Edit: ji
[Nhưng hắn biết Mạt Minh không phải là người sợ chết…]
—–o0o—–
Khi đến gần khách sạn, Hàn Thiệu Chu không nhịn được hỏi: “Em định ở đây bao lâu?”
Mạt Minh tiếp tục đi về phía trước, không dừng bước chân cũng không quay đầu lại: “Tùy tình huống.”
“Nghe nói đêm mai ở đây sẽ có bắn pháo hoa.” Hàn Thiệu Chu đút tay vào túi, không nhanh không chậm đi theo phía sau: “Em sẽ đi xem chứ.”
“Tôi không biết.”
Hàn Thiệu Chu không hỏi nữa, khóe môi khẽ cong lên.
Buổi tối hôm sau, đúng như dự đoán, Hàn Thiệu Chu nhìn thấy Mạt Minh trên quảng trường ở hồ nhân tạo, nơi sắp bắn pháo hoa.
Mặc chiếc áo hoodie màu vàng nhạt và quần jean, khẩu trang kéo xuống cằm, bộ dáng trầm tĩnh ngoan ngoãn khiến Hàn Thiệu Chu hốt hoảng như nhìn thấy Mạt Minh ba năm qua.
Trước khi pháo hoa trên hồ bắt đầu bắn, Mạt Minh đang đi dạo trong quảng trường, trên tay cầm một cây kẹo hồ lô.
Nước N vừa vào thu, gió đêm mát mẻ dễ chịu, Hàn Thiệu Chu lại nhớ tới đêm hôm đó ở Xuyên Hải, hắn cõng Mạt Minh trên lưng, giống như một con hamster gặm quả sơn tra trên lưng, hắn đã quên hôm đó hai người nói chuyện gì, chỉ nhớ cảm giác lồng ngực căng đầy, người trên lưng rất nhẹ, hắn có thể cõng người này mãi trên lưng như thế này, luôn luôn …
Có đôi khi vẫn như cũ cảm thấy, những tiếp xúc và cảm nhận của Mạt Minh đi qua ba năm không hoàn toàn là giả dối.
Khi bầu trời đầy pháo hoa, Hàn Thiệu Chu mới dám tới gần Mạt Minh, lúc đó Mạt Minh đang ngẩng đầu thất thần nhìn lên bầu trời đêm, hắn đi đến phía sau Mạt Minh xoay người, giơ điện thoại di động lên, dùng mu bàn tay vỗ nhẹ lên vai Mạt Minh.
Mạt Minh quay đầu lại, Hàn Thiệu Chu hơi nghiêng người đến gần Mạt Minh, nhanh tay chụp một bức ảnh.
Quay lưng lại với pháo hoa rực rỡ, cuối cùng Hàn Thiệu Chu cũng có được một tấm ảnh chụp chung với Mạt Minh như ý nguyện.
Giây tiếp theo, trước khi Mạt Minh kịp phản ứng, Hàn Thiệu Chu đã đưa một đống kẹo hồ lô mà hắn đã chuẩn bị từ lâu cho Mạt Minh, cười nói: “Chưa được sự đồng ý đã chụp ảnh, cái này là bồi thường cho em.”
Rũ mắt nhìn kẹo hồ lô, Mạt Minh cười nói ấu trĩ, thay vì vươn tay nhận lấy, lại xoay người tiếp tục nhìn lên bầu trời đêm.
Hàn Thiệu Chu cảm thấy Mạt Minh cũng không tức giận, liền đứng ở bên cạnh Mạt Minh, sợ Mạt Minh nghe không rõ nên ghé vào tai Mạt Minh nói: “Chờ khi pháo hoa kết thúc, hay là cùng nhau ăn đi … ừm.
.
“
Nói được một nửa, Hàn Thiệu Chu bị dòng người phía sau đụng phải một chút, đôi môi kề sát lỗ tai Mạt Minh đột nhiên đụng vào tóc mái của Mạt Minh, giống như là đang hôn người nào đó kịch liệt.
