Lúc đầu cô còn có thể đứng thẳng, nhưng càng về sau, hai chân của Tô Niệm Niệm càng ngày càng yếu ớt, đôi mi mảnh khẽ rung lên như một chiếc bút lông nhỏ, đầu ngón tay trắng nõn nắm chặt cổ áo của người đàn ông, mồ hôi chảy ròng ròng trong lòng bàn tay, cô cảm thấy nóng.
“Nha đầu em còn phải luyện thể lực thêm nữa.” Có tiếng cười khúc khích, đôi mắt hoa đào của người đàn ông tỏa sáng, ẩn chứa dục vọng nhàn nhạt, hơi thở ấm áp phả khắp mặt cô.
Tô Niệm Niệm nhẹ nhàng nhắm mắt lại, ánh mắt không có tiêu điểm dán chặt vào chóp mũi của người đàn ông, lơ đãng nhìn chằm chằm nốt ruồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bông hoa kiêu ngạo trên đỉnh núi cái gì chứ! Đây rõ ràng là một con yêu tinh đực chuyên hút tinh khí của con người mà!
Tô Niệm Niệm sờ sờ môi dưới, xấu hổ nhìn anh: "Anh muốn ăn thịt người sao? Làm sao mà anh có thể gần như vậy hả?”
Bùi Ngôn Khanh khẽ giật mình, đưa tay ra, đầu ngón tay như ngọc khẽ chạm vào đôi môi đỏ mọng của cô gái, cô liền tránh ra.
Tô Niệm Niệm đẩy anh ra, đưa ra kết luận: "Xem ra kỹ năng hôn của anh quá tệ."
“Em nói cái gì?” Bùi Ngôn Khanh sửng sốt một chút.
Tô Niệm Niệm đi đến bàn để mở bánh và lặp lại: "Là do kỹ năng của anh quá kém."
Ngôi nhà vắng lặng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong lòng Tô Niệm Niên đang đập thình thịch, tự hỏi có phải mình đã làm tổn thương lòng tự trọng của anh không. Nhưng ngay giây tiếp theo, có người nắm chặt cổ tay cô, mắt người đàn ông tối sầm, hơi thở mơ hồ: "Đúng vậy, kỹ thuật quá tệ."
Đôi môi mỏng của anh càng ngày càng gần, "Vẫn phải cần cô giáo Tô luyện tập cùng anh rồi.”
Tô Niệm Niệm bị đè lên bàn, cổ tay trắng nõn mảnh khảnh nắm lấy cánh tay người đàn ông đang chống trước bàn, vòng eo mềm mại của cô áp vào mặt bàn, chịu đựng sức nặng của cả người.
Cô nhắm mắt lại cầu xin tha thứ: "Em sai rồi."
“Em không sai.” Bùi Ngôn Khanh rũ mắt xuống, giơ tay lau đi nước mắt rơi ra theo bản năng của cô, nhẹ giọng nói: “Anh phải cởi mở tiếp thu ý kiến, tích cực luyện tập, mới có thể không ngừng tiến bộ. "
Tô Niệm Niệm vòng tay qua cổ anh và nói không biết giới hạn: "Kỹ thuật của anh rất tốt, rất tốt, em chưa bao giờ gặp một người lợi hại như vậy."
“Chưa từng?” Giọng nam trầm thấp, “Còn ai nữa?”
Cảm giác được nguy hiểm, Tô Niệm Niệm vùi mặt, vội vàng phủ nhận: "Chỉ có anh.”
Giọng nói của Bùi Ngôn Khanh nghe rất dễ chịu, cúi đầu chạm vào chóp mũi của cô, chậm rãi nói ra bốn chữ: "Nhưng mà, học mãi không hết."
Tô Niệm Niệm: "..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô chịu không nổi nữa trừng mắt: "Anh là biến thái à?”
“Câu này em với Bùi Diệm từng mắng rồi.” Bùi Ngôn Khanh nhẹ giọng nói, ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên, “Em đã nói thế thì chính là thế đi.
Tam quan của Tô Niệm Niệm sắp sụp đổ rồi. Làm thế nào mà Bùi Ngôn Khanh có thể từng bước trở nên như thế này?
Sau một khắc, cảm giác không trọng lượng ập đến, eo của cô bị cánh tay gầy gò ôm lấy, cô hoảng sợ giơ hai chân lên, đôi chân dài trắng nõn quấn quanh eo người đàn ông, cô cảm nhận được động tác lập tức cứng ngắc của anh.
“Bỏ xuống đi.” Giọng nói của Bùi Ngôn Khanh có chút khàn khàn.
Tô Niệm Niệm khựng lại, đàn ông bây giờ đều hỉ nộ ái ố thất thường như vậy sao? Bảo cô bỏ xuống cũng phải cần có chút lương tâm chứ, cái tay của ai đang ôm chặt lấy eo cô hả?
Cô nheo mắt khiêu khích, hai chân cọ cọ lên trên, xuyên qua lớp vải cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng như thiêu đốt của người đàn ông, cô kéo giọng nói: "Em không đi xuống."
Đôi mắt cô gái đen như mực, lấp lánh như nước, sáng như quả đào. Đôi tai thỏ màu đỏ trên đầu cụp xuống, mái tóc đen và đôi môi đỏ mọng, nếu nhìn thêm giây lát, tất cả đều khiến người ta phạm tội.
Trong tầm mắt có thể nhìn thấy là một mảnh chói mắt trắng nõn làn da, lòng bàn tay nóng bỏng trong lúc vô ý đụng phải đùi cô, như thể bị bỏng, Bùi Ngôn Khanh buông tay xuống. Yết hầu của anh trượt lên xuống, giọng nói càng trầm hơn: “Bỏ xuống đi.”
