Thượng Hải, khách sạn Waldorf Astoria, phòng tổng thống số 1108.
Tiêu Ái Nguyệt ném tờ giấy của thư ký Tưởng vào thùng rác, mặc dù cô đã cố ép bản thân đừng nghĩ đến tên khách sạn và số phòng kia nữa nhưng dãy số đó lại khắc sâu vào trí óc khiến cô không thở nổi.
Cách hay nhất để lãng quên chính là vùi mình vào công việc.
Cô tùy tiện ăn cơm trưa, đến lúc tan việc, Tiêu Ái Nguyệt cố ý gọi cho Từ Phóng Tình một cú điện thoại, hỏi chị ấy có muốn cùng về nhà không.
Từ Phóng Tình vô cùng thoải mái cự tuyệt đề nghị của cô, còn căn dặn cô về sớm một chút, đừng đi lung tung ở bên ngoài.
Được rồi, cú điện thoại này là thăm dò cho bản thân thôi vì Tiêu Ái Nguyệt đã hẹn với Trần Vãn Thăng vào tối nay, cô căn bản không thể về cùng Từ Phóng Tình được, nhưng việc cô đang làm lại từng bước trở nên quái lạ.
Cô đương nhiên biết ả thư ký kia đang trả thù Từ Phóng Tình, cũng biết mình đã lọt vào bẫy của đối phương, nhưng cô luôn tò mò về bí mật của người yêu, không phải là không tin tưởng mà là có d*c vọng muốn biết nguồn cơn của Từ Phóng Tình.
Hiếu kì hại chết một con mèo, Tiêu Ái Nguyệt hít thở sâu mấy lần hòng để bản thân bình tĩnh hơn.
Cô gọi điện cho Đông Văn Giang hỏi gã tối nay có đi đâu không, có thể cho cô mượn Tiểu Trương dùng một đêm không? Đáp án là phủ định.
Mấy ngày trước, Đông Văn Giang ở ngay trước mặt Từ Phóng Tình đòi Tiểu Trương nên từ đó anh ta đã lập tức đi theo gã, ròng rã nửa tháng vẫn chưa từng gặp lại.
Cho nên Từ Phóng Tình mới để cho thư ký an bài xe công ty sao?
A a a a a, vì sao lại nghĩ đến chuyện này.
Tiêu Ái Nguyệt ảo não dán đầu lên cửa kiếng taxi, "Bên ngoài kẹt xe sao?"
Tài xế tốt bụng nhắc nhở, "Tiểu thư, cô làm vậy dễ bị trôi lớp trang điểm lắm nha."
Trợ thủ đắc lực của Trần Vãn Thăng – tức là Giang tiểu thư đang cầm điện thoại đi tới đi lui bên ngoài nhà hàng, thấy xe của Tiêu Ái Nguyệt dừng lại bên cạnh, cô nhanh chóng vươn tay mở cửa xe ra hiệu người kia ra ngoài.
Tiêu Ái Nguyệt có chút sửng sốt, "A, Giang tiểu thư."
Giang tiểu thư ném cho tài xế taxi một trăm tệ rồi cất điện thoại đánh giá sơ qua Tiêu Ái Nguyệt, "Vừa tan tầm à?"
"Đúng." Tiêu Ái Nguyệt gật đầu, "Cô cũng vậy sao?"
Giang tiểu thư cũng không nhiều lời, cô dựng thẳng sóng lưng đi trước dẫn đường, vừa đi vừa nói, "Thư ký Quách muốn gặp cô, đổng sự Trần cũng ở bên trong với ông ấy, lát nữa cô nói chuyện để ý một chút."
"Thư ký Quách là ai?"
"Thư ký của thư ký Vệ." Giang tiểu thư dừng bước, sau đó quay đầu lại im lặng nhìn người kia chằm chằm, "Ai cũng đọc được tin tức của bên Hồng Kông, lúc đầu vốn sẽ không có màn kịch như hôm nay, cô là người được tổng giám đốc Quý giới thiệu và cũng là người được đổng sự Trần tự mình an bài vào sân nên chuyện của cô đã liên lụy rất nhiều người."
Có cần phải nói thẳng ra như vậy không? Thật sự nghiêm trọng như vậy sao? Tiêu Ái Nguyệt có chút lúng túng trả lời, "Tôi cũng không rõ tin tức đó là sao."
Giang tiểu thư từ chối cho ý kiến, "Cô tốt nhất nên nhớ kỹ câu nói này."
Bầu không khí bên trong gian phòng rất trang nhã và nhẹ nhàng, cũng không có bóng đao ảnh kiếm như Giang tiểu thư hình dung.
Gã đàn ông ngồi bên phải Trần Vãn Thăng ước chừng năm mươi tuổi, da dẻ ngăm đen, đôi mày nhíu chặt như chưa từng được thư giãn.
Trần Vãn Thăng thì thầm gì đó bên tai khiến gã cong cong khóe miệng rồi vỗ cánh tay cường tráng lên bả vai đối phương một cái, sau đó uy nghiêm trêu chọc, "Cũng chỉ có cô làm được."
"Đổng sự Trần, ông Quách, Tiêu tiểu thư đã đến." Giang tiểu thư dẫn Tiêu Ái Nguyệt đứng ở cửa ra vào mấy giây rồi nhẹ nhàng mở miệng nói, "Tôi sẽ bảo bếp mang thức ăn lên, mọi người cứ từ từ trò chuyện." Nói xong liền bỏ lại Tiêu Ái Nguyệt, sau đó quay người đi mất.
