Edit: Jimixiao
[Hắn muốn kéo dài chuyện này trong năm ngày]
—–oOo—–
Mạt Minh gọi người từ công ty chuyển nhà đến, mãi đến gần tối mọi việc mới xong.
Lúc Mạt Minh đến cửa hàng thú cưng đón Tiểu Hàm thì trời đã tối, Tiểu Hàm được bà chủ chăm sóc rất chu đáo, lông xù xù tròn vo, nhìn thấy Mạt Minh cái đuôi ngoáy tít như là rắn chuông.
Mạt Minh ôm chặt Tiểu Hàm trong lòng, móng vuốt của Tiểu Hàm đặt ở trên ngực anh, cơ thể đứng thẳng cổ dựa vào Mạt Minh.
Mạt Minh bị chọc cười: “Không phải là đến đón em sao?”
“Tâm tình thật tốt.” Bà chủ đang đặt những túi thức ăn cho chó lên giá, nhìn Mạt Minh cười nói: “Là có chuyện gì vui vẻ sao?”
Mạt Minh mỉm cười:” Không hẳn.
“
“Hẳn là đột nhiên nghĩ tới”.
Mạt Minh không trả lời, chỉ cười nhạt, cái này cũng coi như là đồng ý.
Bà chủ không hề tế nhị mà rất thẳng thắn: “Con người ta phải như thế, cuộc đời còn dài lắm, đừng vì chuyện quá khứ mà để vướng bận, hãy cười nhiều hơn, Tiểu Mạt, khi cười lên trông em rất đẹp.”
Mạt Minh đã tới đây vô số lần, đối với bà chủ cũng coi như là quen biết, để cảm ơn tấm lòng của bà chủ, Mạt Minh đã mua toàn bộ thức ăn cho chó ở cửa hàng.
Bà chủ thấy Mạt Minh đã mua rất nhiều thức ăn cho chó, tốt bụng nhắc nhở: “Không cần mua nhiều một lúc như vậy, dù sao tôi vẫn sống ở đây, hết thì đến đây lấy”.
Mạt Minh mỉm cười nói với bà chủ anh sẽ chuyển đi.
Bà chủ dò hỏi lý do, Mạt Minh nói rằng nguyên nhân liên quan đến công việc.
Mọi thứ ở đây đều tốt, nhưng anh sẽ không quay lại đây nữa.
Trên đường trở về trời đổ mưa.
Những hạt mưa rơi lất phất trên kính trước ô tô.
Âm nhạc đang dừng lại ở ca khúc mới của Cao Sâm, ca khúc đã càn quét các bảng xếp hạng âm nhạc lớn, giúp Cao Sâm một lần nữa giành lại ngôi vị đỉnh cao.
Ca khúc đứng đầu trong quá khứ không phải là ca khúc cuối cùng.
[Tôi đã từng lo lắng ngày mai sẽ đen tối hơn hôm nay]
[Chợt nhớ ra, ngày hôm qua tưởng chừng như ngày tận thế]
[Nhưng hôm nay, mọi thứ vẫn bình yên]
[Bước qua đường nhỏ ra tới biển rộng]
[Tham lam tung hoành, ngọn đèn leo lét và con thuyền cô đơn]
[Tất nhiên sẽ không phải là ngày cuối cùng, tôi sẽ không hối tiếc vì tình yêu của mình]
[]
Trời mưa to.
Trong xe mở điều hòa, ấm áp thơm tho, trên ghế phụ, buộc dây an toàn vào trong túi xách của chó, Tiểu Hàm nghiêng đầu nhìn cậu chủ xinh đẹp đang lái xe, cái đuôi trong túi vẫn còn không ngừng ngoáy lắc.
Chuông điện thoại reo, là cuộc gọi của Kỳ Dược.
Sinh nhật của Chu Dịch Tường đang đến gần, Kỳ Dược bàn với Mạt Minh về việc tổ chức sinh nhật cho lão sư của mình.
Chu Dịch Tường đối với sinh nhật của mình luôn rất qua loa, nhưng học trò trong đoàn kịch của ông luôn chuẩn bị chu đáo, đặc biệt là Kỳ Dược và Mạt Minh, hai người luôn là học trò được Chu Dịch Tường quan tâm nhất.
Năm trước bởi vì đi quay phim ở bên ngoài, nên không kịp trở về, anh chỉ mua một món quà gửi về biếu Chu Dịch Tường.
Năm nay có nhiều thời gian hơn.
“Được, quyết định vậy đi.
Biết cậu mua cái gì tôi và Tiểu Đường sẽ không mua cái đó.” Kỳ Dược dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Đúng rồi, Mạt Minh, sư phụ nói cậu sẽ quay lại đoàn kịch trong tháng này, thật chứ?”
“Đúng vậy, công việc của tôi vừa mới kết thúc.
Tôi sẽ nghỉ ngơi hai ngày rồi quay trở lại đoàn”.
