Edit: Jimixiao
[Đừng làm hại tôi…]
—–oOo—–
Trò chơi bắt đầu, mọi người được ê –kip chương trình yêu cầu đi đến quảng trường nhỏ.
Trước máy quay, đạo diễn giải thích các quy tắc một cách chi tiết, sau đó cho mỗi đội năm phút để lập kế hoạch.
Thẩm Hi Hi cầm bản đồ rối rắm nói ra ý kiến của mình, Văn Từ cảm thấy vô nghĩa, hắn trầm tư quay đầu hỏi Mạt Minh.
Mạt Minh thẳng thắn nói rõ.
Đây là làm việc theo nhóm, anh đương nhiên không có chút gì giữ lại cho mình, vì vậy anh đã suy đoán ra manh mối của tám thẻ bài được dấu đi và khoanh tròn nó trên tờ bản đồ.
Ở tám địa điểm, Mạt Minh và Văn Từ mỗi người phụ trách ba địa điểm, hai địa điểm còn lại giao cho Thẩm Hi Hi.
“Làm sao anh biết vị trí mình đang nói có chính xác không?” Thẩm Hi Hi không quen bộ dáng “Chỉ tay năm ngón” của Mạt Minh: “Nếu như anh sai, không phải tôi sẽ phải chạy vô ích sao?”
Mạt Minh ngẩng đầu quay lại nhìn cô ta: “Em có thể đi bất cứ địa điểm nào mà em muốn để tìm”.
Nghe giọng điệu bình thản này, Thẩm Hi Hi thậm chí không nhận ra đây là Mạt Minh muốn làm nghẹn chính mình.
Nhưng cô ta cũng không nghe theo, mà quay đầu lại nói với Văn Từ: “Anh Văn, anh có ý kiến gì không?”
“Căn bản giống như lời Mạt Minh.” Văn Từ rất nghiêm túc.
“Mọi người tản ra nhưng vẫn giữ liên lạc, tìm được manh mối về thẻ thì hãy gửi tin nhắn kịp thời, hãy thông báo ngay cho đồng đội gần nhất “.
Theo tiếng đạo diễn vang lên, chín người chạy khỏi quảng trường nhỏ.
Vài người khiêng theo máy quay riêng đi theo sau.
Mỗi đội chọn tách ra hành động, tìm được manh mối của thẻ bài cũng không khó đoán, vì vậy mỗi đội hầu như đều có manh mối, chỉ có đua nhau về tốc độ.
Người phụ trách đóng vai thợ săn NC bắt lỗi người chơi ở khắp nơi.
Mạt Minh đi đầu tìm được manh mối thẻ bài có tên “Mộc” đầu tiên.
Camera theo sát Mạt Minh, nhưng không thể ghi lại hoạt động trong não của anh.
Ở trước màn hình, Hàn Thiệu Chu nhìn thấy Mạt Minh đã tìm thấy mục tiêu đang chạy nhanh đến khu trò chơi cực lớn “Break Out” đi loanh quanh khu vực đó, tìm thấy một chiếc hộp được dấu ở đó có thẻ bài manh mối.
Trên nắp hộp có ghi chữ “Mộc”.
“Tại sao thẻ “Mộc” lại được dấu ở đây?” Hàn Thiệu Chu khó hiểu, hắn căn bản không thể liên kết hai cái này với nhau.
Nếu là hắn, hắn có lẽ giống như những khách mời khác ngoại trừ Mạt Minh, trực tiếp chạy đến khu vực đu quay ngựa gỗ để tìm kiếm, đây là nơi đầu tiên hắn có thể nghĩ tới có liên quan đến “Mộc”, hoặc là mấy trò chơi có đồ được làm bằng gỗ.
Biên kịch phụ trách kịch bản của trò chơi ở ngay bên cạnh, cũng lười để ý đến suy nghĩ của tổng tài này, nên đối phương hỏi cái gì trả lời cái đó.
“Là thế này Hàn tổng, hình dáng của khu trò chơi “Break Out” này nhìn giống với chữ “T”, cách chơi là mọi người cũng ngồi ở phía trên, mà hình dạng của chữ “Mộc” (木) có thể được coi là sự kết hợp giữa chữ người/nhân (人) và chữ “T”, cho nên “Break Out” hoàn toàn phù hợp với chữ “Mộc”.
Hàn Thiệu Chu nhíu mày: “Trò chơi này thực sự lắt léo và vớ vẩn”.
“Không phải Hàn tổng” Biên kịch cười khổ giải thích: “Cũng không dối gạt ngài, manh mối để tìm kiếm chúng tôi cũng chuẩn bị vài cái, khách mời tìm được chỉ là vấn đề thời gian.
Chúng tôi đã chuẩn bị manh mối trên thẻ bài “Mộc” này là thẻ bài cuối cùng để tìm được đáp án, để các khách mời không ai nghĩ mà tìm ra địa điểm này được, nhưng không ngờ tới cái này lại được tìm thấy đầu tiên bởi Mạt Minh”.
“Nói cách khác, Mạt Minh đã thắng?”
“Có thể nói như vậy, nhưng trò chơi chắc chắn sẽ vẫn tiếp tục.
Cái này chỉ để cho chúng ta biết được mấu chốt thắng thua, khách mời vẫn phải tiếp tục tìm kiếm manh mối các thẻ bài khác.”
