Đèn đuốc trong phòng sáng trưng, loáng thoáng nghe được có tiếng người nói chuyện, Tiêu Ái Nguyệt bị đánh thức, cô trở mình mở to mắt liếc về phía sau liền nhìn thấy một người phụ nữ đang xì xào bên tai Đông Văn Giang.
Cô giật mình một cái, còn tưởng rằng Từ Phóng Tình đã về, tập trung nhìn kỹ mới phát hiện ra dáng vẻ cồng kềnh của người nọ, phong cách ăn mặc giống như nữ sinh kia khiến cô có chút thất vọng, "Cam Ninh Ninh, sao cô lại ở đây?"
Nghe được giọng của Tiêu Ái Nguyệt, Đông Văn Giang đột nhiên đứng lên đi qua mấy bước rồi dùng sở trường dò xét trán của cô, "Còn phát sốt sao?"
Cam Ninh Ninh quay đầu lại, Tiêu Ái Nguyệt mới phát hiện trong tay cô đang cầm một quả táo lớn, nói năng không rõ, "Tôi đã tiêm cho chị ấy rồi, khẳng định sẽ hạ sốt."
Cái quỷ gì vậy!???
Tiêu Ái Nguyệt cố lấy lại tinh thần, vẻ mặt khó có thể tin, "Cam Ninh Ninh, không phải cô là bác sỹ thú y sao?"
"Cô là bác sỹ thú y?" Đông Văn Giang kinh ngạc không kém Tiêu Ái Nguyệt bao nhiêu, "Không phải cô nói cô là bác sĩ sao? Hóa ra là bác sỹ thú y???"
Cam Ninh Ninh hùng hồn nói, "Bác sỹ thú y thì sao? Người cũng là cầm thú cao cấp mà, trị liệu như nhau cả thôi."
"Cô phải nói là động vật bậc cao mới đúng chứ?" Thần sắc Đông Văn Giang cứng ngắc lại mấy giây, gã khó chịu hỏi, "Bác sĩ Cam, cô xác định thuốc tiêm cho nhóc con kia không có tác dụng phụ gì chứ?"
Cam Ninh Ninh nghiêm túc gặm quả táo trong tay, qua loa nói, "Bản thân tôi bị cảm cũng điều trị như thế mà."
Tính ra thì mạng cô cũng lớn lắm đó, Bé Mập à!
Tiêu Ái Nguyệt không phản bác được, cô vô lực phất phất tay, sau đó quay đầu hỏi Đông Văn Giang, "Tôi bị gì vậy? Tại sao cô ấy lại ở đây?"
"Cô bị sốt, lúc đầu tôi định gọi xe cứu thương, kết quả là bác sĩ Cam đã gọi điện thoại tới bảo phải cám ơn cô hôm đó đã lái xe chở cô ấy đi." Đông Văn Giang bưng cho cô ly nước, giống như nghĩ đến gì đó rồi lại quay đầu oán trách một câu, "Bác sĩ Cam, chẳng phải cô nói cô là bác sĩ sao?"
Đông Văn Giang luôn canh cánh trong lòng với hành vi lừa dối của Cam Ninh Ninh, có lẽ do cô quá hồn nhiên nên không phát hiện gã có thành kiến với mình.
Cô ném lõi quả táo rồi đi đến bên cạnh Tiêu Ái Nguyệt, sau đó cúi đầu nhìn cô một cái, "Không sao, tôi sẽ cho chị uống chút thuốc."
"Cô còn muốn kê đơn thuốc!!!" Đông Văn Giang xù lông như bị ai dẫm lên đuôi, "Xin cô thương xót đi, đừng có làm bậy nữa."
Cam Ninh Ninh không phục kêu lên, "Tôi tốt nghiệp đại học y khoa đấy."
"Nhưng bây giờ cô là bác sỹ thú y." Đông Văn Giang nắm chặt mũ áo của Cam Ninh Ninh kéo ra khỏi giường Tiêu Ái Nguyệt, "Bạn của cô đang chờ cô ở ngoài, cô không đi sao?"
"A, Mạnh Niệm Sanh." Được gã nhắc nhở, Cam Ninh Ninh hậu tri hậu giác nghĩ đến cô gái đang chờ mình trong phòng khách, cô vung móng vuốt đập mấy cái vào gương mặt tròn trịa của mình, mặt mũi đầy ảo não, "Tôi quên mất cậu ấy."
Nhưng chỉ ảo não được hai giây liền lập tức khôi phục bộ dáng ngơ ngác, "Nhưng mà không cần phải để ý, cậu ấy sẽ chờ tôi, nếu không thì tôi sẽ không quan tâm tới cậu ấy nữa."
Mặt cô lớn bao nhiêu a, không biết Đông Văn Giang nghĩ tới điều gì, thăm dò nói, "Cô và cô ấy không phải là..."
"Đúng vậy a." Cam Ninh Ninh đánh liên tiếp ba cái vào đầu khiến hai cái cằm thịt cũng đung đưa theo, trông vô cùng vui mắt, "Cậu ấy là em gái của tôi."
Giống như phản ứng của Tiêu Ái Nguyệt, Đông Văn Giang quả nhiên không tin, "Làm sao có thể, tôi nói cô..."
"Uầy." Hai người kia ầm ĩ nửa ngày đã sớm quên mất bệnh nhân trên giường, mặt Tiêu Ái Nguyệt xám như tro giơ tay lên chỉ vào cửa phòng, hữu khí vô lực nói, "Hai người có thể ra ngoài trò chuyện được không?"
"Được." Cam Ninh Ninh phản ứng đầu tiên, lên tiếng đồng ý, "Tiểu Đông Đông, anh cùng tôi ra ngoài hỏi Mạnh Niệm Sanh có phải là em gái của tôi hay không."
"Đi thì đi." Đông Văn Giang kéo cửa dắt Cam Ninh Ninh ra ngoài, "Hai người giống chị em chỗ nào?"
Cửa phòng đóng lại, không gian bên trong lập tức yên tĩnh, Tiêu Ái Nguyệt cầm ly thở dài, Đông Văn Giang đúng là đồ vô lương tâm, đưa xong ly nước liền bỏ chạy, trước khi đi cũng không nhớ trong tay cô vẫn còn ly rỗng.
Tiêu Ái Nguyệt choáng đầu hoa mắt vẫn cố gắng leo đến đầu giường bỏ ly vào hộc tủ, sau đó thuận tay lấy điện thoại.
Đã một giờ trưa, điện thoại của Từ Phóng Tình đang tắt máy, Tiêu Ái Nguyệt ấn mở lịch sử cuộc gọi, nhìn thấy chị ấy có gọi đến một cú lúc chín giờ sáng và đã được tiếp, người nghe hẳn là Đông Văn Giang?
Không biết Từ Phóng Tình đang làm gì, Tiêu Ái Nguyệt sa vào tưởng niệm trong cơn buồn ngủ, cô còn nghe được bên ngoài có người đang chạy, có lẽ là Cam Ninh Ninh mập mạp và Đông Văn Giang đang đánh nhau.
Đánh nhau??
Tiêu Ái Nguyệt bỗng nhiên tỉnh táo lại, cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cô phát hiện mặt mũi mình đầy vết mồ hôi, cầm điện thoại lên nhìn mới phát giác đã qua 40 phút.
Ra được một chút mồ hôi khiến đầu óc Tiêu Ái Nguyệt nhẹ đi không ít, cô trùm áo khoác đi ra ngoài liền ngửi được mùi thơm nồng nàn, bước chân đi theo khứu giác vào phòng bếp để rồi trợn mắt há hốc mồm nhìn ba người ngồi trước bàn cơm, "Các người..."
Bị chủ nhân bắt ngay tại trận, Đông Văn Giang không nhanh không chậm thả thìa trong tay xuống, "Dậy rồi à? Đói bụng không? Bao Gạo, múc cho nhóc con một bát sủi cảo nào."
Cam Ninh Ninh đang trộn chén dấm không có thời gian bèn dùng một tay nhàn rỗi khác đẩy đẩy cô gái bên cạnh, "Mạnh Niệm Sanh, nhanh đi lấy cho nhóc con một bát sủi cảo."
Mạnh Niệm Sanh tốt tính đứng lên nhìn Tiêu Ái Nguyệt một lúc rồi ngượng ngùng nói, "Đông tiên sinh nói anh ấy cả ngày chưa ăn gì, hơn nữa chúng tôi vội vàng chạy tới đây cũng chưa ăn cơm, Ninh Ninh nhìn thấy trong tủ lạnh của chị có sủi cảo, cho nên..."
"Không sao." Nếu đổi lại là hai người kia qua đây để giải thích, Tiêu Ái Nguyệt chắc chắn sẽ lên giọng phê phán một hồi, nhưng đối mặt với gương mặt thanh thuần không trang điểm của Mạnh Niệm Sanh, cô vẫn không nỡ nặng lời, rộng lượng nói, "Mọi người ăn đi, tôi không đói."
Cô nói xong rồi quay người về phòng khách, bỏ ba người kia lại, à, không đúng, bỏ đôi nam nữ vô lương tâm cùng một mỹ nữ ra sau lưng.
Tiêu Ái Nguyệt phát hiện chứng cuồng nhan sắc của mình không thể cứu chữa, rõ ràng là cùng một hành vi nhưng cô luôn tìm lý do giải vây cho Mạnh Niệm Sanh, khó trách mỗi lần đối mặt với Từ Phóng Tình cô đều không có cách nào phát cáu.
Cũng thật là, nhan khống (*) không phải bệnh mà là muốn mạng người.
(*) Nhan khống: chứng mê mẩn/bị thu hút bởi gương mặt đẹp.
Có nhiều loại khống như nhan khống, thủ khống (mê bàn tay), thanh khống (mê giọng nói)
Tiêu Ái Nguyệt lập tức trở thành đứa trẻ số khổ, cha không có, mẹ không thương, hoặc cũng có thể là do bị cảm nên người trở nên yếu ớt.
Cô ngửi mùi thơm, nghe âm thanh vui vẻ trong bếp, phút chốc lại có xung động muốn khóc.
Cô cố gắng hít mũi một cái để bình ổn cảm xúc phập phồng đang càn quấy, nhưng nó giống như quả bom ẩn sâu lâu năm, mọi thứ chồng chất rốt cuộc cũng vỡ òa.
Cuối cùng Tiêu Ái Nguyệt không nhịn được chôn mặt vào gối ôm khóc rống lên, trong lòng buồn bã khôn nguôi, cô nhớ Từ Phóng Tình, cũng giận chị ấy nhẫn tâm vứt cô ở nhà một mình, có chuyện gì cũng không nói khiến cô phải lo lắng ngồi đến nửa đêm ngoài ban công.
"Từ Phóng Tình, chị