Sân bay náo nhiệt, đủ loại giọng nói đan xen, dòng người vội vàng qua lại, lắm lúc vẫn hướng mắt về phía nam nữ đứng ở cửa ra T2 vì quá bắt mắt.
Tô Niệm Niệm nghiêng đầu, thấy Bùi Ngôn Khanh ngày càng xấu hổ, và yên lặng chờ đợi câu trả lời của anh.
Đôi mắt đen của Bùi Ngôn Khanh sáng lên, như thể bị bao phủ bởi một tầng sương mù, và sau vài giây im lặng, anh nhẹ nhàng hỏi: "Em muốn không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Niệm Niệm: ? ? ?
Anh nói cái gì?
Em! Muốn! Không!
Tô Niệm Niệm nín thở, khó tin nhìn anh, đột nhiên tay cô không biết đặt ở đâu, ậm ờ lắp bắp nói: “Anh, em....”
Cái gì muốn!!? Muốn cái gì?!
Bùi Ngôn Khanh anh cởi mở như vậy luôn à?
Thấy cô gái nhỏ mặt đầy xấu hổ, ngay cả một câu cũng không nói ra được, Bùi Ngôn Khanh cười cười, anh tiến lên một bước, ôm cô vào trong lòng, hơi nghiêng người nhìn về phía đôi mắt nai đang né tránh của cô, "Không muốn à?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh hơi nhíu mày, thậm chí còn hạ thấp giọng nói: "Anh bị đuổi ra khỏi nhà, không còn nơi nào để đi, cũng không ai quan tâm đến anh cả.”
Khuôn mặt của người đàn ông ở rất gần, có thể gọi là phiên bản phóng to của người đẹp, Tô Niệm Niệm nhìn từ mái tóc rũ xuống trên trán đến đôi mắt sâu thẳm của anh, men theo sống mũi thẳng và dán chặt vào nốt ruồi trên chóp mũi của anh, tim đập thình thịch, dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Như giọng nói của anh cực kì khàn, lúc dịu dàng nói bên tai như tiếng đàn piano vang lên trong đêm, từng giai điệu đều như đang quyến rũ lòng người.
Mí mắt Tô Niệm Niệm hơi giật giật, không ngừng cảnh báo bản thân phải dè dặt phải dè dặt, giữ sự bình tĩnh, cô là nữ vương, không thể bị nhan sắc đàn ông làm cho ngu muội.
Nhưng một giây sau, mồm nhanh hơn não, cô bật ra một chữ: “Muốn.”
Lời vừa dứt, Tô Niệm Niệm đã đỏ bừng cả mặt, hận không thể nhét bông chặn miệng mình lại.
Sao mà cô lại dễ thua vậy trời!
Tô Niệm Niệm phiền não nhìn đi chỗ khác, lòng bàn tay siết chặt lấy vạt áo của Bùi Ngôn Khanh, không để ý đến anh.
Bùi Ngôn Khanh cụp mắt, cười đến mức lồng ngực cũng run lên, anh nhấc cằm cô lên, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm túc nói từng chữ: “Nếu đã muốn, thế thì----“
Anh khựng lại, “Anh chính là của em rồi.”
“Bùng.” Tô Niệm Niệm sắp điên rồi.
Một cảm giác tê dại ngứa ngáy từ chân đến tận tim, Tô Niệm Niệm nhìn đôi mắt cười của anh, mím môi, ngạo nghễ nói: “Anh đang muốn làm sói trắng đấy à?”
Bùi Ngôn Khanh có chút buồn cười nhìn cô, thản nhiên nói: “Bởi vì muốn đến gặp em, quà anh cũng quên đem rồi.” Anh trầm mặc một lúc, hỏi: “Vậy nên anh có thể trả tín dụng được không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Niệm Niệm ngơ ra: “Tín dụng cái gì?”
“Sự sủng ái của công chúa điện hạ.”
“Anh, anh...” Vành tai của Tô Niệm Niệm bất giác nóng bừng lên, run rẩy siết chặt tay, “Có phải anh lén lút đi đăng kí một khóa học yêu đương không hả?’
