Chủ nhật, thành phố H lại có mưa to, toàn bộ văn phòng ở Hải Manh đều vắng hơi người.
Từ Phóng Tình ngồi trong phòng làm việc thẩm tra, đối chiếu bảng tồn kho của chi nhánh do Trần Hải giao lên.
Bảng báo cáo từ số năm kéo dài đến số mười hai, thái độ làm việc của Trần Hải khiến Từ Phóng Tình càng ngày càng không hài lòng.
Cô dứt khoát bấm số gọi cho Trần Hải, lúc đối phương vừa bắt máy, cô lập tức đổ ập lên đầu gã một chầu thóa mạ, "Trần Hải, là tôi nói không đủ rõ hay do anh không có lỗ tai? Tồn kho còn thừa của tháng trước đâu rồi? Vì sao anh lại phạm phải loại sai lầm cấp thấp thế này? Đừng có giải thích, tôi muốn kết quả, nếu trước thứ hai mà anh vẫn không có đáp án làm tôi hài lòng thì thành tích tháng này là không và ngừng làm việc ngay lập tức."
Từ Phóng Tình không nghe đối phương cầu tình khổ sở kêu gào thảm thiết, cô cũng không chừa cho gã chút mặt mũi, "Chủ nhật thế nào? Công việc chưa hoàn thành xong, anh còn muốn nghỉ ngơi?"
"Lãnh đạo, quản lý Từ, bạn học của tôi kết hôn, không đi không được đâu, ngày mai giao được không, ngày mai tôi sẽ qua chi nhánh xem xét, hôm nay ai cũng nghỉ mà." Trần Hải không ngừng cười làm lành trong điện thoại, "Tôi sai rồi, quản lý Từ, tôi cam đoan sáng sớm ngày mai sẽ giao cho cô liền."
Từ Phóng Tình hoàn toàn bất vi sở động, "Anh có thể đảm bảo nhưng tôi chưa có gì để đảm bảo.
Trần Hải, ngày mai sẽ có người mới đến phỏng vấn, nếu anh không muốn bị thay thế thì làm việc cho tốt vào, thứ hai tôi muốn nhìn thấy bảng báo cáo, anh tự giải quyết cho tốt đi."
"Từ...."
"Tích" "Tích" "Tích", Từ Phóng Tình cúp điện thoại rồi liếc qua đồng hồ, đã năm giờ chiều, một ngày lại trôi qua, gần công ty không có đồ gì có thể ăn, khẩu vị của cô lại khó chiều nên chỉ có thể ăn món thanh đạm.
Trời mưa đối với phụ nữ mang giày cao gót mà nói chẳng khác gì liều mạng, Từ Phóng Tình chỉ có thể bất đắc dĩ đón xe, nhưng đến khi nhìn cái ghế tựa lưng màu trắng trong taxi lại khiến toàn thân cô đều nổi da gà.
Cô ngồi thẳng lưng ở băng ghế sau, mặt không thay đổi nhắc nhở tài xế, "Đường Giải Phóng, nhà hàng Quảng Đông, lái chậm một chút, tôi có thời gian, không cần gấp."
Tài xế taxi ở thành phố H không có thói quen đi đường vòng nhưng khuyết điểm duy nhất chính là tương đối dông dài, gã cứ líu lo không ngừng khiến kiên nhẫn của Từ Phóng Tình bị bào mòn hết sạch, lông mày cô càng nhăn càng sâu, "Tiên sinh, tôi không muốn nói chuyện."
Tài xế cứng đờ, khô cằn trả lời, "A, vâng."
Đến nơi, ngay cả tiền thối của tài xế đưa cô cũng không lấy, vừa trẻ tiền xong liền lập tức bỏ chạy.
Tính cách của Từ Phóng Tình vốn không hề đáng yêu chút nào, giống như thể toàn bộ thế giới đều ghét cô vậy.
Cô mua thức ăn mang về, mưa càng lúc càng to, xe trên đường lại chạy rất nhanh, không thể nhìn thấy một chiếc taxi trống nào xuất hiện.
Từ Phóng Tình đứng dưới mái hiên của một tiệm bánh mì, sóng lưng thẳng tắp không nhúc nhích chờ taxi đi ngang qua.
Chờ đợi ròng rã hơn nửa giờ thì cách đó không xa có một trạm xe buýt, xe buýt ướt sũng vì hành khách mang theo những chiếc dù che mưa đầy nước lên.
Từ Phóng Tình nhìn chằm chằm dòng xe cộ tới tới lui lui, không biết chiếc xe trống kế tiếp lúc nào sẽ đến, cũng chẳng biết còn phải đợi bao lâu nữa.
Lại hơn nửa giờ trôi qua, cô mới nhìn thấy một chiếc taxi màu vàng đang khoan thai đi đến, cô vươn tay vẫy gọi chiếc xe mà mình đã chờ thật lâu, "Số 108, đường Phù Dung, tòa nhà Quảng Hâm."
