đi xuống, sắc mặt càng tệ hơn, trầm giọng hỏi: “Con bé đâu?”
 
“Con bảo con bé đi nghỉ ngơi rồi.” Tô Diệm nhàn nhạt nói, cười mà như không cười nhìn sang Vương Trinh đang đứng cạnh: “Đi mách cũng khá nhanh nhỉ?”
 
“Tô Diệm!” Tô Thiên Trạch nghiêm giọng quát: “Sao lại ăn nói như vậy với dì của con hả?”
 
Tô Diệm nhướng mày, nói không suy nghĩ: “Ba hỏi cô ta xem, đã nói gì với Tô Niệm Niệm rồi?” 
 
“7 năm trước, con đã nói với ba bảo cô ta cút, ba quên rồi sao? Bây giờ còn cho cô ta vào nhà?” Tô Diệm lạnh lùng nói.
 
Tô Thiên Trạch cũng ngơ ra một lúc, sau đó mới nhớ lại, sắc mặt đông cứng, ánh mắt truy vấn nhìn sang Tống Tử.
 
Tống Tử cũng phiền với mấy thể loại bà con bát nháo này, nhưng bà cụ Tô tuổi đã cao, thích ồn ào, mỗi lần có dịp lễ là sẽ bảo đám người này đến ăn lễ. Bà buộc phải vẽ ra đường lui cho câu chuyện này, nhìn sang Vương Trinh: “Hai đứa trẻ nhà chúng tôi không hiểu chuyện, khiến cô ngại rồi.”
 
“Tôi với Thiên Trạch đã đặt phòng vip ở Genting International, bây giờ sẽ để tài xế đưa mọi người đến đó.”
 
“Ăn lễ vui vẻ nhé.”

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện