Thời gian dường như đứng yên.
Tô Niệm Niệm bất lực nhìn bàn tay giữ bên hông của Tô Diệm không ngừng siết chặt, siết chặt hơn nữa, như thể một giây nữa là anh sẽ đánh ai đó một cách đầy thô bạo, da đầu cô sắp nổ tung, cô không thể kiểm soát tiến lên một bước, cản trước mặt Bùi Ngôn Khanh.
Khi một người đến một thời điểm quan trọng nhất định, rất dễ dàng để phá vỡ chiếc bình, Tô Niệm Niệm bắt gặp ánh mắt bị đè nén của Tô Diệm, "Nếu không thể..." Cô nuốt nước bọt, "Anh gọi em một tiếng sư mẫu?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này đã gần mười giờ, trong nhà hàng phần đa khách đều đã rời đi, ngoại trừ bàn của Lục Huyền còn chưa kịp bỏ chạy, chỉ có vài âm thanh lác đác của nhân viên phục vụ thu dọn bàn.
Tô Diệm tức giận đến máu sôi sục khắp người, cũng vì uống quá nhiều rượu, anh bị chóng mặt và không thể đứng yên một lúc, vì vậy anh chỉ có thể giữ chặt góc bàn, suýt nữa là ngã xuống.
Cô em gái này, không thể cần nữa.
Thấy dáng vẻ có hơi ngạc nhiên của Tô Diệm, Bùi Ngôn Khanh tiến lên một bước kéo anh lại, đồng thời giữ anh lại, cau mày nói: "Hít thở sâu.”
Quá bất lực rồi
Tô Diệm giơ một ngón tay, hung hăng nói: "Bùi Ngôn Khanh, anh chờ một chút, chờ tôi tỉnh lại rồi tính sổ với anh.”
Giây tiếp theo, anh không chống cự, cam chịu ngất đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bùi Ngôn Khanh: “…..”
Tô Niệm Niệm bị dọa, cô đi lên phía trước nhìn Tô Diệm, lo lắng hỏi: “Anh trai em làm sao vậy?”
“Không có chuyện gì nghiêm trọng.” Bùi Ngôn Khanh đỡ người dậy, nhàn nhạt nói: “Uống nhiều rượu quá thôi.”
“Em đi lấy tiền cọc đi, anh lên xe đợi em.”
Dáng vẻ không luống cuống của Bùi Ngôn Khanh khiến tô Niệm Niệm cảm thấy nhẹ nhõm, và sau khi lấy lại tiền đặt cọc, cô đã đụng phải Lục Huyền.
Tô Niệm Niệm bối rối gật đầu với anh, Lục Huyền vuốt ót mình, do dự một lúc rồi đột nhiên lùi lại hai bước, vẫy vẫy tay rồi nói với cô: "Tiếng sư mẫu này để anh gọi trước cho, sau này bên đó Bùi lão đại xin hãy chiếu cố anh nhiều nhé.”
Thấu tình đạt lý.
Tô Niệm Niệm ngoan ngoãn khum tay: "Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ.”
Sau khi chào hỏi xong, vừa định rời đi, Lục Huyền gọi ngăn cô lại, "Cái đó, nói với Bùi lão đại, cẩn thận Diệm nhé.”
"Diệm ca có thể bẻ gãy chân anh ấy đó.”
Tô Niệm Niệm nghiêm túc suy nghĩ một lúc, cô cảm thấy khả năng chém gió của Tô Diệm có hơi nhiều rồi.
Cô nói, "Chi bằng đợi anh ấy tỉnh lại rồi nói tiếp.”
Lục Huyền: "..." Anh sai rồi, chất lượng tâm lý của Tô Diệm so với anh tưởng tượng còn yếu ớt hơn.
Tô Niệm Niệm đến bãi đậu xe để tìm xe của Bùi Ngôn Khanh, qua cửa sổ phía sau, cô thấy Tô Diệm đang nằm thẳng, Bùi Ngôn Khanh đã chu đáo đặt anh ở một vị trí rất thoải mái.