“Không có.”Bùi Ngôn Khanh sờ cánh mũi, “Gặp được em, bất giác liền nói ra.”
Tô Niệm Niệm: “?....”
Là bởi vì em chưa đủ tầm hay anh đã thành tinh rồi vậy?
Tô Niệm Niệm bất giác lùi một bước, lại nhìn chằm chằm Bùi Ngôn Khanh, giận dữ nói: “Đừng phí lời nữa, đi thôi.”
Cô gái nhỏ một mình đi phía trước với tốc độ như bay, vành tai đỏ bừng bừng, Bùi Ngôn Khanh thấy tức cười, đi theo phía sau cô, lấy điện thoại từ trong túi áo ra.
Nhìn thấy tin nhắn Bùi Ngôn Duyệt gửi đến, “Thế nào rồi? Bài chị dạy em có hiệu quả không vậy? Niêm Niệm bảo bối nhà chúng ta có phải rất cảm động không hả? Đàn ông mà, theo đuổi con gái chẳng cần mặt mũi đâu.”
Bùi Ngôn Khanh: “....Hình như cô ấy không muốn để ý đến em.”
Bùi Ngôn Duyệt nghi ngờ hỏi: “Em nói thế nào rồi?”
Bùi Ngôn Khanh giật giật đầu ngón tay và kể lại cảnh vừa rồi.
Gửi xong, anh ngẩng đầu nhìn Tô Niệm Niệm, cô giống như chuẩn bị gọi taxi, khoanh tay nhàn nhã nhìn anh.
Đúng lức, bên kia cổ vũ anh tiếp: “Là như thế này, nghe chị nói, chúng ta vẫn có thể càng không cần mặt mũi một chút nữa!”
Bùi Ngôn Khanh trán giật giật, không biết điểm mấu chốt của sự "không biết xấu hổ" này là ở đâu.
Anh tắt điện thoại và đi đến chỗ Tô Niệm Niệm.
“Đặt khách sạn chưa?” Tô Niệm Niệm hỏi anh.
“Chưa.”
“Thế mau đặt đi.”
Bùi Ngôn Khanh: “Nhà em ở đâu.”
“Bán Sơn Nguyệt.” Tô Niệm Niệm thành thật trả lời.
“Thế thì khách sạn này đi.” Bùi Ngôn Khanh chọn xong khách sạn, đưa điện thoại cho cô.
Tô Niệm Niệm vừa nhìn, tốt nhỉ, đó là khách sạn cho thuê của Bán Sơn Nguyệt, nằm đối diện khu biệt thự nhà cô.
“Nếu không thì anh ở xa một chút?” Tô Niệm Niệm nuốt nước bọt, có hơi chột dạ.
Bùi Ngôn Khanh nhàn nhạt nói: “Gần một chút mới tốt.”
“Tốt cái gì chứ?” Tô Niệm Niệm khóc không ra nước mắt, như này cũng quá ngang ngược rồi?
Bùi Ngôn Khanh liếm môi, vành tai đỏ bừng, còn đang cố gắng chạm gần đến cái giới hạn càng không cần mặt mũi kia, “Tiện cho anh nhận được sự sủng ái của công chúa điện hạ.”
Tô Niệm Niệm: ? ? ?
Vừa vặn có một chiếc taxi chạy tới bên đường, Tô Niệm Niệm kéo anh lên xe, "Vào đi."
Trong xe tối om, Tô Niệm Niệm cảm thấy mừng vì Bùi Ngôn Khanh không nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô, vì vậy cô nhìn anh và hỏi: "Nói cho em biết mau! Ai dạy anh mấy thứ này!”
Bùi Ngôn Khanh suy nghĩ lại chút, quả nhiên hơi tùy tiện, mà có vẻ như cũng chẳng có tác dụng gì mấy.
Anh âm thầm đá lỗi sang người khác: “Chị anh đấy.”
Tô Niệm Niệm hừ một tiếng: “Ban nãy anh có thể đi làm người phát ngôn cho bên dầu mỏ rồi đấy.”
Bùi Ngôn Khanh chưa hiểu ra, “hả?”
Tô Niệm Niệm nói không chút khách khí: “Bởi vì rất ngọt ngấy dầu.”
Bùi Ngôn Khanh: “...” Anh âm thầm im miệng, từ từ tiêu hóa ba chữ ‘ngọt ngấy dầu’ này.
Trong khách sạn khu nghỉ dưỡng Bán Sơn Nguyệt.
Người phụ nữ ở quầy lễ tân nhìn một người đàn ông và một người phụ nữ với nhan sắc thuộc hàng cực phẩm đang đi về phía cô, đôi mắt cô sáng lên.
Người đàn ông dáng người cao lớn, khí chất uy nghiêm, bước đi nhìn qua rất thích mắt, giống như đang đi trên sàn catwalk.
Nhân viên tiếp tân nhìn cô gái đi trước anh ta nửa bước rồi khựng lại, là trẻ vị thành niên sao?
Hai người này có quan hệ gì vậy?
“Bán Sơn Nguyên xin chào ngài! Xin hỏi tiên sinh, quý cô muốn ở mấy phòng?”
Nhìn kỹ thì da cô gái trắng như trứng gà bóc vỏ, mặc áo len màu hồng có hình chú lợn Peggy, cô giơ những đầu ngón tay trắng nõn và non nớt: “Chúng tôi đặt phòng qua mạng rồi, một phòng.”
Quầy lễ tân nghi ngờ nhìn hai người bọn họ, "Cho em xem chứng minh thư một chút ạ.”
Bùi Ngôn Khanh lấy chứng minh thư trong bóp da ra, đưa qua.
Tô Niệm Niệm sờ sờ túi, đột nhiên nói: “Hình như em không đem.”
Người lễ tân dừng lại, cẩn thận liếc nhìn đôi lông mày thanh tú của người đàn ông, cô nhìn chứng minh thư rồi tính tuổi.
"Thưa chị, chị không thể nhận phòng nếu không có chứng minh thư." Người phục vụ lễ tân hắng giọng và điên cuồng nháy mắt với Tô Niệm Niệm.
Mau chạy đi! Người đàn ông này có một khuôn mặt xinh đẹp và một trái tim cầm thú!
Tô Niệm Niệm ‘a’ một tiếng, vội vàng xua tay, đỏ mặt nói: “Tôi không ngủ lại, tôi lên trên để xem thôi.”
Cái gì mà lên xem! Lên trên ngủ cùng một phòng thì có! Đến lúc đó bộc lộ tính dã thú thì phải làm sao hả?
Bùi Ngôn Khanh không hề biết mình đã bị coi là một dã thú lừa gạt tâm hồn thiếu nữ, anh lấy chứng minh thư lại, “Không thể đăng kí xác nhận thông tin cá nhân sao?”
Người lễ tân nháy mắt với Tô Niệm Niệm, ai ngờ cô gái nhỏ này lại mỉm cười, “Phải đấy, chị, tôi đăng kí thông tin một chút được không.”
“Có thể.” Người tiếp tân nhắc nhở: “Tốt nhất là trong vòng 20 phút cô phải đi xuống ấy, có chuyện gì cứ gọi điện tôi sẽ luôn trong ca trực.”
Tô Niệm Niệm bất giác khó hiểu, chỉ ‘ừm’ một tiếng, cầm lấy bút ghi thông tin.
Nhân viên lễ tân chống cằm nhàn nhã nhìn Bùi Ngôn Khanh, đầu óc quay cuồng, có lẽ hai mươi phút nữa cũng không có thời gian làm cái gì đúng không?
Tô Niệm Niệm cầm lấy thẻ phòng, nhìn thấy người tiếp tân cứ liên tục nháy mắt với cô, chị gái này đột nhiên lại gần nói nhỏ bên tai cô: “Cô