Không chỉ cái này, Lăng Tịnh lật mấy trang, "cô bé" trong đó từ hai ba tuổi đến năm tuổi, mặc đủ loại váy nhỏ sặc sỡ, xinh như búp bê.
Biểu cảm chính là dễ thương và ngoan ngoãn, mỉm cười hạnh phúc trước ống kính, không một chút miễn cưỡng.
Tô Niệm Niệm nhìn thôi đã thấy máu huyết sôi sùng sục: “Quá ngoan ngoãn rồi!” Cô bắt tay Lăng Tịnh, làm nũng nói, “Con có thể lấy một ít về làm kỷ niệm không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lăng Tịnh không chút do dự bán con trai mình, gật đầu nói: "Đương nhiên."
Tô Niệm Niệm cẩn thận chọn ba bức ảnh, nhìn chằm chằm vào những bức ảnh rồi mỉm cười, sau đó thở dài: "Cái này thậm chí còn đẹp hơn con lúc còn nhỏ."
“Đúng vậy.” Lăng Tịnh đắc ý nói, lại hạ thấp giọng nói: “Lão tam lúc nhỏ xinh đẹp lắm, mẹ lừa nó mặc váy, khi đó thằng bé còn nhỏ, bảo mặc là mặc. Còn hợp tác với mẹ để chụp ảnh, ngoan ngoãn lắm.”
“Không giống như bây giờ, cả ngày làm mặt lạnh.” Lăng Tịnh nói xong lật lại mấy trang trong cuốn album, “Con nhìn mấy tấm sau này đi, không ngoan chút nào.”
Tô Niệm Niệm nhìn lướt qua, đứa trẻ trong ảnh ước chừng bảy tám tuổi, mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay sáng màu, ngồi ngay ngắn trên bàn chép sách y học, vẻ mặt chuyên chú kiên định, giữa hai lông mày thoáng hiện một tia lạnh lùng.
Ánh mắt cô dõi theo hành động của Lăng Tịnh, nhìn đứa trẻ từng chút một lớn lên, như thể cô cũng trải qua những năm tháng trưởng thành của Bùi Ngôn Khanh vậy.
Nụ cười của đứa trẻ trong ảnh ngày càng ít đi, đôi lông mày và đôi mắt non nớt cũng trở nên cứng rắn hơn theo thời gian.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Lúc này mười lăm tuổi.” Lăng Tịnh bình tĩnh nói, dùng đầu ngón tay vuốt ve hàng mày trong sáng của thiếu niên trong ảnh, “Không biết thằng bé đã nói với con chuyện năm này chưa?”
"Con biết.” Tô Niệm Niệm cụp mắt xuống, cô nhận thấy đây là khung cảnh của cuộc thi Vật lý Quốc gia, trong số những người trẻ tuổi, Bùi Ngôn Khanh vẫn tỏa sáng rực rỡ, tư thế thoải mái và tinh thần phấn chấn.
Lăng Tịnh thở dài: “Trong ba đứa trẻ, lão tam là đứa mà mẹ cảm thấy có lỗi nhất.” Giọng bà hơi khàn: “Đã nhiều năm như vậy, trong lòng mẹ vẫn không thể nguôi ngoai. "
Tô Niệm Niệm mím môi, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nắm tay Lăng Tịnh.
“Nhưng không sao.” Lăng Tịnh lau nước mắt, chân thành nhìn Tô Niệm Niệm, “Hiện tại con đã ở bên cạnh thằng bé rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Niệm Niệm hơi sửng sốt.
“Mấy năm nay, lão tam chưa từng có tình cảm cố chấp với bất cứ người nào hay việc gì.” Lăng Tịnh cong môi nói: “Nhưng mẹ có thể nhìn ra, thằng bé rất thích con.”
Tô Niệm Niệm có chút đỏ mặt, chớp mắt và ngoan ngoãn nhìn Lăng Tịnh.
Nghĩ đến quá khứ, Lăng Tịnh nắm chặt tay Tô Niệm Niệm, trên mặt lộ ra vẻ áy náy: "Mà chúng ta đã để cho con chịu uất ức rồi.”
“Thực xin lỗi.” Lăng Tịnh chân thành nói.
Tô Niệm Niệm vẫy tay liên tục, nhưng Lăng Tịnh giữ lại, bà nghiêm túc nói: "Những gì xảy ra trước đây là cái sai trong gia đình mẹ. Là trưởng bối lớn nhất trong nhà, ông cụ quản lão tam thành quen, cách xử lý mọi việc của ông lại quá cực đoan."
“Và mẹ đảm bảo với con, sau này Niệm Niệm sẽ không phải vì gia đình chúng ta mà chịu một chút uất ức nào nữa.” Lăng Tịnh nói: “Gia đình cũng ủng hộ mọi lựa chọn của con, đừng vì tuổi tác hay bất kỳ lời ra tiếng vào nào mà chịu bất kỳ áp lực nào.”
