Do lệch múi giờ và nhiều yếu tố không thể kiểm soát khác nhau, vào ngày thi Tô Niệm Niệm thức dậy rất sớm, khi cô từ từ ngồi dậy thì cửa sổ vẫn tối đen như mực và mù sương.
Cuộc thi bắt đầu lúc chín giờ sáng, thời gian đã hẹn trước với Trì Quân là sáu giờ sáng.
Gần như ngay khi cô tỉnh dậy, Bùi Ngôn Khanh cũng tỉnh, anh cụp mắt nhìn thời gian, thanh âm khàn khàn như mới tỉnh lại, "Em còn có thể ngủ thêm một lát, sao lại tỉnh rồi?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Niệm Niệm dụi dụi mắt, cảm thấy ngủ không ngon, "Ngủ không được."
Nhìn vẻ buồn ngủ trong mắt Bùi Ngôn Khanh, lòng cô dịu lại, cô thì thầm: “Anh ngủ một lát đi.”
Bùi Ngôn Khanh đỡ lấy người cô, cánh tay dài kéo cô vào trong lòng, "Chúng ta nói chuyện nhé?"
"Hửm?"
Bùi Ngôn Khanh vuốt nhẹ đỉnh tóc của cô, "Anh cho em liều thuốc an thần."
Tô Niệm Niệm yên lặng nằm trong lòng anh, giọng nam vang lên bên tai như tiếng đàn Cello: "Lần đầu tiên thực hiện ca phẫu thuật cực kỳ khó khăn, cả đêm anh cũng không ngủ được."
Tô Niệm Niệm chọc vào ngực anh và cười nhạo nói: "Anh có tố chất tâm lý như vậy? Làm sao mà không bằng em được chứ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Ca mổ kéo dài tám tiếng đồng hồ. Vừa ra khỏi phòng mổ, anh đã bất tỉnh và ngất đi ngay tại chỗ."
"Hả?" Tô Niệm Niệm run rẩy cười một tiếng, "Thật sao? Anh còn có lúc như vậy sao?"
Thấy cô cười, Bùi Ngôn Khanh cũng cười theo, không có chút nào là cảm thấy áy náy khi nhắc đến chuyện xấu hổ của Chu Nguyên.
Bùi Ngôn Khanh mặt không biến sắc: "Mọi người đều nói rằng tố chất tâm lí của anh tốt, nhưng anh chỉ đang giả vờ thôi." Anh tiếp tục lý luận, "Cho nên sự điềm tĩnh của người khác nhất định là giả vờ. Niệm Niệm nhà chúng ta mạnh như vậy mà đã dậy sớm cỡ này rồi , những người khác có lẽ cả đêm không ngủ luôn quá ”.
Tô Niệm Niệm không thể ngừng cười, một người như Bùi Ngôn Khanh có thể vạch trần quá khứ đen tối của mình một cách nghiêm túc như vậy và còn nói về người khác thế này.
Cô vô cùng thích thú nghe loại canh gà có độc này, trong lòng cảm thấy thư thái rất nhiều.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một chút ánh sáng bắt đầu le lói chiếu qua ô cửa sổ, buổi sáng ở London đã đến.
Sao đó Tô Niệm Niệm nheo mắt thêm nửa giờ nữa, và bị Bùi Ngôn Khanh đánh thức lúc 5:30.
Cô mở mắt ra, thấy Bùi Ngôn Khanh đã tắm rửa xong, nhưng sắc mặt nhợt nhạt, vết thâm dưới mắt không thể che giấu được, nhìn cũng không có vẻ thư thái như cô.
Tô Niệm Niệm duỗi tay ôm lấy anh, vùi đầu vô cùng lệ thuộc, bất động một hồi.
Bùi Ngôn Khanh ôm nhẹ cô, dùng đầu ngón tay chải mái tóc dựng đứng của cô, cười nói: “Sao đột nhiên em lại bám lấy anh như vậy?”
“Lẽ nào trước kia em không dính lấy anh à?" Tô Niệm Niệm ngáp một cái, liếc anh một cái: "Không thích?"
“Trước đây em không bám lấy anh.” Bùi Ngôn Khanh nói thật, ôm cô chặt hơn một chút: “Nếu sau này luôn như vậy thì tốt rồi.”
Nói xong, anh xoa đầu Tô Niệm Niệm, "Em đi tắm rửa đi, lát nữa anh đưa em đi gặp cô giáo Trì."
Tô Niệm Niệm nũng nịu áp vào ngực anh, nói một cách vô lý: "Anh ôm em đi."
“Nhõng nhẽo.” Nói thì nói vậy nhưng trên mặt lộ ra vẻ ôn nhu, Bùi Ngôn Khanh bế cô vào phòng tắm, dựa vào cửa, nhìn cô gái nhỏ nheo mắt đánh răng.
Tô Niệm Niệm di chuyển chậm rãi, mở môi như một đứa trẻ và chải từ từ.
“Nhanh lên một chút.” Bùi Ngôn Khanh nhìn thời gian.
Tô Niệm Niệm phun ra bọt kem đánh răng, mơ hồ đáp lại, nhưng vẫn đi theo tốc độ của chính mình, nheo mắt lại và trông đặc biệt nhàn nhã.
Sau khi cô đánh răng xong, Bùi Ngôn Khanh đi lên lấy khăn tắm, liếc cô một cái, bất đắc dĩ cười: "Anh rửa cho em."
Tô Niệm Niệm lập tức ngẩng mặt, giống như một ông già, chỉ vào mặt mình, "Nào."
Chiếc khăn ấm chạm vào mặt, Bùi Ngôn Khanh nhẹ nhàng di chuyển, Tô Niệm Niệm cảm thấy thoải mái đến mức muốn thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô đột nhiên nói: "Em cảm thấy, làm con gái anh thật hành phúc.”
“Từ nhỏ anh đã muốn có một người cha dịu dàng như vậy.” Tô Niệm Niệm lại nhìn Bùi Ngôn Khanh ngâm khăn tắm, vắt khô rồi tỉ mỉ lau mặt cho cô.
Cô vừa dứt lời liền bị vỗ nhẹ vào đầu, Bùi Ngôn Khanh nhắc nhở: "Đặt đúng vị trí đi, anh là chồng của em."
Tô Niệm Niệm mở to hai mắt, suy nghĩ một chút, có chút khó hiểu giật giật khuy măng sét của anh, thấp giọng hỏi: "Sau này nếu có bảo bảo rồi, anh có đối xử tốt với nó không?"
Bùi Ngôn Khanh không thể nhịn cười, anh nhéo mũi cô, cười nhẹ nói: "Sao em chỉ nghĩ đến những chuyện này?"
"Quả nhiên.” Tô Niệm Niệm khịt mũi và đẩy anh một cách tức giận.
Cô còn trẻ, cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghĩ tới việc có con, cô cảm thấy mình mới là người cần được quan tâm, vừa nghĩ tới việc tranh sủng với bảo bảo trong tương lai là hàng phòng ngự của cô ấy lập tức bị phá vỡ.
Tô Niệm Niệm xoay người, vừa định kết thúc chủ đề, cách đó vài bước đã bị một người đàn ông ôm lấy từ phía sau, giọng nói rất mềm mại, như lông vũ lướt qua trong lòng, "Niệm Niệm vĩnh viễn là lựa chọn số một của anh."
Lỗ tai Tô Niệm Niệm đỏ bừng, toàn thân trong nháy mắt trở nên thanh tỉnh, cô nghịch ngón tay của anh, cuối cùng kiên quyết nói: "Chỉ là nói lời ngọt ngào lừa gạt người thôi."
"Không."
Cô mỉm cười chọc nhẹ ngón tay anh, ra vẻ vô tình nói: "Emmặc kệ, anh gọi em một tiếng bảo bảo trước đi.”
Tô Niệm Niệm đợi một lúc cũng không thấy phản hồi, cô phồng má quay đầu lại nhìn anh.
Sau một hồi lâu, lỗ tai của Bùi Ngôn Khanh ửng hồng, anh ho nhẹ một tiếng để chuyển chủ đề: “Chúng ta phải đi thôi, đừng chậm trễ.”
“Hửm?” Tô Niệm Niệm nhìn chằm chằm anh, không biết xấu hổ nói: “Chừng nào anh chưa gọi em thì em chưa đi.”
Bùi Ngôn Khanh thật lâu không nói, khóe miệng mấp máy, nhưng vẫn là không nói gì, anh xoa đầu cô gái nhỏ, "Em cũng không còn nhỏ."
Không còn là bảo bảo nữa.
Tô Niệm Niệm: "...?"
Cô tức giận đến mức giẫm lên chân Bùi Ngôn Khanh, hất tung tóc, tất cả ngọn tóc của cô đều rơi xuống mặt anh khiến Bùi Ngôn Khanh phải lùi lại một bước.
"Tuyệt giao."
Bùi Ngôn Khanh mím môi, nắm lấy cánh tay của cô gái nhỏ, vòng qua eo, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, "Bảo bảo.”
“Thi đấu cố lên nhé.”
-
Chín giờ sáng, Nhà hát Lớn chật kín người.
Giọng nói đặc vùng London êm dịu của người dẫn chương trình vang vọng khắp khán phòng, phong cách của anh ấy rất hài hước và thú vị. Anh ấy giới thiệu từng người giám khảo. Khi giới thiệu Lalisi, một người đàn ông với mái tóc vàng