"Vậy sau này đừng hòng ôm em!" Tô Niệm Niệm tức giận nói, sau đó vung chân, đột nhiên cảm giác được cái gì đó, trợn to hai mắt, giây tiếp theo nhảy dựng lên, cách xa anh.
"Anh, anh. . . " Tô Niệm Niệm đỏ mặt, vội vàng nhìn sang chỗ khác, sau đó đột nhiên dời đi ánh mắt, "Làm sao bây giờ?”
“Chờ một chút.” Giọng nói của Bùi Ngôn Khanh hơi khàn, nhấp một ngụm trà.
“Để em mở chú đại bi đã.” Tô Niệm Niệm lấy điện thoại ra, cẩn thận quan sát biểu cảm của anh, “Bình tĩnh.”
Bùi Ngôn Khanh: "..."
Một lúc sau, Tô Niệm Niệm hỏi: "Anh ổn chưa vậy?”
Bùi Ngôn Khanh: "..."
"Em giúp anh liệu có phải sẽ nhanh hơn không?" Tô Niệm Niệm ngập ngừng hỏi.
Nghe vậy, trán của Bùi Ngôn Khanh giật giật, anh bất đắc dĩ nhắm mắt lại: "Đừng nói chuyện."
"Thế anh ổn rồi thì nói với em một tiếng, em còn đặt nhà hàng ăn.”
Bùi Ngôn Khanh: "..."
Tô Niệm Niệm cúi đầu, nghe Chú Đại Bi, đầu ong ong.
Mãi cho đến khi phát đến một phần ba bài Chú Đại Bi rồi, Bùi Ngôn Khanh mới hít sâu một hơi, xoa xoa mi tâm: "Tắt đi.”
Tô Niệm Niệm yên lặng nhấn nút dừng, "Ổn rồi?”
Bùi Ngôn Khanh không trả lời vấn đề này, anh chỉ đứng dậy cầm áo khoác khoác lên người cô, "Đi thôi."
Tô Niệm Niên nhìn anh tháo xuống chiếc tai thỏ trên đầu, bình tĩnh đánh giá lại mình một lúc, hơi hé đôi môi mỏng: "Em có mang theo quần áo không?”
Tô Niệm Niệm gật đầu, "Có."
“Trời lạnh.” Bùi Ngôn Khanh nói, “Thay quần áo đi.”
Tô Niệm Niệm liếc nhìn những chiếc lá bị gió lạnh thổi bay bên ngoài, và hiếm khi thấy cô nghe lời như vậy "Được." Cô quay người và đi vài bước, sau đó đột nhiên quay lại, giật lấy chiếc băng đô tai thỏ từ tay Bùi Ngôn Khanh rồi cầm lấy. Lợi dụng lúc anh không để ý, trực tiếp cài lên đầu anh.
“Đáng yêu quá.” Tô Niệm Niên cười híp mắt, ấn phím ‘tách’ để chụp ảnh.
Bùi Ngôn Khanh sững sờ mất một giây trước khi anh ý thức ra điều gì đang xảy ra, bất giác muốn cướp lại điện thoại.
“Không cho.” Tô Niệm Niệm sớm đã có chuẩn bị, nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch của người đàn ông trong bức ảnh, cô bật cười thành tiếng.
Vẻ mặt bình tĩnh của Bùi Ngôn Khanh bị phá vỡ, anh lạnh lùng nói: "Xóa đi.”
“Lêu lêu.” Tô Niệm Niệm lè lưỡi, “Em sẽ không xóa.”
"Anh phải trân trọng nó. Sau đêm nay, anh sẽ thêm một tuổi, hai mươi bảy, phải không?"
"Là hai mươi sáu."
“Cũng giống nhau vậy.” Tô Niệm Niệm khẽ hừ một tiếng, “Đàn ông sao lại để ý tuổi tác như vậy chứ?”
Bùi Ngôn Khanh: "..."
Tô Niệm Niệm phớt lờ anh và chạy vào phòng thay quần áo. Sau khi thay đồ, cô âm thầm thêm filter con gái vào bức ảnh, vẽ hai đốm má hồng lên đó rồi lén đặt làm hình nền điện thoại.
Tô Niệm Niệm mặc thêm áo khoác ngoài lên, liếc nhìn chiếc áo giống kiểu mà Bùi Ngôn Khanh đang mặc, cô cong môi mỉm cười.
“Anh cầm bánh kem theo đi.”
Bùi Ngôn Khanh làm theo.
“Đều là anh làm lộn xộn kế hoạch của em lên đấy.” Tô Niệm Niệm liếc nhìn anh, “Vốn thời gian là dùng để ăn bánh kem, ai ngờ anh đã làm gì hả?”
Bùi Ngôn Khanh cười như không cười nhìn sang cô, “Anh cảm thấy thế có ý nghĩa hơn là việc ăn bánh kem đó.”
Tô Niệm Niệm: “…..”
Đây là cái tên đàn ông cẩu gì vậy?!!
Hai người đi thang máy xuống lầu, sau khi lên xe, Bùi Ngôn Khanh hỏi cô: "Ở đâu?"
"Anh đợi em xem một chút." Tô Niệm Niệm mở điện thoại, "Là một nhà hàng thịt nướng mới mở trên đường Nam Sơn, tên là Nhị sư huynh."
Bùi Ngôn Khanh gõ vào máy hướng dẫn để xác định vị trí, "Nhà hàng này được đánh giá tốt à?”
“Không biết.” Tô Niệm Niệm lắc đầu, “Em nghe Sở Ninh nói nhà hàng này gần đây đang tổ chức sự kiện, vào ngày sinh nhật sẽ tặng thêm một đĩa thịt ba chỉ.”
Bùi Ngôn Khanh khựng lại, “Anh là ngày mai.”
Tô Niệm Niệm phản