Tôi Chỉ Nhớ Em

Chương 47


trước sau


Sân bay náo nhiệt, đủ loại giọng nói đan xen, dòng người vội vàng qua lại, lắm lúc vẫn hướng mắt về phía nam nữ đứng ở cửa ra T2 vì quá bắt mắt.
 
Tô Niệm Niệm nghiêng đầu, thấy Bùi Ngôn Khanh ngày càng xấu hổ, và yên lặng chờ đợi câu trả lời của anh.
 
Đôi mắt đen của Bùi Ngôn Khanh sáng lên, như thể bị bao phủ bởi một tầng sương mù, và sau vài giây im lặng, anh nhẹ nhàng hỏi: "Em muốn không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tô Niệm Niệm: ? ? ?
 
Anh nói cái gì?
 
Em! Muốn! Không!
 
Tô Niệm Niệm nín thở, khó tin nhìn anh, đột nhiên tay cô không biết đặt ở đâu, ậm ờ lắp bắp nói: “Anh, em....”
 
Cái gì muốn!!? Muốn cái gì?!
 
Bùi Ngôn Khanh anh cởi mở như vậy luôn à?
 
Thấy cô gái nhỏ mặt đầy xấu hổ, ngay cả một câu cũng không nói ra được, Bùi Ngôn Khanh cười cười, anh tiến lên một bước, ôm cô vào trong lòng, hơi nghiêng người nhìn về phía đôi mắt nai đang né tránh của cô, "Không muốn à?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh hơi nhíu mày, thậm chí còn hạ thấp giọng nói: "Anh bị đuổi ra khỏi nhà, không còn nơi nào để đi, cũng không ai quan tâm đến anh cả.”
 
Khuôn mặt của người đàn ông ở rất gần, có thể gọi là phiên bản phóng to của người đẹp, Tô Niệm Niệm nhìn từ mái tóc rũ xuống trên trán đến đôi mắt sâu thẳm của anh, men theo sống mũi thẳng và dán chặt vào nốt ruồi trên chóp mũi của anh, tim đập thình thịch, dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
 
Như giọng nói của anh cực kì khàn, lúc dịu dàng nói bên tai như tiếng đàn piano vang lên trong đêm, từng giai điệu đều như đang quyến rũ lòng người.
 
Mí mắt Tô Niệm Niệm hơi giật giật, không ngừng cảnh báo bản thân phải dè dặt phải dè dặt, giữ sự bình tĩnh, cô là nữ vương, không thể bị nhan sắc đàn ông làm cho ngu muội.
 
Nhưng một giây sau, mồm nhanh hơn não, cô bật ra một chữ: “Muốn.”
 
Lời vừa dứt, Tô Niệm Niệm đã đỏ bừng cả mặt, hận không thể nhét bông chặn miệng mình lại.
 
Sao mà cô lại dễ thua vậy trời!
 
Tô Niệm Niệm phiền não nhìn đi chỗ khác, lòng bàn tay siết chặt lấy vạt áo của Bùi Ngôn Khanh, không để ý đến anh.
 
Bùi Ngôn Khanh cụp mắt, cười đến mức lồng ngực cũng run lên, anh nhấc cằm cô lên, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm túc nói từng chữ: “Nếu đã muốn, thế thì----“
 
Anh khựng lại, “Anh chính là của em rồi.”
 
“Bùng.” Tô Niệm Niệm sắp điên rồi.
 
Một cảm giác tê dại ngứa ngáy từ chân đến tận tim, Tô Niệm Niệm nhìn đôi mắt cười của anh, mím môi, ngạo nghễ nói: “Anh đang muốn làm sói trắng đấy à?”
 
Bùi Ngôn Khanh có chút buồn cười nhìn cô, thản nhiên nói: “Bởi vì muốn đến gặp em, quà anh cũng quên đem rồi.” Anh trầm mặc một lúc, hỏi: “Vậy nên anh có thể trả tín dụng được không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Tô Niệm Niệm ngơ ra: “Tín dụng cái gì?”
 
“Sự sủng ái của công chúa điện hạ.”
 
“Anh, anh...” Vành tai của Tô Niệm Niệm bất giác nóng bừng lên, run rẩy siết chặt tay, “Có phải anh lén lút đi đăng kí một khóa học yêu đương không hả?’
 
“Không có.”Bùi Ngôn Khanh sờ cánh mũi, “Gặp được em, bất giác liền nói ra.”
 
Tô Niệm Niệm: “?....”
 
Là bởi vì em chưa đủ tầm hay anh đã thành tinh rồi vậy?
 
