Edit: ji
[Nhập vai diễn xuất]
—–o0o—–
Bàng Minh Thuận sống trong trang viên này một mình.
Bàng Nguyên Thanh vì công việc rất ít khi ở đây, nhưng trước đây chỉ cần một câu của Bàng Minh Thuận, Bàng Nguyên Thanh ngàn dặm xa xôi cũng trở về.
Bàng Nguyên Thanh luôn cung kính và hiếu thảo với cha nuôi của mình, đây là điều mà tất cả người hầu trong biệt thự đều biết rõ, nên cho dù Hàn Thiệu Chu có tìm quản gia trò chuyện riêng cũng không hỏi được chuyện gì bất thường.
Nếu không có chuyện tranh chấp tài sản khổng lồ này, Hàn Thiệu Chu biết Bàng Nguyên Thanh sẽ là một người chú rất hoàn hảo.
Bữa tối thật sự rất thoải mái.
Truyện Quân Sự
Sau bữa tối, Hàn Thiệu Chu chơi cờ với Bàng Minh Thuận, Mạt Minh cầm một tách trà đứng một bên yên lặng quan sát, còn Bàng Nguyên Thanh vẫn luôn ở bên ngoài không ngừng gọi điện thoại.
Một lúc sau, Mạt Minh lấy cớ đi vệ sinh, gặp Bàng Nguyên Thanh bên ngoài hành lang.
Bàng Nguyên Thanh cũng vừa kết thúc cuộc điện thoại, Mạt Minh chủ động chào hỏi, nhưng dù anh có dẫn dắt đề tài về Chu Tự như thế nào, thì Bàng Nguyên Thanh vẫn luôn hỏi một đằng trả lời một nẻo qua loa, đáy mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt, thái độ trước sau vẫn luôn thân thiện.
Anh biết Bàng Nguyên Thanh rất thông minh, hắn sẽ đoán được người lẻn vào phòng hắn đêm đó chính là anh, cũng tự nhiên biết được anh đã nghe thấy được điều không nên nghe, giờ phút này trên mặt tự nhiên như vậy, hẳn trong lòng hắn đang đề phòng đến mức độ nào.
Muốn thử trực tiếp đối diện, hiển nhiên là không thể nào…
Đêm khuya, Hàn Thiệu Chu cùng Mạt Minh ngủ lại đây, khi lên lầu, Mạt Minh lại liếc nhìn bức tranh sơn dầu trên tường.
Sau khi trở về phòng, Hàn Thiệu Chu mới buông tay ôm eo Mạt Minh, sau khi tắm xong, hắn cầm chiếc gối trên tay, ném xuống sàn nhà bên cạnh giường, nói: “Cậu ngủ trên giường, tôi ngủ trên sàn nhà.”
Sàn nhà bên cạnh giường trải một tấm thảm dày màu xám nhạt, trong phòng thường xuyên được người hầu quét dọn nên tấm thảm không có một hạt bụi, ngủ một đêm hẳn cũng không sao.
“Tôi sẽ ngủ dưới sàn nhà”, Mạt Minh nói: “Đây là nhà của ông ngoại anh.”
“Tôi tư thế ngủ không tốt, nửa đêm sẽ lăn xuống làm cậu bị thương.
Trọng lượng cơ thể này của tôi cũng không phải chuyện đùa.” Hàn Thiệu Chu nằm xuống thảm, quay lưng về phía Mạt Minh, chăn mỏng đắp đến tận lỗ tai, nói: “Không có gì phải bàn cãi, chỉ là một đêm mà thôi.
Cậu đi vệ sinh vào ban đêm cẩn thận một chút, đừng giẫm lên tôi.”
Đêm khuya, ánh trăng xuyên qua rèm cửa mỏng vào bên trong.
Mạt Minh trở mình, dựa vào đầu giường nói nhỏ với người nằm trên mặt đất: “Anh có lạnh không?”
Trong phòng bật điều hòa, tất nhiên là ấm áp dễ chịu, Hàn Thiệu Chu nhắm mắt lại đáp: “Rất lạnh.”
“Anh lên đây ngủ đi”, Mạt Minh nhẹ giọng nói: “Giường rất lớn, tôi nằm sang một bên là được”.
Hàn Thiệu Chu chậm rãi mở mắt ra, trong ánh sáng mờ ảo bắt gặp ánh mắt Mạt Minh, cả hai đều không nhìn rõ cảm xúc của nhau, nhưng đều biết đối phương đang nhìn mình.
“Cậu chắc chứ?” Hàn Thiệu Chu hỏi.
Mạt Minh gật đầu: “Bên ngoài tuyết vẫn còn rơi, anh nằm như vậy rất dễ bị cảm”.
“Nếu như tôi ngủ đến hồ đồ”, Hàn Thiệu Chu cười nói: “Nhất định sẽ ôm cậu, hôn cậu, cọ cậu theo bản năng.
Cậu sẽ không phiền chứ?”
Đây không phải là muốn trêu chọc tên nhóc này, là thói quen ngủ với nhau ba năm mà hình thành, chỉ cần Mạt Minh ở bên cạnh hắn, Hàn Thiệu Chu hắn không có khả năng chỉ có nằm nhìn.
“…”
Mạt Minh trầm mặc hồi lâu, nằm ở mép giường rụt đầu lại, một hồi lâu Hàn Thiệu Chu cũng không nghe thấy động tĩnh.
Có vẻ như là từ bỏ lời mời…
Hàn Thiệu Chu đột nhiên cảm thấy hối hận…Hắn thật sự đã rất lâu không cùng Mạt Minh ngủ cùng nhau.
Nghe thấy tiếng hít thở của Mạt Minh khi anh đã ngủ dường như là một điều quá xa xỉ.
Trong lòng bỗng nhiên cảm thấy bực bội, lăn qua lộn lại ngủ không được, Hàn Thiệu Chu đứng dậy đi vào phòng tắm.
Quá nửa đêm, Hàn Thiệu Chu phát hiện mình thật sự có phản ứng.
Còn rất mạnh mẽ…
Chết tiệt, lẽ ra không nên nghĩ vớ vẩn.
Trong phòng WC, hắn tự mình làm, nhưng làm đến đau cũng không có hiệu quả, hắn quay lại nằm xuống thảm bên cạnh giường, Hàn Thiệu Chu cau mày, ở trong chăn tiếp tục làm.
Đang lúc nhiệt huyết sôi trào, vai sau đột nhiên bị vỗ một cái, nhàn nhạt vang lên một tiếng.
“Anh Hàn…”
Hàn Thiệu Chu rùng mình một cái, quay đầu thật mạnh, lại suýt nữa bị dọa sợ.
Mạt Minh không biết từ khi nào đã xuống giường, cả người ngồi xổm ở phía sau hắn, sắc mặt u ám ngồi dưới ánh trăng, đối diện với chính mình.
“Anh Hàn.” Mạt Minh nhẹ giọng nói: “Anh còn chưa đưa tôi đi xem bức ảnh vẽ bức tranh sơn dầu kia”.
Hàn Thiệu Chu xoa ngực, giọng nói run run: “Cậu, cậu định hù chết tôi sao?”
Mạt Minh hai tay đặt ở đầu gối, mờ mịt nghiêng đầu: “Anh Hàn, anh làm sao vậy, sao lại sợ hãi như vậy?”
Có lẽ là chột dạ, nhưng Hàn Thiệu Chu nhanh chóng lấy lại tinh thần, đưa tay ra ngoài, trực tiếp bỏ qua vấn đề lúc nãy: “Cậu muốn xem bức ảnh đó?”
“Ừm”.
“Muộn rồi, để ngày mai đi”.
“Tôi đột nhiên nghĩ ra một chuyện, muốn xác nhận lại một chút.” Mạt Minh lại lần nữa nhẹ nhàng đẩy vai Hàn Thiệu Chu, tha thiết năn nỉ: “Anh Hàn được không?”
Hàn Thiệu Chu đành phải ngồi dậy, nói: “Thôi được, thư phòng kia cũng ở tầng này, không xa lắm”.
Vừa lúc hắn cũng không buồn ngủ vào lúc này.
Đã hơn một giờ đêm trong biệt thự, từ trong ra ngoài đều yên tĩnh.
Đèn cảm ứng trên hành lang bật sáng, Mạt Minh im lặng đi theo sau lưng Hàn Thiệu Chu, một đường đi vào thư phòng.
Trong biệt thự có nhiều hơn một thư phòng, phòng này là người chú đã khuất của Hàn Thiệu Chu từng sử dụng, hầu hết những thứ liên quan đến chú Hàn đều được cất giữ ở đây, Hàn Thiệu Chu vẫn luôn có thể ra vào tự do.
Hàn Thiệu Chu tìm được cuốn album và đưa cho Mạt Minh.
Mạt Minh ngồi trước bàn làm việc lặng lẽ lật xem album, còn Hàn Thiệu Chu thì chống một chân ngồi lên bàn, hai tay khoanh trước ngực yên lặng chờ đợi.
Trước khi tìm được bức ảnh vẽ tranh sơn dầu, Mạt Minh đã nhìn thấy chiếc vòng trên cổ tay chú Hàn trong những bức ảnh khác, nó là vàng ròng có khắc những hoa văn kỳ lạ.
Đúng như những gì anh nghĩ.
“Sao