Mỗi lần Mạnh Niệm Sanh xuất hiện đều làm Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy bất ngờ, dù là đóng vai bạn thân của Cam Ninh Ninh hay là người vô cùng tốt tính khi lâm vào khốn cảnh bị Từ Phóng Tình uy hiếp, song hôm nay càng khiến cô kinh động hơn.
Cô ấy nhỏ hơn Cam Ninh Ninh nhưng gương mặt đêm nay lại vô cùng trưởng thành, không giống như vẻ thanh thuần động lòng người trong quá khứ, hiện giờ, Mạnh Niệm Sanh đẹp đến lóa mắt.
Mấy lần gặp trước, Tiêu Ái Nguyệt chỉ đơn giản cảm thán cô có dung mạo xinh đẹp và khí chất tốt, nhưng tối nay, hình ảnh cô mang bộ váy xanh đứng trên khán đài đánh mạnh vào thị giác của người xem.
"Công ty truyền thông Bắc Kinh, chủ là ông Tiền, cô đã nghe qua chưa?" D*c vọng trong nháy mắt bị lý trí xua đuổi, trong mắt của gã ngồi bên cạnh Tiêu Ái Nguyệt toàn là vẻ kinh diễm, mấy giây sau mới hạ giọng hỏi gã mập đang ngồi ở một bên khác, "Sao công ty mới này lại được mời đến đây vậy?"
"Công ty mới, à, dùng danh họa xinh đẹp để mồi chài đây mà." Có lẽ tuổi tác của gã mập kia khá lớn nên đã gặp qua nhiều tình huống tương tự, chỉ mấy câu đã đánh trúng yếu điểm, "Đúng rồi, chắc là muốn thông qua đợt đấu giá lần này để thả con tép bắt con tôm."
Tiêu Ái Nguyệt nghe rất thú vị, chen miệng nói, "Ý của anh là Mạnh Niệm Sanh là gạch?"
Hai gã đàn ông đồng thời quay đầu nhìn cô một cái, gã mập dừng một chút rồi khó chịu quay đầu không nói gì.
Gã mở miệng trước cười nói, "Nhìn kìa, thư ký Vệ ra giá."
Thư ký Vệ cả đêm chưa từng ra giá đã giơ thẻ bài lên lần đầu tiên, gã ngồi ở hàng thứ nhất, bên cạnh chính là Trần Vãn Thăng.
Nữ minh tinh ra sân đã bán được một bộ y phục với giá ba trăm mấy ngàn, theo lý thuyết thì bức họa tám cảnh này ít nhất có thể lên đến bảy chữ số, cơ mà sau khi thư ký kia giơ bảng, mấy người đang nhốn nháo đã hoàn toàn yên tĩnh.
Mạnh Niệm Sanh quét mắt nhìn dưới khán đài, đợi đến khi chùy rơi xuống bàn mới hời hợt nở nụ cười, "Chúc mừng Vệ tiên sinh."
Năm trăm ngàn, xem như tặng không.
Thái độ của Mạnh Niệm Sanh rất nhẹ nhõm, không có chút thất vọng nào, sau khi kết thúc, Trần Vãn Thăng ngoắc Mạnh Niệm Sanh ngồi xuống bên cạnh mình, xung quanh cô cũng có trống mấy chỗ, không biết còn ai chưa tới nữa.
Tiêu Ái Nguyệt thầm tự hỏi, gã đàn ông ngồi bên cạnh cô hảo tâm giải thích, "Thị trưởng của chúng ta bận việc nên không đến được, theo lệ thì trước khi đấu giá sẽ có tiệc rượu, nhưng bây giờ phải chờ đấu giá xong thì tiệc rượu mới bắt đầu."
Vật phẩm đấu giá cuối cùng chính là bức vạn mã của thư ký Vệ, nghe nói là chính gã cũng tham gia vẽ, bức vẽ có tâm nhưng tranh lại không có gì nổi bật.
Bức tranh phổ thông trở thành vật phẩm đấu giá cạnh tranh kịch liệt nhất trong đêm, thoạt đầu chỉ có mấy cục trưởng giả bộ giơ bảng hiệu, cuối cùng đẩy giá lên bốn triệu và chỉ còn lại ba người giơ bảng.
"Bốn triệu ba, tổng giám đốc Dương ra giá bốn triệu ba, còn ai nữa không? Tổng giám đốc Hồ ra giá bốn triệu bốn trăm ngàn, hiện giờ là bốn triệu bốn." Dưới khán đài hừng hực khí thế, MC trên sân khấu cầm micro vàng đi tới đi lui điều động bầu không khí, ánh mắt gã dõi theo bóng dáng của Mạnh Niệm Sanh và tổng giám đốc Dương, miệng không ngừng nhắc tới tổng giám đốc Hồ, "Hiện giờ, mỗi lần ra giá đều chênh nhau năm trăm ngàn, còn có ai ra giá nữa không? Tổng giám đốc Mạnh ra giá bao nhiêu, được, tổng giám đốc Mạnh ra giá bốn triệu chín.