Lông mi Tô Niệm Niệm khẽ run, cô hé môi, một lúc sau mới lau đi đôi mắt đỏ hoe, "Cảm ơn mẹ."
Lời vừa dứt, liền cảm giác trên cổ tay có cái gì đó lành lạnh, cô cụp mắt xuống, phát hiện đó là một cái vòng tay màu xanh lục, màu sắc rất đẹp, nhìn là có thể biết nó vô giá.
“Đừng từ chối.” Lăng Tịnh cắt ngang lời cô, mạnh mẽ nói: “Con dâu nhà chúng ta mỗi người đều có, con nhất định phải nhận.”
Lúc này, cửa gỗ đột nhiên bị gõ vang, giọng nói của Bùi Ngôn Khanh truyền đến: "Mẹ, mẹ nói xong chưa? Con phải đưa Niệm Niệm về rồi.”
Lăng Tịnh giả bộ tức giận chạy ra mở cửa: "Trông anh thật không có tiền đồ mà, mới có bao lâu đâu hả?”
“Đã nửa tiếng rồi.” Bùi Ngôn Khanh nói một cách tự nhiên.
“Ừ ừ ừ.” Lăng Tịnh chịu không nổi, “Con thắng lại tiền cho mẹ chưa?”
Bùi Ngôn Khanh nhẹ nhàng đáp lại, đồng thời bước vào cửa.
Trước khi anh bước vào, Tô Niệm Niệm đã đóng cuốn album lại và ngồi thẳng tại chỗ.
Cô tỏ vẻ vô tội: "Phải đi rồi à?”
Bùi Ngôn Khanh gật đầu, "Vâng."
Tô Niệm Niên âm thầm giấu ba bức ảnh vào trong túi xách, chớp chớp mắt: "Vậy chúng ta đi thôi."
Trong xe.
Tô Niệm Niệm thầm tính những gì cô đã kiếm được từ chuyến đi này, đột nhiên nhận ra rằng dường như cô đã trở nên giàu có chỉ sau một đêm.
Cô sờ sờ chiếc vòng ngọc trên cổ tay, sợ đụng phải, đang do dự có nên tháo ra hay không, thì trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nam: “Mẹ đưa cho em à?”
"Vâng."
Ánh mắt của Bùi Ngôn Khanh khẽ động, khóe môi hơi cong lên: "Đeo cái này lên rồi, chính là người của anh rồi.”
Nghe vậy, Tô Niệm Niệm không chút do dự, cô định cởi nó ra trước mặt anh, cô tự tin nói: "Nó quá quý giá, em không đeo thì tốt hơn."
Thật trùng hợp, phía trước đang bị tắc đường nên Bùi Ngôn Khanh dừng xe, quay đầu lại dán đôi mắt đen láy vào mặt Tô Niệm Niệm, tràn đầy ý "cởi ra thử xem".
Tô Niệm Niệm trở nên kiên quyết hơn, nhanh chóng tháo chiếc vòng tay ra, cẩn thận đặt nó vào trong túi, động tác dứt khoát.
Bùi Ngôn Khanh tức cười, nhìn cô thật lâu, sau đó vào số và lái xe trở lại.
“Anh dẫn em đi đâu?” Tô Niệm Niệm nhìn đường, “Không phải đưa em về trường à?”
“Ngày mai là cuối tuần.” Bùi Ngôn Khanh nhìn phía trước, nhàn nhạt nói.
“Thế đây cũng không phải đường về nhà em mà.”
Bùi Ngôn Khanh: “Về nhà anh.”
Tô Niệm Niệm khựng lại một chút, cô quay đầu, híp mắt: “Có phải anh có suy nghĩ gì không tốt không hả?”
Bàn tay đang cầm vô lăng của Bùi Ngôn Khanh hơi khựng lại, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ nhẹ, "Lúc đầu không có." Anh quay đầu, cong môi cười: "Sau khi em nhắc nhở, giờ có rồi.”
Tô Niệm Niệm mở mắt ra, lo lắng siết chặt ống tay áo: "Vậy đồ của anh đã chuẩn bị xong chưa?"
“Cái gì?” Bùi Ngôn Khanh hiếm khi sửng sốt.
“Sao anh còn không chuẩn bị trước?” Tô Niệm Niệm trừng mắt nhìn anh đầy trách móc: “Không làm... biện pháp?”
Xe đã lái vào bãi đậu xe, lúc lùi vào ga ra thì đột nhiên tắt máy, toàn thân Bùi Ngôn Khanh cứng đờ, hai tay nắm chặt vô lăng, trên mu bàn tay đã nổi gân xanh.
Anh không gây ra tiếng động nào, chỉ gài