“Tên nhóc này không ngờ lại có thể nghĩ ra được”, Hàn Thiệu Chu lẩm bẩm trong miệng của mình, hắn khoanh tay trước ngực, hơi híp mắt lại nhìn chằm chằm vào Mạt Minh ở trên màn hình, có chút rối rắm.
Trước ống kính tên nhóc này điềm tĩnh và nghiêm túc, tuấn tú mà lại sắc bén, đôi mắt đen và sáng long lanh, như hai viên minh châu được nhuộm bằng mực, sáng ngời mà lãnh đạm, thật là mẹ nó gợi cảm vô cùng.
Từ lúc trò chơi bắt đầu, chưa đầy mười lăm phút, ở ba vị trí khác nhau Mạt Minh đã tìm được hai thẻ manh mối, hoàn thành nhiệm vụ ban đầu đã phân chia với đồng đội.
Ê-kip chương trình cung cấp cho mỗi khách mời một điện thoại di động, trong quá trình chơi các khách mời có thể dùng điện thoại di động để liên lạc với nhau, theo thỏa thuận từ trước, Mạt Minh gửi tin nhắn đã tìm được thẻ bài cho đồng đội ngay lập tức, sau đó liền thả chậm tốc độ tìm kiếm, trốn tránh thợ săn NC đang đi xung quanh ở “Break Out”.
Điều quan trọng nhất của chương trình tạp kỹ là sự vui nhộn, ê-kip chương trình cũng không hi vọng anh có hoàn thành trò chơi nhanh như vậy, một người nhàm chán như anh sau khi hoàn thành nhiệm vụ nên giao sân nhà cho người khác tiếp tục chơi.
Trên đường, Mạt Minh gặp Thành Cảnh, khuôn mặt Thành Cảnh lập tức biểu hiện như nhà có tang, quay sang cầu cứu Mạt Minh, Mạt Minh coi hắn như một thợ săn NC, không nói hai lời quay đầu liền chạy, nhưng anh không phải là đối thủ của kiện tướng thể thao Thành Cảnh, vài bước đã bị đuổi kịp.
Thành Cảnh nói chuyện tình cảm, Mạt Minh nghĩ đến hai ngày qua hợp tác cùng nhau, gợi ý cho hắn một chút, Mạt Minh bị hắn kéo lại không nỡ rời đi, liền vẫy tay với hắn, Thành Cảnh lập tức ngoan ngoãn ghé lỗ tai lại gần.
Mạt Minh đưa ra hai địa điểm, theo phân tích của anh, ở đó nhất định có hộp đựng thẻ bài.
“Anh không lừa tôi chứ?” Thành Cảnh bán tín bán nghi.
Mạt Minh nghiêm túc gật đầu: “Nếu không có tên của tôi sẽ viết ngược lại.”
Thành Cảnh thỏa mãn thả Mạt Minh ra, hắn quay đầu chạy đi, rất nhanh tìm được chiếc hộp, nhưng chỉ là chiếc hộp vì thẻ manh mối bên trong đã bị Mạt lấy đi mất.
Thành Cảnh phủi tay áo, hùng hổ xoay người đi tìm Mạt Minh.
Trong phòng của đạo diễn, một nhóm nhân viên cùng nhau cười nghiêng ngả, đạo diễn nhanh chóng yêu cầu cấp dưới ghi lại, đoạn này khá đặc sắc.
“Thành thật mà nói, trong hai ngày qua có rất nhiều chuyện cười liên quan đến Thành Cảnh và Mạt Minh, hai người vừa ăn ý lại rất hài hước.” Có người nói.
“Ừ, giống như là không có tư duy cùng không cao hứng.”
Có người suýt nữa bật cười.
Trợ lý đạo diễn mỉm cười gật đầu: “Hai người này có thể trở thành CP màn ảnh.”
“Phó đạo diễn, nghe anh nói vậy tôi cũng cảm thấy thế”.
“Hài hước mà lại tự nhiên, hơn nữa bề ngoài cũng rất xứng đôi.
Tôi cảm nhận được điều đó, chúng ta có thể thử”.
Biên kịch nói còn chưa xong, liền thấy Hàn Thiệu Chu nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt không có một chút độ ấm nào, cảm giác như chỉ cần nói thêm một chữ người đàn ông này có thể lao đến đánh rớt đầu hắn.
Tuy nhiên, hắn thật sự không biết mình đã nói sai điều gì?
Đu CP mà cũng nên tội?
Biết Thành Cảnh sẽ quay lại tìm mình tính sổ, Mạt Minh chạy ngược hướng một quãng đường dài, sau đó liền nhận được một cuộc điện thoại từ Văn Từ.
Văn Từ nói hắn đã tìm thấy một nơi cất giấu thẻ manh mối, nhưng hắn cần sự hợp tác của cả hai để lấy nó.
Mạt Minh nhanh chóng chạy đến chỗ Văn Từ.
Đó là khu vui chơi có tên là Stormy Waves, có rất nhiều hồ bơi, ba mặt xung quanh có các vách đá, núi giả, một chiếc thuyền gỗ nhỏ trôi gần bờ, dưới thuyền gỗ có những đường ray nối liền nhau rất chắc chắn.
Hộp đựng thẻ bài bị mắc kẹt bên trong khe ở hòn non bộ bên kia bờ.
Cách để lấy ra manh mối này là một thử thách mạo hiểm.
Khách mời được yêu cầu ngồi ở hai đầu của thuyền, khởi động thuyền, một đường xóc nảy đi sang bên kia bờ mới có thể lấy được hộp đựng