Mạt Minh quay đầu, cau mày nhìn chằm chằm Hàn Thiệu Chu.
Hàn Thiệu Chu vội vàng giải thích nói: “Tôi không phải, tôi không có.”
Nhìn thấy Mạt Minh sắp nổi giận, Hàn Thiệu Chu lập tức quay đầu tức giận nói: “Ai, ai đẩy tôi?”
Xung quanh có rất nhiều người, Hàn Thiệu Chu không tìm ra thủ phạm, quay lại định giải thích cho Mạt Minh, nhưng phát hiện Mạt Minh không thấy đâu.
Mạt Minh rời đi không bao lâu liền quay đầu lại nhìn thoáng qua, người đàn ông đang chen chúc trong dòng người nhìn khắp xung quanh, hiển nhiên là đang tìm chính mình.
Tiếng pháo hoa nổ vang không dứt, ánh sáng lộng lẫy chiếu rọi quảng trường bên hồ như ban ngày.
Mạt Minh nhìn bộ dáng lo lắng kia, nhíu mày, quay đầu rời đi.
“Ngu xuẩn…”
Những tiếng lẩm bẩm buồn bực tan trong gió, pháo hoa hoàn toàn không có sức hấp dẫn, Mạt Minh hít sâu một hơi, đột nhiên cảm thấy trong ngực như cuộn chỉ rối.
Đây là cảm giác mà anh ghét nhất.
Người đàn ông này thật sự không phải là thích anh, cũng không muốn áp đặt suy nghĩ của Chu Tự lên người người đàn ông này, loại cảm giác mơ hồ này không thể tồn tại lâu được.
Vì nó không thể kéo dài, tại sao lại bắt đầu …
Rời khỏi quảng trường, Mạt Minh lên taxi ở ven đường, chuẩn bị trực tiếp trở về khách sạn.
Xe chưa đi được bao xa, tài xế nhân tiện đón hai người đàn ông xa lạ trên đường đi, Mạt Minh cũng không quen, nhưng bởi vì cách điểm đến không xa, anh không nói gì cho đến khi phát hiện tài xế vẫn luôn vô tình cố ý quan sát anh qua kính chiếu hậu.
Mạt Minh thu hồi ánh mắt, bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ xe, khi đèn đỏ, anh thử lặng lẽ mở cửa, mới phát hiện cửa xe đã bị khóa.
Người đàn ông ngồi bên cạnh Mạt Minh càng cảnh giác hơn, phát hiện tay Mạt Minh lơ đãng thò vào túi quần lấy điện thoại, liền không chút do dự động thủ.
Mạt Minh theo bản năng muốn đập nát cửa kính xe để tạo sự chú ý bên ngoài, nhưng không kịp phản ứng, một tiếng xẹt xẹt vang lên ở thắt lưng.
Đối phương hoàn toàn có chuẩn bị mà đến, trong lúc giãy giụa, điện thoại di động của Mạt Minh từ trong túi quần rơi ra, có cuộc gọi đến, giây cuối cùng mất đi ý thức, Mạt Minh chỉ nhìn thấy ba chữ Hàn Thiệu Chu hiển thị trên màn hình điện thoại di động.
Anh ấy vẫn còn ở nơi đó tìm…
Mạt Minh mơ mơ màng màng nghĩ.
Không biết qua bao lâu, lúc lần nữa mở mắt ra, Mạt Minh phát hiện mình đang ở trong một căn phòng giống như nhà hàng, cơ thể dựa vào chỗ ngồi bên cạnh bàn ăn, hai tay bị còng vào ghế sau.
Trên bàn ăn trước mặt, còn có rất nhiều thức ăn hấp dẫn và rượu vang đỏ.
Bàn ăn đặt bên cửa sổ, một bên có thể nhìn thấy ánh đèn neon thành phố dường như bao phủ bầu trời đêm ở đằng xa, cảm giác như vậy hiển nhiên là từ trên núi cao nhìn xuống.
