*Phía Di Gia Và Thường Hi*
Tất cả đều khởi hành đi, Sa Y vẫn chưa từ bỏ trên đường đi giả vờ vấp chân ngã qua phía Di Lăng, cậu thuận tay đỡ lấy còn bám víu lấy cậu. Di Gia tức giận luôn ra mặt xử lý, kèm theo trách cứ đến Sa Y.
- Sa Y, chỉ vì em mà làm chậm tiến độ của mọi người. Trời đã quá trưa, mọi người đều rất mệt, em đừng có đi 1 chút rồi lại ngã, mọi người đều phải dừng lại vì em.
Sa Y thấy bản thân hơi quá trớn mà không suy nghĩ đến tất cả, ai ai cũng dùng ánh mắt căm thù, uất hận nhìn Sa Y. Cô ta vội nói.
- Thật xin lỗi mọi người, xin lỗi.
Di Gia thở dài. Rồi tất cả bắt đầu khởi hành tiếp tục, Hoắc Minh giơ ngón cái trước Di Gia.
- Lời lẽ hay lắm. Phục em đó.
Di Gia nở mũi, chống hông hất mặt.
- Tôi mà, chuyện này đơn giản thôi.
Hoắc Minh khẽ cười trước hành động tự tin vô đối này của cô. Huyền Lạc mặt vẫn vô cảm đi phía trước dẫn đường. Nhanh chóng cũng đã tới nơi nhưng hỏi trễ so với dự kiến, tất cả đều được Di Gia phân công công bằng. Bữa ăn cũng nhanh được tìm kiếm và nấu ra những xiên thịt thơm ngon, tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ.
*Phía Nhóm King Và Hội Trưởng Hội Học Sinh*
Vì có Vương Mạc nên tất cả các học viên đều an toàn đi qua những vách đá nhọn, thành công tìm được chỗ cắm trại mới. Buổi tối thứ 2 cũng trôi qua thật bình yên.
*3 Ngày Sau*
Đây là ngày thứ 5 tất cả còn đang trong rừng sinh tồn, trải qua 5 ngày không wifi, game, vi tính tất cả các học viên đã gần như quá sức chịu đựng. Ai ai cũng mang vẻ bực tức trong người. Băng Di đứng ở vị trí sau cùng ở đoàn quan sát thầm lo lắng trước tình hình này. Đồ của cô.
Ý Hiên đi bên cạnh nói.
- Cứ tình hình này, e là không ổn đâu, Di.
Cô gật đầu đồng tình, cứ nghĩ tình hình giữ nguyên như vậy, từ đâu tiếng nổ lớn phát ra làm các học viên hoảng loạn, các học viên liền bỏ chạy tán lạn. Trong lúc đó đã lạc mất 1 vài bạn học viên, Băng Di chống tay xoa xoa trán mệt mỏi.
- Giờ thì phải tìm những người khác ở đâu đây.
Bỗng từ trên cây, 1 thân ảnh nhảy xuống trước mặt cô, Băng Di liền phản ứng ra đòn hướng đến điểm yếu trên người kia, giọng nói quen thuộc vang lên.
- Em ra tay nặng quá đấy, phó hội trưởng học sinh.
Băng Di nói.
- Cô hiệu trưởng, sao cô lại ở đây.
Ricky Moon chấp tay sau hông nói.
- Cô có chuyện quan trọng muốn thông báo cho các em, hiện tại chúng ta đã bị lâm vào tình huống nguy hiểm. Có 1 nhóm tội phạm bị truy nã đang ẩn nấp tại khu rừng này. Xe của chúng ta đã bị bọn chúng đánh bom phá huỷ.
Vừa dứt, tất cả học viên đều sợ hãi.
- Không thể nào.
Băng Di nói.
- Vậy còn nhóm Di Gia và hội trưởng thì sao ạ.
Ricky Moon nói.
Thường Hi lo lắng nói.
- Băng Di, cậu ấy.