Cô mở cửa ghế sau ra, đặt chân của Tô Diệm xuống, rồi ngồi vào trong, “Quay về nhà em đi.”
Bùi Ngôn Khanh quay đầu nhìn cô, “Không ngồi đằng trước?”
“Em chột dạ.”Tô Niệm Niệm nói.
Bùi Ngôn Khanh cười, không nói gì, chỉ đưa tay vào số, khởi động xe.
Không biết vì sao, Tô Niệm Niệm không hề thấy anh có chút bối rối, ngược lại rất vui vẻ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô tìm một cái gối đặt dưới đầu Tô Diệm, đặt tay lên tựa lưng của hàng ghế đầu: “Anh không sợ à?”
Bùi Ngôn Khanh: “Sợ cái gì?"
Tô Niệm Niệm đe dọa: "Anh trai em nói rằng anh ấy sẽ đánh gãy chân anh."
"Em nỡ à?”
Ủy mị.
Tô Niệm Niệm nghẹn ngào nói: "Anh ấy đánh luôn em thì làm sao đây?”
“Vậy anh nằm viện mấy tháng, coi như nghỉ ngơi đi.” Bùi Ngôn Khanh nhìn không chớp mắt.
Tô Niệm Niệm có chút sợ hãi.
"Anh có thể đánh bại anh trai của em?"
Bùi Ngôn Khanh liếm môi, "Nếu anh đứng yên, cậu ấy mới có thể đánh gãy chân anh."
"Vậy thì ngày mai anh tránh được thì tránh đi.” Tô Niệm Niệm nói: "Anh trai em không tìm ra người, đợi qua một thời gian nữa là nguôi ngoai.”
“Không cần.” Bùi Ngôn Khanh nói, “Tố chất tâm lí của anh tốt hơn cậu ta một chút.”
Tô Niệm Niệm: "..."
Khi đến dưới nhà, Bùi Ngôn Khanh kéo Tô Diệm ra khỏi ghế sau và dễ dàng cõng anh lên, Tô Niệm Niệm chạy lên trước và mở cửa.
“Phòng của anh ấy ở lầu hai.” Tô Niệm Niệm liếc nhìn cầu thang, quả quyết nói: “Đặt anh ấy lên sô pha là được.”
Bùi Ngôn Khanh rõ ràng là không đủ kiên nhẫn để bế người lên lầu, vì vậy Tô Diệm bị đặt trên ghế sô pha và cau mày khó chịu.
Tô Niệm Niệm đi nấu một bát canh giải rượu cho Tô Diệm, đánh thức anh: "Anh, uống chút canh đi."
Tô Diệm nhất định là say thât, anh mở mắt ra, đôi mắt phượng xếch lên rủ xuống, nhìn chằm chằm Tô Niệm Niệm hơn mười giây, nhàn nhạt nói: "Em gái tôi không còn nữa."
Tô Niệm Niên:?
"Em gái tôi bị lợn vây quanh rồi.”
Tô Niệm Niệm vô thức nhìn Bùi Ngôn Khanh đang ngồi nghiêng, vẻ mặt không ấm áp, và anh liếc nhẹ Tô Diệm.
“Anh có lỗi.” Vẻ mặt của Tô Diệm trở nên đau khổ, ngữ khí lười biếng thường ngày nghe có vẻ nghiêm túc: “Là anh không bảo vệ được em gái mình, để Bùi cẩu cẩu có cơ hội lợi dụng.”
Mí mắt của Tô Niệm Niệm giật giật, sau đó nhìn về phía “Bùi cẩu cẩu” phiên bản người thật, không nói được gì.”
“Ngay từ đầu, đáng lẽ anh không nên để em gái anh đi đưa báo cáo.” Tô Diệm lẩm bẩm như đang tụng kinh, “Nếu thời gian có thể quay lại, anh thà không tốt nghiệp còn hơn.”
Bùi Ngôn Khanh trông rất nghiêm túc: "Vậy trong lòng cậu, người nào xứng với Niệm Niệm?" Anh dừng lại một chút, "Tôi sẽ cố gắng hết sức..."
Tựa hồ vừa mới chú ý tới bên cạnh có người, Tô Diệm đột nhiên nghiêng đầu, híp mắt trong chốc lát cẩn thận nhận diện, đuôi mắt dần dần đỏ lên. Anh đột ngột đứng dậy, giơ tay đấm qua, một âm thanh va chạm vang lên một cách chói tai.
Tô Diệm dường như đã hoàn toàn mất trí, túm lấy cổ áo của người đàn ông và đè anh xuống ghế sofa để đánh anh, “Bùi Ngôn Khanh, anh vậy mà lén lút sau lưng tôi để lừa em gái tôi! Tô Niệm Niệm gọi anh là chú, vậy mà anh cũng có thể làm điều đó ! Coi anh là cố vấn của tôi, cho dù hôm nay tôi bị treo trên cột pháp luật, tôi cũng sẽ đánh anh đến mức không tìm được nhà của mình thì thôi.”
Bùi Ngôn Khanh thậm chí không đánh trả, đôi mắt anh không hề lảng tránh, như thể anh không cảm thấy đau đớn, anh không nói một lời.
Tô Niệm Niệm nhìn thấy cảnh này vô cùng sợ hãi, đau khổ ôm Tô Diệm: "Anh ơi, đừng đánh nữa."
Tô Diệm bị rượu làm xúc tác, so với bình thường còn có chút bốc đồng, anh cười lạnh: "Làm sao, em cảm thấy khó chịu sao?"
Chuyện này là lỗi của mình, nhất định phải gánh chịu cơn giận của Tô Diệm, Tô Niệm Niên lắc đầu: "Em là đau lòng cho cái tay của anh."
Tô Diệm không bị mắc bẫy bài này của cô nữa, khịt mũi: "Qua một bên đi."
Tô Niệm Niệm nhìn thấy hốc mắt bầm tím và miệng đỏ ngầu của Bùi Ngôn Khanh, làn da của anh đã trắng bệch, và bộ dạng của anh đặc biệt khiến người ta kinh ngạc, cô không thể chịu đựng được nữa, kéo ống tay áo của Tô Diệm, nhẹ nhàng nói: "Anh, anh thật sự đừng đánh nữa.”
Cô đứng chắn trước mặt Bùi Ngôn Khanh và cắn môi: "Muốn đánh thì đánh em đi.”
“Niệm Niệm, anh không sao.” Bùi Ngôn Khanh nhẹ nhàng kéo người đó ra, giọng nói nhẹ nhàng: “Tay cậu ấy không đủ khỏe.”
Tô Diệm tặc lưỡi, không nói lời nào vô nghĩa, kéo Tô Niệm Niệm qua một bên, chỉ lên lầu: "Đi lên trên cho anh.”
“Niệm Niệm, đi lên đi.” Bùi Ngôn Khanh: “Một lát nữa sẽ ổn thôi.”
Tô Niệm Niệm đứng tại chỗ do dự một hồi, đáng thương nhìn Tô Diệm, không nháy mắt nói: "Anh, sau này anh muốn ăn gì em cũng làm, em..."
"Nếu em nói thêm một từ, anh sẽ đánh thêm.”
Tô Niệm Niệm bị mắc nghẹn, và liên tục nháy mắt với Bùi Ngôn Khanh ý muốn bảo anh hãy đi đi, nhưng người đàn ông này chỉ lắc đầu với cô, thế nên cô đi lên lầu mà không dám quay đầu lại.
Phòng khách yên tĩnh trở lại, Tô Diệm từ trên cao nhìn xuống người đàn ông, khuôn mặt như ngọc đầy vết sẹo.