Sau đó, Mạt Minh mới đưa mắt nhìn về phía người đàn ông ngồi đối diện, Bàng Nguyên Thanh.
Cuối cùng lại cúi đầu xuống nhắm chặt hai mắt.
Lúc này đây, anh biết người đàn ông kia đoán đúng rồi.
Anh cho rằng khi đến nước N, chỉ cần không tiếp xúc Lý Hạ, mình sẽ không bị phát hiện, không nghĩ tới bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng.
Lý Hạ kia, hiển nhiên chỉ là mồi nhử.
“Cậu dường như không sợ hãi chút nào?” Bàng Nguyên Thanh nhìn Mạt Minh, mười ngón tay nhàn nhã đặt ở trên đùi: “Cậu không tò mò sao?”
Mạt Minh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, chậm rãi nói: “Vốn dĩ có rất nhiều chuyện cần phải điều tra xác minh, nhưng hiện tại ông làm như vậy, cũng đã cho tôi tất cả đáp án”.
“Ví dụ.”
“Ví dụ như thân thế của Chu Tự, cái chết của Chu Tự, hoặc là …” Mạt Minh mặt vô biểu tình, dừng lại một chút, cảm thấy chán nản vì sự ngu ngốc của mình: “Ông đã để Hạ Thanh dẫn tôi tới đây”.
Bàng Nguyên Thanh cười nhẹ: “Nếu như cậu không quá chấp nhất về cái chết của Chu Tự, thì hôm nay cậu đã không ở đây, nhưng các người đã điều tra về trại trẻ mồ côi Chu Tự sống năm đó, tôi đã chậm một bước, như vậy tất thua cả một bàn cờ…”
Tuy rằng anh đã đoán ra, nhưng lúc này Mạt Minh vẫn rất sửng sốt, nhìn chằm chằm Bàng Nguyên Thanh…Lời nói của Bàng Nguyên Thanh dường như gián tiếp nói cho anh biết, những gì anh và Hàn Thiệu Chu suy đoán là sự thật.
Chu Tự thực sự là người của Bàng gia…
“Bàng Minh Thuận chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm huyết mạch của Bàng gia ở bên ngoài.
Ông ta muốn có người thừa kế danh chính ngôn thuận.
Mặc kệ tôi có trung thành và hiếu thảo đến đâu thì trong mắt ông ta cũng chỉ có huyết thống cùng ruột thịt.
Tôi rất may mắn khi tìm được Chu Tự trước ông ta…”
Mạt Minh nhìn chằm chằm Bàng Nguyên Thanh, đôi mắt dần đầy tơ máu.
“Tôi nghĩ Chu Tự kia hẳn là người rất quan trọng đối với cậu, tôi thật xin lỗi …” Bàng Nguyên Thanh nói một cách bình tĩnh: “Tôi chỉ đang đi trên con đường mà những người thành công phải đi, nhưng anh ta đã cản đường tôi.”
Mạt Minh chật vật lấy còng tay sau lưng, dường như không thể bình tĩnh, nghiến răng nghiến lợi trong mắt tràn đầy hận ý: “Tên khốn kiếp! Anh ấy thậm chí còn không biết mình có thân thế như vậy.”
“Cậu nên cảm thấy may mắn vì hắn ta không biết sớm như vậy, nếu sớm nhận tổ quy tông và trở về Bàng gia, hắn cũng không thể sống lâu như vậy.” Bàng Nguyên Thanh không nhanh không chậm nói: “Cũng giống như hai đứa con sinh đôi của Bàng Minh Thuận, chết cách đây hai mươi năm trước…”
Con ngươi Mạt Minh đột nhiên co rút lại, không tin nhìn người đàn ông trước mặt, ánh sáng phản chiếu trên cặp kính mỏng, tạo ra một chút ánh sáng xanh lục, giống như ánh mắt của con rắn độc.