Tô Niệm Niệm bất giác lùi một bước, lại nhìn chằm chằm Bùi Ngôn Khanh, giận dữ nói: “Đừng phí lời nữa, đi thôi.”
 
Cô gái nhỏ một mình đi phía trước với tốc độ như bay, vành tai đỏ bừng bừng, Bùi Ngôn Khanh thấy tức cười, đi theo phía sau cô, lấy điện thoại từ trong túi áo ra.
 
Nhìn thấy tin nhắn Bùi Ngôn Duyệt gửi đến, “Thế nào rồi? Bài chị dạy em có hiệu quả không vậy? Niêm Niệm bảo bối nhà chúng ta có phải rất cảm động không hả? Đàn ông mà, theo đuổi con gái chẳng cần mặt mũi đâu.”
 
Bùi Ngôn Khanh: “....Hình như cô ấy không muốn để ý đến em.”
 
Bùi Ngôn Duyệt nghi ngờ hỏi: “Em nói thế nào rồi?”
 
Bùi Ngôn Khanh giật giật đầu ngón tay và kể lại cảnh vừa rồi.
 
Gửi xong, anh ngẩng đầu nhìn Tô Niệm Niệm, cô giống như chuẩn bị gọi taxi, khoanh tay nhàn nhã nhìn anh.
 
Đúng lức, bên kia cổ vũ anh tiếp: “Là như thế này, nghe chị nói, chúng ta vẫn có thể càng không cần mặt mũi một chút nữa!”
 
Bùi Ngôn Khanh trán giật giật, không biết điểm mấu chốt của sự "không biết xấu hổ" này là ở đâu.
 
Anh tắt điện thoại và đi đến chỗ Tô Niệm Niệm.
 
“Đặt khách sạn chưa?” Tô Niệm Niệm hỏi anh.
 
“Chưa.”
 
“Thế mau đặt đi.”
 
Bùi Ngôn Khanh: “Nhà em ở đâu.”
 
“Bán Sơn Nguyệt.” Tô Niệm Niệm thành thật trả lời.
 
“Thế thì khách sạn này đi.” Bùi Ngôn Khanh chọn xong khách sạn, đưa điện thoại cho cô.
 
Tô Niệm Niệm vừa nhìn, tốt nhỉ, đó là khách sạn cho thuê của Bán Sơn Nguyệt, nằm đối diện khu biệt thự nhà cô.
 
“Nếu không thì anh ở xa một chút?” Tô Niệm Niệm nuốt nước bọt, có hơi chột dạ.
 
Bùi Ngôn Khanh nhàn nhạt nói: “Gần một chút mới tốt.”
 
“Tốt cái gì chứ?” Tô Niệm Niệm khóc không ra nước mắt, như này cũng quá ngang ngược rồi?
 
Bùi Ngôn Khanh liếm môi, vành tai đỏ bừng, còn đang cố gắng chạm gần đến cái giới hạn càng không cần mặt mũi kia, “Tiện cho anh nhận được sự sủng ái của công chúa điện hạ.”
 
Tô Niệm Niệm: ? ?  ?
 
Vừa vặn có một chiếc taxi chạy tới bên đường, Tô Niệm Niệm kéo anh lên xe, "Vào đi."
 
Trong xe tối om, Tô Niệm Niệm cảm thấy mừng vì Bùi Ngôn Khanh không nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô, vì vậy cô nhìn anh và hỏi: "Nói cho em biết mau! Ai dạy anh mấy thứ này!”
 
Bùi Ngôn Khanh suy nghĩ lại chút, quả nhiên hơi tùy tiện, mà có vẻ như cũng chẳng có tác dụng gì mấy.
 
Anh âm thầm đá lỗi sang người khác: “Chị anh đấy.”
 
Tô Niệm Niệm hừ một tiếng: “Ban nãy anh có thể đi làm người phát ngôn cho bên dầu mỏ rồi đấy.”
 
Bùi Ngôn Khanh chưa hiểu ra, “hả?”
 
Tô Niệm Niệm nói không chút khách khí: “Bởi vì rất ngọt ngấy dầu.”
 
Bùi Ngôn Khanh: “...” Anh âm thầm im miệng, từ từ tiêu hóa ba chữ ‘ngọt ngấy dầu’ này.
 
Trong khách sạn khu nghỉ dưỡng Bán Sơn Nguyệt.
 
Người phụ nữ ở quầy lễ tân nhìn một người đàn ông và một người phụ nữ với nhan sắc thuộc hàng cực phẩm đang đi về phía cô, đôi mắt cô sáng lên.
 
Người đàn ông dáng người cao lớn, khí chất uy nghiêm, bước đi nhìn qua rất thích mắt, giống như đang đi trên sàn catwalk.
 
Nhân viên tiếp tân nhìn cô gái đi trước anh ta nửa bước rồi khựng lại, là trẻ vị thành niên sao?
 
Hai người này có quan hệ gì vậy?
 
“Bán Sơn Nguyên xin chào ngài! Xin hỏi tiên sinh, quý cô muốn ở mấy phòng?”
 
Nhìn kỹ thì da cô gái trắng như trứng gà bóc vỏ, mặc áo len màu hồng có hình chú lợn Peggy, cô giơ những đầu ngón tay trắng nõn và non nớt: “Chúng tôi đặt phòng qua mạng rồi, một phòng.”
 
Quầy lễ tân nghi ngờ nhìn hai người bọn họ, "Cho em xem chứng minh thư một chút ạ.”
 
Bùi Ngôn Khanh lấy chứng minh thư trong bóp da ra, đưa qua.
 
Tô Niệm Niệm sờ sờ túi, đột nhiên nói: “Hình như em không đem.”
 

Người lễ tân dừng lại, cẩn thận liếc nhìn đôi lông mày thanh tú của người đàn ông, cô nhìn chứng minh thư rồi tính tuổi.
 
"Thưa chị, chị không thể nhận phòng nếu không có chứng minh thư." Người phục vụ lễ tân hắng giọng và điên cuồng nháy mắt với Tô Niệm Niệm.
 
Mau chạy đi! Người đàn ông này có một khuôn mặt xinh đẹp và một trái tim cầm thú!
 
Tô Niệm Niệm ‘a’ một tiếng, vội vàng xua tay, đỏ mặt nói: “Tôi không ngủ lại, tôi lên trên để xem thôi.”
 
Cái gì mà lên xem! Lên trên ngủ cùng một phòng thì có! Đến lúc đó bộc lộ tính dã thú thì phải làm sao hả?
 
Bùi Ngôn Khanh không hề biết mình đã bị coi là một dã thú lừa gạt tâm hồn thiếu nữ, anh lấy chứng minh thư lại, “Không thể đăng kí xác nhận thông tin cá nhân sao?”
 
Người lễ tân nháy mắt với Tô Niệm Niệm, ai ngờ cô gái nhỏ này lại mỉm cười, “Phải đấy, chị, tôi đăng kí thông tin một chút được không.”
 
“Có thể.” Người tiếp tân nhắc nhở: “Tốt nhất là trong vòng 20 phút cô phải đi xuống ấy, có chuyện gì cứ gọi điện tôi sẽ luôn trong ca trực.”
 
Tô Niệm Niệm bất giác khó hiểu, chỉ ‘ừm’ một tiếng, cầm lấy bút ghi thông tin.
 
Nhân viên lễ tân chống cằm nhàn nhã nhìn Bùi Ngôn Khanh, đầu óc quay cuồng, có lẽ hai mươi phút nữa cũng không có thời gian làm cái gì đúng không?
 
Tô Niệm Niệm cầm lấy thẻ phòng, nhìn thấy người tiếp tân cứ liên tục nháy mắt với cô, chị gái này đột nhiên lại gần nói nhỏ bên tai cô: “Cô

gái, cẩn thận mặt người dạ thú nhé.”
 
Tô Niệm Niệm: ? ? ?
 
Cô khựng lại mấy giây, nhưng đã khôi phục tinh thần rất nhanh, cô nhìn chằm chằm khuôn mặt ‘mặt người dạ thú’, bất giác bật cười thành tiếng.
 
Bùi Ngôn Khanh: “Làm sao vậy?”
 
Tô Niệm Niệm không để ý đến anh, chỉ kéo kéo góc áo, giải thích với người tiếp tân: “Chị ơi, anh ấy là chú của tôi đấy.”
 
“Không nghiêm trọng chứ.”
 
Người tiếp tân có hơi ngượng ngại, “Thế, thế thì tốt ạ.”
 
Tô Niệm Niệm dắt Bùi Ngôn Khanh mặt tối sầm vào phòng khách sạn, cắm thẻ phòng và nhìn xung quanh: "Môi trường rất tốt, giá phòng gần bốn con số cho một đêm cũng đáng." Sau đó cô lười biếng tựa lưng vào chiếc ghế êm ái.
 
Bùi Ngôn Khanh vẫn đang nghiền ngẫm về "chú" vừa rồi, anh đứng đó, lặng lẽ nhìn Tô Niệm Niệm: “Anh lại là chú của em nữa?”
 
Tô Niệm Niệm sửng sốt một chút, sau đó nhớ tới chuyện vừa rồi, cười lăn lộn trên ghế mềm hai vòng, cô hít một hơi thật sâu: “Anh muốn làm chú của em hay là muốn làm mặt người dạ thú?”
 
Bùi Ngôn Khanh: “…..”
 
Anh cười lạnh lùng, “Dã thú cũng còn tốt hơn chú.”
 
Tô Niệm Niệm: “…..”
 
Cô nuốt nước bọt: “Đại khái là em không mang theo chứng minh thư, lại trông còn quá trẻ tuổi, chị tiếp tân tưởng anh là dã thú, dụ em thuê phòng.”
 
Nghe hai chữ ‘thuê phòng’, lông mày Bùi Ngôn Khanh giật giật.
 
Nhìn thấy sắc mặt của Bùi Ngôn Khanh trông rất khó coi, Bùi Ngôn Khanh không đùa nữa, cô vắt óc suy nghĩ để anh cảm thấy dễ chịu hơn.
 
Thế là cô nghiêm túc phân tích: “Vả lại, chị lễ tân cho chúng ta 20 phút, nhất định là nghĩ 20 phút em cũng không làm được gì.”
 
Ánh mắt trên đỉnh đầu như có nam châm, giọng nói của Tô Niệm Niệm càng lúc càng nhỏ: “Cái này đại khái, cũng là, một loại khẳng định với anh?”
 
Bùi Ngôn Khanh: “…..”
 
Anh không cười nỗi, miễn cưỡng mím môi: “Cảm ơn sự khẳng định của cô ấy nhé.”
 
Ánh mắt của Bùi Ngôn Khanh dừng lại trên má của Tô Niệm Niệm vài giây.
 
Cô ôm đầu gối ngồi trên chiếc ghế mềm mại, chân tay thon dài, cô cao gần 1m7, nhưng lúc ngồi co ro người lại vẫn trông nhỏ nhắn, khi không trang điểm trên mặt thì trông rất trẻ con.
 
Như thể nhìn thêm một giây nữa sẽ phạm tội, Bùi Ngôn Khanh nhanh chóng quay đi.
 
Đúng lúc này, điện thoại của Tô Niệm Niệm vang lên.
 
Cô liếc nhìn người gọi, lông mày giật giật.
 
“Lại là anh của em.” Tô Niệm Niệm kéo góc áo của Bùi Ngôn Khanh, đặt tay trỏ lên môi: “Anh tuyệt đối đừng phát ra tiếng động.”
 
Bùi Ngôn Khanh: “…..” Nhưng cuối cùng cũng chỉ đành gật đầu nghe theo.
 
Điện thoại vừa kết nối, trong điện thoại liền truyền đến giọng nói lười biếng của Tô Diệm.
 
“Tô nha đầu, em đâu rồi?’ Tô Diệm nói: “Mua quà cho anh? Em đi lên cung trăng mua quà cho anh hả?”
 
Tô Niệm Niệm chột dạ siết chặt góc áo của Bùi Ngôn Khanh, “Em….”
 
“Em nhìn xem bây giờ đã mấy giờ rồi?” Tô Diệm như một quả bom sắp nổ, cực kì bùng nổ: “11 giờ 01 phút rồi! Em chỉ còn thiếu 59’ nữa chính là cả đêm đi không về nhà!”
 
Bên kia truyền đến tiếng mang giày ra khỏi cửa, giọng nói Tô Diệm khàn đi: “Đang ở đâu? Anh đến đón em.”
 
“Vả lại, quà trung thu nếu không khiến anh hài lòng, em, em….” Tô Diệm nói một lúc cũng không nghĩ ra gì để nói, bắt đầu đe dọa: “Em cứ chờ xem anh giải quyết em thế nào!”
 
“Mau gửi định vị cho anh coi.”
 
Một giây sau truyền đến tiếng tút tút tút, điện thoại đã bị tắt máy.
 
Tô Niệm Niệm nhảy lên, kéo Bùi Ngôn Khanh, hoảng hốt nói: “Em, em phải đi đây!”
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Lúc này, em nên mua chút gì đó cho anh trai của em á?” Tô Niệm Niệm đau khổ sờ đầu.
 
“Cậu ấy hình như còn rảnh quá.” Bùi Ngôn Khanh nhàn nhạt nói: “Tặng mấy cuốn sách y đi, anh có mấy quyển giờ không còn xuất bản nữa, đợi sau quốc khanh đưa cho cậu ta.”
 
Tô Niệm Niệm: “….”
 
