Tô Diệm lười biếng dựa vào lối vào của khán phòng, Bùi Ngôn Chi đứng thẳng bên cạnh anh, cả hai cùng chào khách
Ban đầu, đáng lẽ phải là Bùi Ngôn Khanh đứng ở đó, nhưng bây giờ sợ rằng anh có đứng đây thì hồn cũng về nơi khác rồi.
Hôn lễ sắp bắt đầu, lúc này cũng sẽ không có người tới, Tô Diệm khép hờ hai mắt, uể oải nhìn về phương xa.
Anh đột nhiên bị bóng người phía xa hấp dẫn, ánh mắt hơi dừng lại.
Vị khách mặc một chiếc váy dài màu đỏ, mái tóc đen dài uốn xoăn được gió biển mặn mòi thổi tung cao, để lộ khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp.
Nhưng tốc độ bước đi của người phụ nữ không phù hợp với vẻ ngoài của cô, cô bắt đầu bước đi như đi trên sàn catwalk, sải những bước dài, chiếc váy đỏ đung đưa theo gió, không bao lâu đã đi gần đến.
Tô Diệm và Bùi Ngôn Chi nhìn nhau, thấy anh dường như đang trầm tư, hiển nhiên anh không biết đây là ai.
Vẻ ngoài hung hăng của người phụ nữ dường như cho thấy vị khách không tử tế.
Tô Diệm vô thức đặt chân bằng phẳng đứng thẳng, ánh mắt đảo qua lông mày của người phụ nữ.
Cô ấy có khuôn mặt trái xoan chuẩn với làn da trắng nhưng lại ăn mặc xuề xòa, khi dự đám cưới thậm chí còn không trang điểm, có thể thấy rõ quầng thâm dưới đôi mắt sáng.
Người con gái khẽ nhíu mày, sau khi nhìn thấy hai người đứng ở cửa, liền lui về phía sau mấy bước, tựa hồ đang xác định lại địa điểm.
Thật...!kỳ lạ.
Tô Diệm kiên nhẫn nói: "Cô, xin mời đưa thiệp mời..."
Cố Diểu mặt không cảm xúc, cũng không nhìn anh một cái, sau đó lại nhìn vào trong, cau mày hỏi: "Chú rể đâu?"
Tô Diệm:?
Anh nhìn người phụ nữ thật sâu, ánh mắt trở nên cảnh giác, "Cô tìm chú rể làm gì?"
“Tôi không tìm anh ta, tìm anh à?” Kiểu khiêu khích này nhưng cô lại nói rất bình tĩnh.
+
“Cô nói chú rể là Bùi Ngôn Khanh sao?" Bùi Ngôn Chi lễ phép hỏi.
“Ừm.” Cố Diểu khẽ gật đầu, khoanh tay đứng thẳng, như thể người không tới sẽ không rời đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Có thiệp mời không?"
“Không.” Cố Diểu đáp.
Vào ngày cưới trọng đại, mặc váy đỏ đi tìm chú rể mà không có thư mời, với đôi mắt thâm quầng, anh không thể nghĩ ra khả năng nào khác ngoại trừ việc giật chú rể và phá hoại đáp cưới cả.
Bùi Ngôn Khanh có bao giờ phong lưu!
Nghĩ đến tình cảnh này, sắc mặt Tô Diệm càng ngày càng khó coi, anh nhìn chằm chằm Cố Diểu dò xét, gằn từng chữ nói: "Cô….
muốn thế nào?"
Đến đây ngoài việc tham dự hôn lễ ra còn có thể làm gì?
Cố Diểu không nói chuyện, mà là liếc mắt nhìn Tô Diệm, giống như đang nhìn người ngốc.
Tô Diệm trong lòng hít sâu một hơi, cảnh cáo nói: "Cô dâu là em gái của tôi."
Để tôi xem cô có dám quậy không.
Nghe vậy, Cố Ciểu cụp mắt nhìn màn hình điện tử cách đó không xa.
Trên đó có ảnh cưới của hai vợ chồng, cô gái trên màn ảnh trông cực kì xinh đẹp.
Cố Diểu chống cằm, nghiêm mặt bình luận: "Cô ấy rất đẹp." Nói xong, khinh thường nhìn Tô Diệm từ đầu đến chân, "Nhìn không ra là em gái của anh."
Tô Diệm: "..."
Nhất định là cô đến để kiếm chuyện!
Anh tặc lưỡi, mày mắt lộ ra vẻ tức giận, cố gắng duy trì lễ độ: "Cô, tôi hỏi cô một lần cuối cùng, côtới đây.
.
."
Còn chưa nói xong đã bị một giọng cắt ngang, Cố Diểu liếc nhìn Bùi Ngôn Khanh đang đi cách đó không xa, từ trong túi lấy ra một phong bao màu đỏ, sau khi anh đi tới nhét vào tay người đàn ông.
“Không tìm thấy thiệp mời.” Cố Diểu liếc nhìn Tô Diệm bên cạnh, hất cằm: “Đây là anh rể của anh sao?”
"Anh ta không cho em vào."
Bùi Ngôn Khanh nhẹ gật đầu với Cố Diểu, sau đó nói với Tô Diệm: "Đây là sư muội của tôi ở Hoa Kỳ, cô ấy vừa trở về Trung Quốc, cô ấy sẽ chính thức làm việc tại Khoa Gây mê của Bệnh viện Trực thuộc vào tháng Chín.
Cô ấy có kinh nghiệm lâm sàng phong phú, bình thường có thể nhờ cô ấy tư vấn.”
Tô Diệm: "..." Anh chưa bao giờ nói nên lời như vậy trong đời.
Bùi Ngôn Khanh lại nói với Cố Diểu, "Đây là Tô Diệm."
Nghe giọng điệu giáo huấn này, Cố Diểu nghiêm túc nhìn Tô Diệm, "Anh ta là anh rể hay là học trò của anh?"
Bùi Ngôn Khanh: "Đều phải."
“Em còn tưởng anh sẽ cô đơn đến cuối đời chứ.” Vẻ mặt Cố Diểu hiếm khi dao động, lại liếc nhìn người con gái non nớt trên màn hình điện tử: “Không nghĩ tới anh lại là anh như vậy.”
Bùi Ngôn Khanh: "..."
Anh ho nhẹ một tiếng, nói với Tô Diệm: "Dựa theo tư cách của Cố Diểu, cậu có thể gọi cô ấy là cô giáo."
"Mời cô giáo Cố vào."
Ánh mắt Cố Diểu chậm rãi rơi vào trên mặt anh.
Tô Diệm mấp máy môi, sắc mặt đỏ bừng, nhất thời không nói nên lời.
Sau khi mọi cảm xúc trôi qua, anh nuốt giận và chỉ về phía trước, "Cô giáo…Cố, đi theo tôi.”
Cố Diểu đi theo phía sau, liếc nhìn người thanh niên không còn trẻ lắm nhưng tính tình đanh đá này, cười nói: "Bây giờ lúc bình thường không phải anh phải gọi em gái mình một tiếng sư mẫu sao?”
Tô Diệm dừng lại, và không tự chủ được siết chặt tay.
Tại sao mọi thứ ai đó nói lại gây khó chịu như vậy?
Anh quay đầu lại cười nửa miệng, "Nói đến đây, Bùi lão đại nên gọi tôi là một tiếng anh thì hơn.”
“Cũng đúng.” Cố Diểu gật đầu, “Nhưng nếu có thể lấy một cô em như tiên nữ làm vợ, gọi ba còn được.”
Tô Diệm: "..."
Câu nào cũng nhắm chuẩn mục tiêu mà đả kích, đặc biệt là chọn ra những điểm đau của Tô Diệm trong suốt cuộc đời anh.
Thật khó để mời mọi người đến chỗ ngồi của họ, hầu hết những người ngồi ở đây đều là đồng nghiệp ở bệnh viện.
Nhìn thấy một gương mặt mới, họ nhìn Cố Diểu mấy lần.
Mãi cho đến khi một bác sĩ trong khoa gây mê hồi lâu mới nhận ra, vỗ tay đứng dậy bắt tay với Cố Diểu, "Là Cố Diểu sao?"
Cố Diểu vui vẻ gật đầu: "Vâng, xin chào." Nói xong, cô gật đầu với mọi người xung quanh.
Nhiều bạn ở đây biết rằng khoa gây mê sẽ có một bác sĩ trở lại, một số bài báo nổi tiếng có chữ ký của cô ấy.
“Rất vui được gặp cô!” Bác sĩ kích động nói: “Từ nay về sau được làm đồng nghiệp là vinh hạnh của tôi.”
Tô Diệm yên lặng nhìn bọn họ chào hỏi, so với sự nhiệt tình của những người xung quanh, thái độ của Cố Diểu vẫn luôn như vậy, không quá nhiệt tình, nhưng lại có một chút thân thiết.
Thoạt nhìn, Cố Diểu rất ít tham gia những dịp như vậy, cô không phải là người giỏi toàn diện, thậm chí có thể nói cô không giỏi giao du.
Nghĩ đến thái độ mỗi lời nói đều có thể khiến người ta tức giận, Tô Diệm cười cười, xoay người rời đi.
-
Thời gian cử hành hôn lễ càng ngày càng gần, Tô Niệm Niệm chăm chú nghe chủ hôn nhắc lại tất cả các bước quy trình với cô, trong tay nắm chặt bó hoa.
Cho đến khi cô đứng trước cánh cổng tinh xảo, đợi người chủ lễ bên ngoài báo cáo, mỗi một âm thanh đều giống như tiếng trống đánh vào