Tổng giám đốc Dương ra giá năm triệu tư.
Bao nhiêu ạ? Tổng giám đốc Hồ từ bỏ sao? A, tổng giám đốc Hồ đã từ bỏ.
Năm triệu bốn trăm ngàn lần thứ nhất, năm triệu bốn trăm ngàn lần...!A, tổng giám đốc Mạnh, năm triệu chín, còn ai ra giá nữa không?"
Mỗi lần ra giá đều cách năm trăm ngàn, Tiêu Ái Nguyệt nghe trên đài liên tiếp kêu giá, đột nhiên liên tưởng đến hình ảnh mẹ mang trứng ra chợ bán mỗi ngày.
Tiền bạc là mệnh của người nghèo nhưng lại là trò chơi của người giàu, hôm nay, Tiêu Ái Nguyệt may mắn được tham dự vào trò chơi này, song trong nội tâm lại có cảm giác hoang đường khó hiểu nổi.
Không cần thiết phải tiếp tục ở lại, Tiêu Ái Nguyệt đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Người phụ nữ tóc ngắn lúc nãy vẫn còn chờ bên ngoài, cô đang gọi điện cho Trần Vãn Thăng, "Đúng vậy, tổng giám đốc Trần, bên truyền thông đã chuẩn bị xong, chỉ có ba chỗ mà trước đo chúng tôi đã từng hợp tác, mọi thứ đã bố trí xong ở bên ngoài, tôi đã đưa kịch bản cho họ rồi, tôi sẽ thông báo cho họ làm thâu đêm, dạ, chị yên tâm."
Cô cúp máy, vừa nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt đứng sau lưng cũng không hề hoang mang chút nào, "Có chuyện gì sao?"
Tiêu Ái Nguyệt tẻ nhạt nói, "Tôi muốn về."
"Bây giờ không được, bên ngoài có rất nhiều phóng viên." Người phụ nữ đột nhiên bắt lấy cánh tay kéo cô đi qua một bên sảnh thưa người, "Đấu giá sắp xong rồi, cô chờ thêm chút nữa đi."
Ở trong góc bên này có mấy người ngồi, một bàn đầy món ngon bị họ ngó lơ, hai người chung một tổ ngồi ở vị trí khác biệt.
Những người này chắc là phóng viên mà người phụ nữ tóc ngắn đã bố trí vào.
Tiêu Ái Nguyệt thấy bên cạnh họ có máy ảnh nên mới thầm phỏng đoán, gã đội mũ lưỡi trai ở gần đó liền chạy tới hỏi, "Xin chào, chị mới từ hội trường đấu giá ra đấy hả?"
Tiêu Ái Nguyệt gật đầu, "Đúng vậy."
"Ra vậy..." Gã cười nói, "Chị cảm thấy không khí của buổi đấu giá tối nay thế nào?"
"Rất tốt."
"À vâng." Gã nhìn thẳng vào mắt cô, sau đó từ từ hướng dẫn hỏi, "Có gì đặc biệt nữa không? Đây là nơi đấu giá lớn nhất hiện nay đó, hay chị có thể cho tôi biết chút cảm tưởng không?"
Tiêu Ái Nguyệt vừa muốn nói gì đó thì người phụ nữ đưa cô vào lúc nãy đã lập tức lao đến với gương mặt đầy giận dữ.
Cô vội vàng đứng lên, nhanh chóng trả lời, "Tôi không có cảm tưởng gì, chỉ cảm thấy tất cả mọi người đều có nhiều tiền."
"Anh là người của bên tạp chí nào thế?" Nói thì chậm mà hành động xảy ra rất nhanh.
Người phụ nữ kia đã đứng trước mặt cô, sát khí đằng đằng nắm chặt thẻ trước ngực của gã đàn ông rồi tức giận vứt xuống đất, "Anh là ai? Ai cho anh vào đây? Ra ngoài! Tiểu Lưu, đuổi người này ra ngoài cho tôi."
"Tách" một tiếng, gã đàn ông ấn phím chụp máy ảnh trước ngực, chụp lại một tấm đặc tả gương mặt của Tiêu Ái Nguyệt, bộ dáng vẫn cười đùa tí tửng, "Lưu một tấm làm kỷ niệm nha."
"Này." Người phụ nữ cười lạnh ngoắc gọi hai vệ sĩ vạm vỡ đến, sau đó chỉ vào gã đội mũ lưỡi trai, "Đập vỡ cái máy ảnh này rồi lục soát toàn thân, sau đó ném anh ta ra ngoài, các anh cố gắng chào hỏi vị khách không mời mà đến cho đàng hoàng, để lại cho anh ta chút kỷ niệm."
Tiêu Ái Nguyệt hoàn toàn giật mình, cô nhìn gã đội mũ lưỡi trai