Lời vừa nói ra, hai má Tô Niệm Niệm liền nóng lên, cô khẽ mím môi dưới.
Cô im lặng chờ đợi phản hồi, nhưng camera quay một vòng, liền có tiếng "rầm", tiếng điện thoại rơi xuống đất.
Không biết đầu bên kia xảy ra chuyện gì, hỗn độn như vậy, video cũng nhất thời tối đen, nhìn không thấy gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vài giây sau, điện thoại được nhấc lên, máy quay hướng về phía cằm của Bùi Ngôn Khanh, nghiêng một góc hướng lên trên.
"Anh đang làm gì vậy?" Tô Niệm Niệm cau mày, có chút không nói nên lời.
Tại sao anh phá cảnh vậy!
Bùi Ngôn Khanh nhẹ nhàng xoa chiếc điện thoại bị vỡ màn hình, vẻ mặt không bình tĩnh.
"Vừa rồi em gọi anh là cái gì? Gọi lần nữa xem."
Cô gái trong video trợn tròn mắt, khuôn mặt mảnh khảnh đỏ bừng, cứng ngắc nói: "Anh bảo em gọi là em gọi à.”
"Anh xin em đấy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Niệm Niệm giật giật ống tay áo của cô, né tránh ánh mắt của anh, cắn môi do dự một lúc rồi nói: "Không gọi.”
"Được." Bùi Ngôn Khanh cười một tiếng, nửa thật nửa giả nói: "Anh có rất nhiều biện pháp cho em phải gọi.”
"Khí phách không nhỏ." Tô Niệm Niệm khinh thường nói: "Anh có thể làm cái gì?"
Bùi Ngôn Khanh mỉm cười, : "Đến lúc đó em sẽ biết."
-
Mùng 5 tết.
Sáng hôm đó Tô Niệm Niệm dậy sớm, khi tỉnh dậy thì thấy tin nhắn của Bùi Ngôn Khanh gửi trước đó, nói rằng anh đã đến sân bay, anh bay chuyến sớm nhất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tính thời gian thì khoảng một tiếng nữa anh sẽ đến.
Tô Niệm Niệm lấy một chiếc khăn quàng cổ từ trên giá treo, buộc lại và xuống lầu.
Trời còn rất sớm, Tô Diệm và Tống Tử vẫn chưa thức dậy, nhưng Tô Thiên Trạch, tuân theo tác phong tốt thường ngày, đã ngồi vào bàn ăn ăn sáng.
Hai người gặp nhau, Tô Thiên Trạch buông chiếc đũa trong tay xuống, trầm tư một lát, nói: "Qua đây ăn cơm."
“Con ra ngoài ăn.” Tô Niệm Niệm nói, sau đó trực tiếp đi tới cửa phía trên bàn ăn.
Sắc mặt Tô Thiên Trạch hơi cứng đờ, nhưng vẫn là không có gì để nói: "Con đi đón cậu ta sao?"
"Ừ." Tô Niệm Niệm trả lời, nói xong đã mở cửa, bình tĩnh nói: "Con đi đây."
"Đợi đã." Tô Thiên Trạch kêu lên trong tiềm thức.
Tô Niệm Niệm quay lại.
Một lúc sau, ông mới nghẹn ngào nói ra một câu: "Ba kêu tài xế đưa con đến đó."
Tô Niệm Niên gật đầu, "Được." Trước khi đi, cô lễ phép nói: "Cảm ơn ba."
Tô Thiên Trạch dừng lại động tác, trầm mặc hồi lâu, mới trầm thấp "ừm" một tiếng.
8:30, Tô Niệm Niệm đón Bùi Ngôn Khanh ở sân bay, có người đến người đi, nhưng cô vẫn có ngoại hình nổi bật chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra.
Anh mặc một chiếc áo khoác dài màu đen có đệm, đang đẩy một chiếc vali lớn, sau khi nhìn thấy cô, anh liền tăng tốc sải bước lại gần.
Chiếc khăn che gần hết khuôn mặt, bàn tay hơi mát lạnh áp sát vào má cô, cô khẽ lướt qua, sự tiếp xúc mang đến cảm giác ấm áp, rất dễ chịu.
Bùi Ngôn Khanh nhịn không được, giơ hai tay lên, cười nhạt nói: "Xoa xoa tay cho anh?"
“Lạnh quá!” Mặc dù cô nói như vậy, nhưng Tô Niệm Niệm vẫn không buông tay, mà đặt lòng bàn tay ấm áp của cô lên mu bàn tay anh, giống như đang cầm một khối ngọc lạnh.
“Anh rất lạnh sao?” Tô Niệm Niệm cau mày liếc áo khoác bông anh đang mặc, “Mặc cũng không ít nhỉ.”
Nói xong, lại nhíu mày, trầm ngâm nói: "Có phải là cơ thể yếu không?"
Nghe vậy, Bùi Ngôn Khanh mím môi dưới, ghé sát vào bên tai cô, "Anh yếu hay không, em không biết à?"
“Cút.” Tô Niệm Niệm đỏ mặt, nắm lấy tay anh, tức giận nói: “Em không xoa cho anh.”
Cô tức giận xoay người định bỏ đi, Bùi Ngôn Khanh đi được vài bước đã đuổi kịp cô, một tay kéo vali, tay còn lại giữ chặt lấy của Tô Niệm Niệm, đút vào túi áo khoác độn.
Trong túi, hai lòng bàn tay chạm vào nhau, Tô Niệm Niệm cúi đầu không khỏi cong môi.
"Anh ăn cơm chưa?" Tô Niệm Niệm hỏi, còn chưa đợi anh trả lời, cô lại tự nhủ: "Em mời anh đi..."
“À, anh đã ăn suất ăn trên máy bay.” Bùi Ngôn Khanh thản nhiên trả lời, nhưng sau khi bắt gặp ánh mắt của Tô Niệm Niệm, anh đã thay đổi lời nói, “Nhưng anh không no.”
Tô Niệm Niệm gật đầu, tiếp tục nói nốt nửa câu sau: "Mời anh ăn món nếp siêu ngon."
"Hân hạnh."
Tô Niệm Niệm kéo anh vào trong xe, sau nhiều lượt và thêm nửa giờ xếp hàng chờ đợi, Bùi Ngôn Khanh cuối cùng đã có thể thử món tuyệt đỉnh mà cô nói.
Cô mua liền một lúc năm hộp, là nốt phần còn lại của chảo.
“Cho anh một hộp.” Tô Niệm Niệm đẩy một hộp cho anh, cau mày lấy ra một hộp khác, “Cái này miễn cưỡng cho anh em.”
Cô đem những hộp còn lại bày ra trước mặt, trên mặt mang theo nụ cười, "Những thứ này đều là của em.”
Bùi Ngôn Khanh cười, "Bủn xỉn."
Không tức giận, Tô Niệm Niệm đã không chờ nỗi, cô lấy ra một viên bỏ vào miệng, nhai giòn, một dòng nước bắn vào không khí, cô mở to mắt nhìn dầu rơi vào cổ áo của Bùi Ngôn Khanh, lại chảy xuống dưới.
"..."
Tô Niệm Niệm nuốt thức ăn chiên trong miệng xuống, sững sờ vài giây rồi đột nhiên nở nụ cười vô cùng ác ý.
"Phốc ha ha ha ha ha ha."
Bùi Ngôn Khanh ngồi cứng đơ một lúc, sau đó lấy khăn giấy, mặt không biểu tình gì ra lau cằm và quần áo, nhưng dù có lau bao nhiêu, vẫn cảm thấy toàn thân có mùi chiên.
Anh cảm thấy đau đầu, "ANh còn phải đến nhà em.”
Tô Niệm Niệm vỗ vai anh, "Yên tâm đi nhé, mùi này thơm thật."
Cô dịu dàng an ủi: “Anh cứ coi như dùng nước hoa có mùi chiên thôi, mùi ấm áp làm sao”.
Bùi Ngôn Khanh: "..."
Cho đến khi cô ăn xong lên xe, Bùi Ngôn Khanh vẫn không ngừng lấy khăn ướt từ trong túi ra, lau đi lau lại trên mặt và quần áo, dù có lau bao nhiêu anh cũng cảm thấy mùi hôi không thể bay hết.
Nhìn thấy anh như vậy, Tô Niệm Niệm ngồi ở ghế sau cười không kiểm soát được, bị Bùi Ngôn Khanh buộc phải mím môi, cô mới lấy lại được bình tĩnh.
Xe chạy vào cổng Bán Sơn Nguyệt, người đàn ông bên cạnh càng về phía sau càng im lặng, thậm chí còn nắm chặt hai tay bên hông, trông rất nghiêm túc.
"Anh hồi hộp à?"
"Không."
Tô Niệm Niệm thầm cười, siết chặt lòng bàn tay anh, chạm vào cảm thấy một mảng nóng bừng, như thế mà bảo không hồi hộp à.
"Ừm, anh không có hồi hộp." Cô