Biểu cảm khó nói nên lời của cô, “Em cảm thấy anh trai em sẽ dùng sách đánh vỡ đầu em.”
 
Bùi Ngôn Khanh không nói nỗi, anh cau mày nói: “Anh sẽ khiến cậu ta bận rộn hơn.”
 
Tô Niệm Niệm nuốt nước bọt, “Em sẽ tìm cách lừa anh ấy.”
 
Ánh mắt Bùi Ngôn Khanh trầm xuống, không biết anh đang nghĩ gì. Nhưng Tô Niệm Niệm đoán Tô Diệm rất có khả năng sẽ xúi quẩy lắm.
 
“Thế em đi trước nhé?” Tô Niệm Niệm chỉ ra cửa sổ phía đối diện: “Nhà em ở đối diện, bây giờ em qua đó, anh trai em có lẽ cũng đã đến cổng rồi.”
 
Bùi Ngôn Khanh nắm tay cô, “Anh đưa em xuống dưới.
 
Lòng bàn tay ấm áp xuyên qua lớp quần áo áp vào cổ tay cô, Tô Niệm Niệm động đậy đầu ngón tay nhưng không buông tay.
 
Cô nghiêng đầu, nhỏ giọng nói thêm: “Thế chúng ta mau chút, nếu đúng lúc bị anh trai em nhìn thấy thì đúng là xui lắm.”
 
Bùi Ngôn Khanh đi lên, bất lực nói: “Chúng ta là đồng đảng ngầm à?”
 
“Hết cách thôi.” Tô Niệm Niệm nhún vai, vô tội nói: “Trước hết nhịn lại đã.”
 
“Nếu không em sợ anh em sẽ đốt luôn cả thầy.”
 
Bùi Ngôn Khanh: “….”
 
“Cho nên mấy ngày này, anh đối xử với anh trai em tốt một chút nhé.” Lúc đợi thang máy, Tô Niệm Niệm nghiêng đầu nhìn anh, “Cho anh ấy chút cảm giác cơn gió mùa xuân nhé.”
 
Bùi Ngôn Khanh mỉm cười dịu dàng: “Được, nhất định chiếu cô cậu ta nhiều hơn.”
 
Sống lưng Tô Niệm Niệm không biết vì sao trở nên lạnh hơn.
 
Cô dắt Bùi Ngôn Khanh ra cửa khách sạn.
 
Đã 11 giờ hơn, vị trí Bán Sơ Nguyệt tương đối hẻo lánh, không ở trung tâm thành phố.
 
Trên phiến đá trên con đường nhựa đối diện khách sạn có khắc ba chữ “Núi Bán Nguyệt” bằng rồng phượng.
 
“Đối diện là nhà em.” Tô Niệm Niệm chỉ vào hòn đá, “Anh trai em chắc sắp tới rồi.”
 
Bùi Ngôn Khanh mím môi, “Được.” Giọng nói anh có chút khó hiểu, “Thế, ngày mai gặp?”
 
Tô Niệm Niệm cụp mắt, nói "ừm" gần như không nghe thấy.
 
Bùi Ngôn Khanh từ từ thả tay cô ra, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Trung thu vui vẻ.”
 
Anh lại nói bổ sung: “Hôm nay anh rất vui.”
 
Trong lòng Tô Niệm Niệm nóng như lửa đốt, cô gật đầu, xoay người đi hai bước, lại quay đầu, dưới ánh trăng nhìn chằm chằm Bùi Ngôn Khanh với đôi mày tinh xảo.
 
Anh vẫn đứng ở chỗ cũ, gió chiều mát thổi mái tóc rũ trước trán.
 
Tô Niệm Niệm siết chặt tay, ánh mắt hơi dao động, đột nhiên bước chân về phía anh.
 
“Trung thu vui vẻ.” Nói xong, Tô Niệm Niệm kiễng chân, bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của Bùi Ngôn Khanh, và chạm nhẹ vào má anh bằng đôi môi đỏ mọng.
 
Nó như một chiếc lông vũ, lướt nhẹ qua má, lại ngứa đến tận tim.
 
Cả cơ thể của Bùi Ngôn Khanh cứng đờ, lại nghe thấy giọng nói ngọt ngào của người con gái vang lên.
 
“Sự sủng ái của công chúa điện hạ, nhận lấy nhé.”
 
Tác giả có lời muốn nói: 
 
Bùi mỹ nhân: Không xong rồi.
 
Tô tam lửa: Con dao của tôi đâu.
 
Nói là một chương đầy tình yêu mà.
 
Tin tưởng tôi, viết văn ngọt, tôi nghiêm túc đấy!!!

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện