Khác với Bùi Huân kín tiếng, Tô Thiên trạch, với tư cách là chủ tịch của một nhà sản xuất thiết bị điện cũ, danh tiếng của ông cực kì rộng rãi bên ngoài.
Tô Thiên trạch đã từng tham gia một số chương trình trò chuyện và khi người dẫn chương trình hỏi ông về bí quyết thành công của mình, ông đã tạo ra những câu danh ngôn kinh điển của Tô thị.
“Bí quyết thành công của tôi là cống hiến 100% cho công việc và coi công việc như đứa con, ngôi nhà của mình”.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cộng với tác phong làm việc khoe khoang của ông, ông thường đến các lễ trao giải và phát biểu tại các trường cao đẳng và đại học, sự chú ý của cư dân mạng đối với ông luôn cao.
Lời bình luận của Tô Thiên trạch nhanh chóng được đẩy lên hàng đầu.
【Con đọc nhầm hay chú vào nhầm chỗ vậy Tô tổng? Em gái của tụi con là con gái của chú? 】
【Bùng bùng nổ nổ, tôi thích xem cảnh lật xe kiểu này, thật xấu hổ cho Bùi Huân 】
【Chắc chắn rồi, không có câu chuyện Lọ Lem nào trên thế giới này. 】
【Kích thích như vậy cơ á? Tôi đã tưởng tượng ra vẻ mặt của Tô tổng khi con gái anh ấy bị bắt đi sau khi ông ấy tỉnh lại. 】
【Bùi tam thiếu: Con gái của chú fine, một giây sau mine. Bùi tổng điên cuồng hỗ trợ 2333. 】
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
【Chỉ mình tôi cảm thấy Tô tổng không quan tâm đến con cái của mình thôi à? Với tài lực và uy tín của Tô tổng, sao có thể để con gái ruột của mình bị ức hiếp như vậy? Nếu không phải nhà họ Bùi lên tiếng, em gái tôi sẽ bị mắng thành cái gì rồi? 】
【+1, Có lẽ thật sự thiếu sự kết nối nên ngay cả một việc lớn như vậy mà họ thậm chí còn không biết.】
【Đây là lần đầu tiên ở gần một gia đình giàu có như vậy, có cảm giác thay thế mạnh mẽ, tôi đã là đại tiểu thư rồi. 】
【Muốn xem trực tiếp cuộc thi ngày mai quá trời ơi.】
Trong vòng nửa giờ, bình luận của Tô Thiên Trạch đã trở thành bình luận phổ biến nhất.
Với tư cách là người kiểm soát weibo cho Tần Huân, Lăng Tịnh và Bùi Ngôn Duyệt đã cùng nhau thực hiên âm mưu, cuối cùng quyết định không cần mặt mũi đến cùng.
【Tô tổng, một nhà hòa thật phát tài, bắt tay bắt tay】
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khách sạn Quân Trạch.
Thư Cẩm ở một mình trong phòng bao trống, cánh cửa gỗ kiên cố và nặng nề ngăn cách mọi thứ với thế giới bên ngoài, khiến căn phòng càng trở nên yên tĩnh.
Nỗi bất an trong lòng cô ngày càng nặng trĩu, nhưng chiếc điện thoại đã bị Lý Thành Tinh đập nát thành từng mảnh, cô như rơi vào cạm bẫy và ngồi đây một cách bất lực.
Thư Cấn đập vào cửa và hét lớn: "Ngày mai tôi có một cuộc thi, thả tôi ra ngoài! Bùi Ngôn Khanh, là anh, là anh phải không?"
"Sao anh dám nhốt tôi hả? Cậu Nguyễn mà biết, sẽ không buông tha cho anh!"
Nhưng dù cô có hét thế nào cũng không có tiếng đáp lại từ ngoài cửa, như thể mọi âm thanh đều bị chặn lại.
Da đầu của Thư Cấn tê dại, từ từ cảm thấy sợ hãi.
Trong phòng chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc, không biết qua bao lâu, mới có tiếng mở cửa vang lên.
Thư Cấn nhìn chằm chằm vào cánh cửa, và sự hoảng sợ trong lòng cô ngay lập tức lên đến đỉnh điểm.
Người phục vụ đi vào, đặt đĩa thức ăn lên bàn, "Thư tiểu thư, mời ăn tối."
“Bữa ăn này là do Bùi thiếu mời.” Người phục vụ cười nói: “Bùi thiếu nói, Quân Trạch có vị khách quý như tiểu thư, quả thật là niềm vinh hạnh. Để thể hiện lòng thành của chủ nhà, vẫn mong Thư tiểu thư ở đây thêm chút nữa.”
Cả người Thư Cấn toát mồ hôi lạnh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh ta, anh ta có ý gì? Anh ta muốn nhốt tôi phi pháp hả?”
Người phục vụ mặt không đổi sắc: "Chúng tôi là khách sạn hợp pháp."
"Vậy thả tôi ra ngoài!"
“Thư tiểu thư, mời ăn cơm.” Người phục vụ chỉ chỉ trên bàn.
“Tôi ăn xong có phải sẽ thả tôi đi không?” Thư Cấn nói: “Có phải các người bỏ cái gì vào không hả?”
Người phục vụ không trả lời, chỉ hơi cúi đầu rời đi, "Chúc Thư tiểu thư ăn ngon miệng."
Cánh cửa gỗ nặng trịch lại đóng lại, căn phòng trở lại yên tĩnh.
Toàn thân của Thư Cấn cứng ngắc, ý thức bắt đầu tê liệt.
Điều đáng sợ nhất trên thế giới là không bao giờ biết điều gì sẽ xảy ra vào giây phút tiếp theo.
Sau đó, Thư Cấn mới nhận ra rằng sự hiểu biết của cô về Bùi Ngôn Khanh gần như bằng không. Chỉ biết anh là hình mẫu được mọi người trong giới khen ngợi, anh tuấn, ôn nhu như ngọc.
Đến nỗi cô còn lầm tưởng rằng anh sẽ không bao giờ có những cảm xúc mà người bình thường có thể có.
Thư Cấn cảm thấy lần này cô thật sự chơi hơi lớn. Thậm chí rất có khả năng Bùi Ngôn Khanh sẽ nhốt cô lại, thậm chí không cho cô đi thi quốc gia.
Cô sững sờ dựa vào tường ngồi xổm xuống, tuyệt vọng vò tóc, cô không biết, bên ngoài trời đã sập rồi.
Tập đoàn Nguyễn thị.
Nguyễn Quân ném tập tài liệu trong tay vào mặt Thư Thành, quở trách ông ta, "Tất cả là do đứa con gái ngu ngốc của anh!"
“Chuyện bị làm rối tung rối nùi lên như thế, tôi làm sao thu dọn đây hả?” Nguyễn Quân hít một hơi thật sâu, gân trên trán giật giật: “Làm ăn sợ nhất là danh tiếng bị tổn hại, bây giờ trên mạng quyết định tẩy chay. Hơn nữa áp lực từ Bùi gia, mấy nhà đầu tư đều rút vốn, anh có biết vừa rồi tôi mất bao nhiêu tỷ rồi không?”
Thư Thành co rụt lại, vẻ mặt ủ rũ nói: "Anh rể, nể mặt tiểu Ngọc, anh bớt giận!”
Nguyễn Quân tức giận liếc ông ta một cái, quát: "Điều tôi hối hận nhất chính là gả Tiểu Ngọc cho anh! Nói thử cho tôi nghe, những năm này anh đã lập được thành tích gì? Đứa con gái anh nuôi lớn thật ngu dốt."
Thư Thành không dám nói gì, dù sao Thư thị có thể đi đến được ngày hôm nay đều là dựa vào danh tiếng và tài nguyên của Nguyễn thị
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Thư Thành thấp giọng hỏi.
Sắc mặt của Nguyễn Quân trở nên âm trầm, hai tay nắm thành quyền, "Đợi tôi gọi điện thoại."
Thư Thành không dám nổi giận, nhìn Nguyễn Quân bấm số, sắc mặt trong giây lát thay đổi, đối đầu bên kia điện thoại nói: "Em Bùi, không quấy rầy em chứ?”
Ông loáng thoáng nghe thấy một giọng nam ở đầu bên kia điện thoại: “Chủ tịch Nguyễn khách khí, quấy rầy cũng quấy rầy rồi.”
Đụng phải cây đinh mền, sắc mặt của Nguyễn Quân thay đổi, ông cười nói: "Chuyện xảy ra gần đây, thực sự là do lớp trẻ trong gia đình thực sự không hiểu chuyện, đã gây rắc rối cho em Bùi rồi. Lớp già như anh phải ra mặt xin lỗi em một tiếng rồi, sau này nhất định dạy dỗ chúng nó thật khắt khe.”
Bùi Huân nhàn nhạt nói: "Dạy dỗ? Dạy dỗ thể nào nhỉ?”
"Anh kêu Nguyễn Bạch cùng Thư Cấn xin lỗi cô gái nhỏ kia?"
Bùi Huân cười: "Xin lỗi? Nguyễn tổng làm kinh doanh nhiều năm như vậy, ông cũng nên biết rằng một lời xin lỗi là thứ ít giá trị nhất."
Nguyễn Quân không nói lời nào vô nghĩa: "Em Bùi nói chí phải. Lần này phải cho tụi nó một bài học nhớ đời, em muốn giải quyết thế nào.”
Bùi Huân nói: “Yêu cầu họ thừa nhận những gì họ đã làm trên Internet và xin lỗi chúng tôi."
Sắc mặt của Nguyễn Quân cứng ngắc: "Em Bùi, chúng nó đều là con gái trong nhà, chuyện như thế này..."
“Niệm Niệm nhà chúng tôi không phải con gái à?” Bùi Huân bình tĩnh nói, “Nếu họ đã làm, thì họ phải trả giá đắt cho việc đó.”
Nguyễn Quân trầm tư một lát, sau đó thanh âm trở nên lạnh hơn: "Em Bùi, chúng ta quen biết lâu như vậy, chẳng lẽ nhất định phải bởi vì chuyện này mà ồn ào không vui sao?”
"Nếu Nguyễn tổng không đồng ý, thì tôi không còn gì để nói. Mối quan hệ bạn bè của chúng ta phải dựa trên nền tảng là sự tôn trọng lẫn nhau. Thái độ của Nguyễn tổng khiến tôi nghi ngờ về tính khả