"Tiểu Tiêu, lại đây nào." Trần Vãn Thăng dùng tay phải bưng chén trà, tay trái ngoắc Tiêu Ái Nguyệt, "Lại ngồi đây nào, để tôi giới thiệu cho em quen, đây là Quách tiên sinh, là bạn của tôi."
Ánh mắt cường thế của thư ký Quách khóa chặt trên người Tiêu Ái Nguyệt, gã trông thấy dáng vẻ run rẩy của cô liền điềm tĩnh quay đầu hỏi Trần Vãn Thăng, "Đây là người bạn nhỏ mà cô nói đó sao?"
"Cô bé này còn trẻ nên không hiểu chuyện lắm, cũng chưa từng thấy qua sự kiện lớn." Trần Vãn Thăng vừa châm trà cho Tiêu Ái Nguyệt, vừa lơ đãng trả lời, "Sau khi bé thỏ con xuống núi, không được mấy con có thể tránh thoát được lão sói xám xấu xa, chỉ sợ sau lưng sói có lồng, thỏ con bị nhốt vào lồng cũng không biết mình chết như thế nào."
Thấy hai người kia đều đang nhìn mình, Tiêu Ái Nguyệt cười "Ha ha" một tiếng, lúng túng nói, "Đây là chuyện cổ tích về loài thỏ sao?"
Trần Vãn Thăng chuyển cái ly qua trước mặt cô, "Sao thế? Tiểu Tiêu thích ăn thịt thỏ không?"
"Tôi không ăn thịt thỏ." Tiêu Ái Nguyệt lắc đầu, "Lúc trước, mẹ tôi đã từng nuôi thỏ để bán, có rất nhiều người mua xong liền giết thịt nó ngay, tiếng kêu của thỏ rất đáng thương, nó còn mở to đôi mắt ngấn nước nhìn tôi như đang cầu xin cứu giúp, nhưng nếu tôi cứu nó thì sẽ không có học phí cho năm sau, con người tàn nhẫn cũng vì không có cách nào khác."
"Ừm?" Thư ký Quách nhíu mày hỏi Trần Vãn Thăng, "Chúng ta đã đặt món đầu thỏ chưa?"
"Đặt rồi." Trần Vãn Thăng thú vị nhìn Tiêu Ái Nguyệt chăm chú, "Vậy còn cô? Tiểu Tiêu, nhà của cô có nuôi khỉ không?"
"Con này thì không có nuôi." Tiêu Ái Nguyệt quả quyết trả lời, "Trong huyện không cho nuôi."
"Vậy thì thật là tốt." Bắt đầu dọn thức ăn lên, nhân viên mặc sườn xám lần lượt bưng liên tiếp lên bàn mười mấy món ăn.
Sau khi nhân viên rời khỏi, Trần Vãn Thăng mới chỉ vào món ở giữa bàn, "Em nếm thử cái này đi."
Đĩa đồ ăn trắng bóng cũng không nhiều, Tiêu Ái Nguyệt nghe lời cầm muỗng múc một ít vào trong chén, ai người kia cứ nhìn mình chằm chặp khiến cô không khỏi buồn bực, "Gì thế? Đây là đậu hũ sao?"
"Nếm thử xem." Thư ký Quách cất quạt xếp, ngữ khí như ra lệnh, "Cô ăn trước một chút đi."
Tiêu Ái Nguyệt nhận mệnh đổ nửa muỗng đồ ăn kia vào miệng, chưa kịp nếm ra mùi vị gì thì khứu giác đã không chịu nổi, cô cố sức nuốt vào bụng rồi bưng cốc trà của Trần Vãn Thăng đưa qua uống một ngụm, sau đó hỏi đôi nam nữ vẫn còn đang phấn khởi đánh giá mình, "Đây là cái gì vậy?"
Trần Vãn Thăng không lập tức đáp lời, cô trao đổi ánh mắt với thư ký Quách rồi hỏi thẳng, "Tiểu Tiêu, em nói cho tôi biết mùi vị nó thế nào trước đi?"
"Cũng không tệ lắm." Tiêu Ái Nguyệt chẹp miệng, cảm nhận chút dư vị trong miệng, đơn giản nói, "Hương vị có hơi kỳ quái, nhưng vẫn nuốt được."
"Đó là óc khỉ." Trần Vãn Thăng công bố đáp án, đồng thời thấy được sắc mặt biến hóa kịch liệt của Tiêu Ái Nguyệt khi nghe tên món ăn.
Tiêu Ái Nguyệt che miệng đứng lên, mặt mũi đầy vẻ buồn ói nhưng vẫn phải cố nén lại làm cho hai người kia đều thoải mái cười phá lên.
Trần Vãn Thăng múc đầy một muỗng óc khỉ bỏ vào chén của Tiêu Ái Nguyệt, tràn ngập thâm ý nói, "Em xem, Tiểu Tiêu, con người chính là phải tàn nhẫn như vậy, tập quen mới tốt."
Tới bữa ăn này vốn chính là tự tìm tai vạ nhưng cô không thể không đến.
Sắc mặt của Tiêu Ái Nguyệt trắng bệch, cô ngồi xuống, cánh tay run rẩy bưng cái chén đầy óc khỉ kia lên.
Không ăn có được không? Thư ký Quách không nói lời nào, Trần Vãn Thăng cũng không mở miệng.
Tiêu Ái Nguyệt quay đầu cười cười, "Kỳ thật ăn rất ngon." Cô nói xong bèn nhắm mắt lại nuốt một mạch đồ ăn trong chén.
"Ha ha ha ha." Thư ký Quách vỗ tay hoan hô như đang xem một buổi biểu diễn đặc sắc, "Tiểu Thăng, bạn