Tài xế này tốt hơn lúc nãy vì gã không nói nhiều, nhìn thấy Từ Phóng Tình đầy đầu nước mưa còn quan tâm đưa khăn giấy qua, "Lau mặt đi, để vậy sẽ dễ cảm mạo lắm."
"Không cần đâu." Một giọt nước mưa từ trên tóc trượt vào áo cô, Từ Phóng Tình cố chấp quay đầu qua, giọng thanh thúy trả lời, "Cám ơn."
Hảo ý của người xa lạ lập tức bị đóng băng giữa không trung, tài xế lắc đầu, "Không biết trời còn mưa đến khi nào."
Sau cơn mưa trời lại sáng mới có thể nhìn thấy cầu vồng, Từ Phóng Tình cũng không ngây thơ miệt mài nấu canh gà (*) kiểu này cho người khác nghe, cô trầm mặc cầm theo thức ăn đã nguội lạnh lên lầu, lên giường đi ngủ trước mười hai giờ.
(*) Canh gà: cụm từ này có thể gặp rất nhiều trong tiếng Trung.
Ý chỉ cuốn sách Chicken soup for the soul (tạm dịch: Súp gà cho tâm hồn), loại sách hạt giống tâm hồn mà các bạn thấy rất nhiều ở nhà sách.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, phó tổng giám đốc xuất hiện ở phòng làm việc yêu cầu cô cùng gã đi phỏng vấn người mới.
Hôm nay có ba mươi mấy đến bốn mươi ứng viên đến ứng tuyển nhưng chỉ có duy nhất một người phỏng vấn vào vị trí mua hàng của phòng cô.
Ứng viên này họ Tiêu, là một gái ế quá lứa đã gần ba mươi tuổi, tốt nghiệp đại học H, trừ mấy cái này ra thì không có bất kỳ thông tin gì để Từ Phóng Tình nhớ kỹ hơn.
"Vâng, bởi vì không có cạnh tranh, như mọi người đều biết, công việc ở xí nghiệp nhà nước rất tốt và ổn định, nhưng do quá mức ổn định nên không thích hợp với những người trẻ tuổi như tôi, tôi nghĩ có lẽ đến lúc tôi sáu mươi tuổi, tôi sẽ lại chọn xí nghiệp nhà nước...!nhưng mà tôi hiện tại chưa đến ba mươi tuổi."
Chưa đến ba mươi tuổi? Từ Phóng Tình nhấc lông mày, đôi mắt trên sơ yếu lý lịch của đối phương chợt lóe lên thấy được năm sinh của người kia.
Đầu tiên, cô không thể không thừa nhận người mới này rất xinh đẹp, nhưng không hiểu sao cô lại có cảm giác rất không thư thái.
Người kia tự cho là đúng, song nụ cười dễ nhìn đó lại khiến người ta không vừa mắt.
Cô buông ly cà phê trong tay xuống, sau đó hỏi ra câu đầu tiên trong ngày, "Cô mất bảy năm mới phát hiện ra vấn đề này là do trước đó cô không cầu tiến hay là vì cô trì độn?" Người mới kia chẳng những tự cho là đúng đồng thời còn rất ngu ngốc, cô ta trợn mắt há hốc mồm nhìn nét mặt của cô, trông hết sức buồn cười.
Từ Phóng Tình lạnh lùng nhìn đối phương chằm chằm, tiếp tục đuổi giết, "Hay là bởi cô quá tự tin, cho là chúng tôi nhất định sẽ tuyển cô?"
Đối mặt với sự công kích của Từ Phóng Tình, người mới quả nhiên đơ ra, loser chính là loser, bất luận dáng dấp có xinh đẹp đến mấy cũng không thể thay đổi được bản chất loser.
Từ Phóng Tình đang muốn tốc chiến tốc thắng lại bị phó tổng giám đốc xen miệng vào, cô liên tưởng đến Trần Hải hôm qua liền nhướng mày nói, "Tiền lương chỉ có bấy nhiêu, có thể chấp nhận thì cứ ở lại."
Vẻ mặt của người mới rất đáng thương, giống như sắp khóc đến nơi, cô ta phồng lên miệng nói, "Tôi làm...!mọi người cảm thấy tôi làm được không?"
Chắc hẳn tính cách cũng không tệ lắm đúng không? Từ Phóng Tình chỉ có thể tự an ủi bản thân như vậy, chẳng có mấy ai vừa đi làm ngày đầu tiên đã bị người khác nhìn thấu, người mới này quả thật là một cái bánh bao dễ ăn hiếp.
Từ Phóng Tình đối với tình cảnh của đối phương cũng coi như mở một con mắt, nhắm một con mắt, cô cũng lười để ý tới ánh mắt cầu cứu của người kia đối với mình.
Hơn nữa, người mới ở công ty bị xa lánh cũng là chuyện không hiếm thấy.
Thu nhập của phòng mua hàng ăn theo hoa hồng, Từ Phóng Tình cũng không phải không rõ tình hình, động cơ đẩy cô đến thành phố H vốn không đơn thuần nên đối mặt với những việc vặt vãnh kia được che