“Cha mẹ của Hàn Thiệu Chu, là ông…”
“Tôi cũng không muốn làm hại cha mẹ của cậu ta.” Bàng Minh Thuận cúi đầu, vuốt ve ngón tay út của mình “Lúc đó, tôi chỉ muốn mạng sống con trai của Bàng Minh Thuận, nhưng bọn họ lại cùng ngồi trong xe ô tô…”.
“Con đường của ông … sẽ không có kết cục tốt đẹp.
“
Bản thân anh cũng nhận mình không phải người tốt đẹp gì, nhưng Mạt Minh có thể tin tưởng người đàn ông trước mặt mình này chính là ác quỷ máu lạnh.
“Vì vậy, tôi hy vọng đêm nay sẽ kết thúc.” Bàng Nguyên Thanh cầm điện thoại di động của Mạt Minh trên bàn lên, nhìn thời gian rồi nói: “Tôi đã dùng điện thoại di động của cậu để gửi tin nhắn cho Hàn Thiệu Chu, theo suy đoán, cậu ta hẳn đến rồi”.
Đầu ngón tay Mạt Minh run lên: “Vậy kế hoạch của ông sai rồi.
Tôi không có khả năng chủ động liên lạc với Hàn Thiệu Chu.
Thủ đoạn này của ông chỉ cần nhìn một chút là có thể biết được”.
Bàng Nguyên Thanh cười nhẹ: “Cho nên tôi chỉ gửi địa chỉ và nhắn “Tôi muốn nói chuyện với anh”.
Sự bất an trong mắt Mạt Minh nhất thời lóe lên … Cái này thật giống như là anh sẽ gửi cho Hàn Thiệu Chu.
“Cho dù tối nay cậu ta không đến đây, cậu ta cũng không muốn rời khỏi nước N.
Chỉ là kế hoạch khác nhau và cách chết cũng khác nhau.” Bàng Nguyên Thanh nói: “Thật ra thì không cần phức tạp như vậy, nhưng Bàng Minh Thuận đã thay đổi di chúc, bây giờ dù Hàn Thiệu Chu tự nguyện từ bỏ quyền thừa kế, tiền sẽ chỉ được chuyển giao khi cậu ta không còn nữa “
“Điều này cho thấy ông ấy rất rõ ràng về âm mưu của ông …”
“Có thể, nhưng đáng tiếc, ông ta đã hôn mê nằm liệt giường, không có cơ hội điều tra tôi”.
Bóng tối trên núi âm u, giống như có hơi lạnh xuyên thấu qua cửa sổ tiến vào.
“Đem người lừa đến nơi này, ông có thể nghĩ mình dễ dàng mà lui?” Mạt Minh nói.
“Là cậu bao toàn bộ nhà hàng này, mời người yêu của mình đến đây ăn tối”.
Bàng Nguyên Thanh chậm rãi nói: “Rồi sau đó các người uống rượu say lái xe, vô ý rơi xuống vách núi, cho nên tất cả chuyện này đâu có quan hệ gì với tôi đâu”.
Mạt Minh sửng sốt, chợt nhớ đến năm đó Chu Tự say rượu lái xe…
Nguyên nhân mọi chuyện là như thế này…
Giờ phút này nếu có thể tháo được còng tay, anh nhất định sẽ giết chết người đàn ông này.
“Ông nghĩ rằng mình có thể một tay che trời?” Mạt Minh nhìn chằm chằm Bàng Nguyên Thanh: “Với sự khôn ngoan của Hàn Trường Tông, người đầu tiên ông ấy nghi ngờ sẽ là ông”.
Nước N có một nửa sản nghiệp của Đỉnh Thịnh ở nước ngoài.
Ở nơi này hắn có thể sử dụng quan hệ nhiều hơn Hàn Trường Tông.
Ngay cả khỉ Hàn Trường Tông nhận định hắn là hung thủ giết người, cũng sẽ không thể tìm ra bất kỳ manh mối nào để làm bằng chứng chống