“Vậy thì chúng ta có thể gặp nhau thường xuyên hơn.
Cuối tháng vừa lúc có kịch bản mới, như vậy có thể đuổi kịp lịch tập luyện”.
Xe chạy vào ga ra, bên ngoài trời đổ mưa như trút.
Mọi thứ gần như đã được đóng gói vào buổi chiều, một phần được đưa vào căn hộ nơi anh ở, đồ còn lại anh liên hệ trực tiếp với người bán ở chợ đồ cũ để bán đi.
Chó con đã được ăn no, chạy đến trước cửa sổ lồi (*) của phòng ngủ.
(*) cửa sổ lồi
Mạt Minh ngồi dựa trên tấm thảm nhung dầy phủ ở cửa sổ lồi, cong đầu gối đặt cuốn album trên đùi, trong phòng ngủ bật điều hòa, đèn thắp sáng màu cam ấm áp.
Bên ngoài cửa sổ mưa to gần như làm mờ đi toàn bộ ánh đèn neon của thành phố.
Con chó nhỏ móng cào vào mép cửa sổ, ngẩng đầu lên nhìn cậu chủ, lắc lắc cái đuôi, trong miệng rầm rì khó chịu.
Mạt Minh nghiêng người, vươn tay bế Tiểu Hàm từ sàn nhà lên.
Con chó nhỏ đắc ý, toàn thân ghé vào bụng Mạt Minh, chớp chớp mắt cái hiểu cái không nhìn mấy tấm ảnh trong album, một lúc sau liền ngủ thiếp đi.
Mạt Minh xoa đầu Tiểu Hàm, xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời mưa to, thành phố giống như một lần nữa mở ra lại giống như một lần nữa bị bao trùm.
Công việc ở thành phố T đã xong, Hàn Thiệu Chu cũng hiếm hoi có được hai ngày rảnh rỗi.
Vừa lúc Tần Hựu cũng vừa đi công tác trở về, Hàn Thiệu Chu gọi điện cho Thái Triệu cũng đang rảnh rỗi, cùng nhau đến quán bar của Triệu Thành.
Chuyện “chia tay” với Mạt Minh đã có hai tiền lệ từ trước và kinh nghiệm, nên lần này Hàn Thiệu Chu rất bình tĩnh, hắn quyết tâm muốn dạy cho Mạt Minh một bài học, cho nên đã chuẩn bị tâm lý chiến đấu cùng với Mạt Minh.
Lần trước là hai ngày, hắn cảm thấy lần này Mạt Minh có thể chịu đựng được ít nhất ba ngày.
Nhưng hắn muốn kéo dài chuyện này nhiều nhất là năm ngày, bởi vì năm ngày sau là sinh nhật của Hàn Thiệu Chu, hắn rất hiếm khi tổ chức sinh nhật của mình ở Xuyên Hải trong những năm gần đây.
Hàn Thiệu Chu không nói với bạn bè về chuyện đang “chiến tranh lạnh” với Mạt Minh, vì cái gọi là chuyện xấu trong gia đình không nên công khai, hơn nữa loại chuyện một tháng nháo ba bốn lần này quả thực không đáng để hắn nhắc tới.
Lần này chủ đề không tập trung vào hắn, bởi vì Triệu Thành đã trở thành trung tâm.
Mà Triệu Thành đang thất tình.
Không giống như cuộc chia tay trong yên bình được dàn dựng vài tháng trước đây, lần này hắn là bị người ta đơn phương quăng đi, đó là một cuộc chia tay bị động mà Triệu Thành không hề muốn.
Triệu Thành thất thần dựa vào sô pha, nhìn ly rượu trong tay đến phát ngốc, ánh mắt buồn bã ảm đạm.
Đây là lần đầu tiên Hàn Thiệu Chu nhìn thấy Triệu Thành trong chuyện tình cảm bộ dáng mất hồn như vậy, nhưng hắn cảm thấy rất sung sướng, người ta thường nói thường đi ở bờ sông làm sao không ướt giày, Triệu Thành luôn muốn làm chuyên gia tình cảm trước mặt hắn, bày ra một lô lốc lịch sử tình ái để khoe khoang, lần này rốt cuộc bị lật xe.
Hàn Thiệu Chu đứng dậy ngồi bên cạnh Triệu Thành, từ nhỏ đến lớn hắn đã chơi với Triệu Thành, khi còn bé trêu ghẹo chó mèo đều là cùng nhau làm, nay người anh em tốt của hắn lại bị tổn thương, hắn không thể nào không nói một câu được.
“Nói cho tôi biết cậu với Tiểu Mễ chia tay như thế nào.” Hàn Thiệu Chu nói: “Giúp cho bọn tôi thêm vui vẻ”.
Triệu Thành nhắm mắt lại: “Lão Hàn, nếu không an ủi tôi thì quên đi.”
“An ủi sao?” Hàn Thiệu Chu cười tủm tỉm: “Cậu lúc trước dạy tôi