Bùi Ngôn Khanh hất cầm, trầm giọng nói: "Còn đánh không?”
“Hừ.” Tô Diệm không khách khí với anh chút nào, dùng sức giáng xuống một quyền.
Bùi Ngôn Khanh rít lên một tiếng, lau vết máu trên khóe môi, "Lần nà mạnh hơn một chút rồi.”
"Tại sao anh không đánh trả?"
Nếu anh đánh trả, Tô Diệm cảm thấy rằng mình vẫn có thể đánh anh một cách nghiêm túc, nhưng bây giờ trông anh như thế này, cho dù có cố gắng như thế nào cũng cảm thấy một sự ngột ngạt trong lòng.
"Bởi vì Niệm Niệm."
Ánh mắt của Tô Diệm trở nên lạnh lùng: "Anh cho rằng nếu không đánh trả, tôi có thể đồng ý sao?"
Một giây sau, "Ầm" một tiếng, một trận đau nhói ập đến với Tô Diệm, cả người bị đánh ngã, choáng váng tại chỗ.
Anh sớm đã biết sức mạnh của Bùi Ngôn Khanh, nhưng không ngờ lại mạnh như vậy, nửa bên má đều tê dại.
Bùi Ngôn Khanh đứng lên, vặn khớp ngón tay, "Vậy tôi sẽ không khách khí với cậu."
Anh quỳ xuống, cầm lấy cổ áo của Tô Diệm, từng chữ một nói: "Cậu biết tác phong của tôi rồi, cũng nên biết rằng tôi đối với Niệm Niệm hoàn toàn nghiêm túc.”
“Cậu có đồng ý hay không đối với tôi cũng không có ảnh hưởng gì.” Bùi Ngôn Khanh nói, “Nhưng vì hạnh phúc của cô ấy, tôi sẽ tận lực làm cho cậu cảm thấy vui vẻ.”
Tô Diệm tức giận cười, tại sao anh không nhận ra rằng người này điên như vậy?
"Nếu tôi buộc Tô Niệm Niệm rời bỏ anh thì sao?"
Anh cảm giác được cổ áo của mình bị siết chặt, ánh mắt thâm thúy của Bùi Ngôn Khanh sâu nhìn không thấy đáy, anh cười nói: "Cậu sẽ không."
"Tại sao?"
“Bởi vì cậu cũng sợ cô ấy sẽ ghét cậu.”
Tô Diệm nói: “Anh hơi tự tin quá rồi đấy? Dựa vào đâu anh cảm thấy con bé sẽ bởi vì anh mà ghét người mà con bé sùng bái nhất?”
“Sùng bái nhất?” Như nhớ lại thứ gì đó, Bùi Ngôn Khanh thật sự không nhịn được nữa: “Tại sao cậu tin là cô ấy…sùng bái cậu nhất?”
“Con bé đưa báo cáo đến cho tôi, làm cơm cho tôi, chửi anh cùng với tôi.” Tô Diệm lôi ra từng việc một để chứng minh: “Ngay cả quà trung thu cũng đặc biệt làm cho tôi.”
“Vả lại, từ nhỏ đến lớn, người xung quanh ngoại trừ tôi, còn có ai có thể vào mắt con bé?”
Tô Diệm nhìn Bùi Ngôn Khanh, không biết vì sao mà anh cảm nhận được trong mắt Bùi Ngôn Khanh hiện lên một tia đồng cảm, dường như nhìn thấu tất cả, điều này khiến người ta vô cùng khó chịu.
Bùi Ngôn Khanh không nói gì, chỉ đứng dậy, "Hộp thuốc đâu?"
Tô Diệm chỉ vào tủ và chế nhạo: "Mới vậy mà đã muốn bôi thuốc rồi? Thật đáng xấu hổ?"
Bùi Ngôn Khanh cầm lấy hộp thuốc bắt đầu bôi thuốc cho mình, chậm rãi nói: "Dù sao