Trong sự lạnh lùng lộ ra vẻ kiêu ngạo ấy vẫn luôn là Từ Phóng Tình mà Tiêu Ái Nguyệt một mực yêu thương.
Tiêu Ái Nguyệt mới vừa rồi còn khí thế mênh mông, sau khi nghe người kia mở miệng nói chuyện liền trở nên yếu mềm, cô che miệng nhỏ giọng ấp úng, "Kỳ thật em...!em..."
Em nhớ chị, em muôn nói cho chị biết nhưng sao lại không nói nên lời? Tiêu Ái Nguyệt nói không nên lời, lòng tự trọng còn sót lại khiến cô không thể thuận lợi nói ra tưởng niệm của mình đối với Từ Phóng Tình, cô do dự một hồi, "Em muốn nói..."
"Tiêu Ái Nguyệt." Từ xưa tới nay, người ngạo kiều vốn không có tính nhẫn nại, Từ Phóng Tình đợi vài phút liền mất kiên nhẫn cản lại lời muốn nói ở đầu dây bên kia, "Ấp a ấp úng làm gì? Tôi không thích gọi điện thoại, có chuyện gì thì cứ đến trước mặt tôi mà nói, vậy đi."
"Tít" "Tít" "Tít", Trong điện thoại lập tức truyền đến âm thanh báo bận.
Tiêu Ái Nguyệt ngây ngẩn cả người, Từ Phóng Tình cúp điện thoại của cô?
Xác thực đã dập máy, điện thoại yên tĩnh được đặt trên bồn rửa tay như ngăn cách liên hệ giữa Tiêu Ái Nguyệt và Từ Phóng Tình.
Câu nói kia của chị ấy là có ý gì? Vì sao chị ấy lại cảm thấy cô không nên còn sống? Tại sao chị ấy lại muốn tắt điện thoại? Tiêu Ái Nguyệt càng nghĩ càng thấy bản thân có bệnh, cô cho rằng vừa rồi mình không nên yếu thế gọi cho Từ Phóng Tình.
Trong khoảnh khắc bị đánh lúc nãy, trong đầu cô chỉ có hình bóng của Từ Phóng Tình, cô muốn khóc to một trận trước mặt chị ấy và nói với chị ấy rằng mình đã chịu thật nhiều uất ức.
Tiêu Ái Nguyệt nghĩ đến đây thì có chút cảm giác ghét bỏ bản thân, cô giơ tay lên tự tát mấy cái vào mặt mình rồi mắng, "Ai bảo mày không biết tự trọng!"
Không biết tự trọng thì còn có thể làm gì khác? Nhưng cô càng nghĩ càng thấy Từ Phóng Tình quá đáng.
Tiêu Ái Nguyệt không phục, bèn gọi lại mấy cú liên tục không ngừng cho Từ Phóng Tình.
Từ Phóng Tình nghe máy với giọng điệu đặc biệt hung ác kèm theo một loại khí phách muốn đánh chết Tiêu Ái Nguyệt khiến trái tim nhỏ của cô cũng bắt đầu run rẩy, "Tiêu Ái Nguyệt, em không có chuyện gì để làm sao? Em cho rằng người của toàn thế giới này đều rảnh rỗi giống em đúng không? Tùy hứng và cố chấp đủ rồi, em còn chưa biết đường về sao? Gọi điện thoại cho tôi rồi giả bộ ủy khuất làm gì? Em lợi hại lắm mà, đừng gọi cho tôi nữa.
Tiêu Ái Nguyệt, thừa nhận đi, em không thể rời khỏi tôi, em muốn trở về thì tự mà bò về, chẳng lẽ còn muốn tôi đi đón?"
"Ai không thể rời khỏi chị chứ?" Tiêu Ái Nguyệt bị đâm một kích nên nói chuyện có chút không lưu loát, chỉ vừa đụng vào Từ Phóng Tình một cái thôi mà đầu óc đã bị vô hiệu hóa, cô mở to mắt nói xạo, "Em nói cho chị biết, Từ Phóng Tình, chị đừng nghĩ mình ưu tú, từ hôm nay trở đi, em sẽ không tìm chị nữa.
Nếu mai sau gặp lại, em nhất định sẽ mang theo một cô bạn gái đẹp hơn chị, dịu dàng hơn chị, quan tâm em hơn chị, để xem ai mới là người không thể rời khỏi ai, tạm biệt!"
Cô lập tức lấy điện thoại ra khỏi tai, muốn cướp thời cơ cúp máy trước, mắt nhìn thoáng qua màn hình liền thấy Từ Phóng Tình vẫn chưa cúp, rất tốt, Tiêu Ái Nguyệt ấn nút tắt máy, trong lòng mừng thầm đã chọc tức được Từ Phóng Tình thành công.
Dường như có một loại d*c vọng kỳ quái đang âm thầm nảy sinh, chính là muốn ức hiếp người kia, phải hung hăng ức hiếp mới chịu.
Từ Phóng Tình càng không vui, Tiêu Ái Nguyệt càng thoải mái.Cô cất điện thoại, tâm tình vui vẻ đóng cửa toilet lại.
Thư ký nhỏ đang tìm Tiêu Ái Nguyệt khắp nơi, thấy cô mang theo gương mặt sưng đỏ đi ra hành lang liền hét lên một tiếng rồi vội chạy tới, "Tài xế Tiêu, ông chủ tìm cô và quản lý Trình đó."
Mỗi xí nghiệp tư nhân đều sẽ có một ông chủ đứng sau màn, ông chủ Hoàng năm nay năm mươi sáu tuổi.
Gã rút ra một điếu thuốc, hai chân bắt chéo liếc xéo hai người Trình – Tiêu, "Do tôi quá hiểu rõ cậu đấy Trình Lễ Phi, nếu không tôi còn tưởng hôm nay các cậu hùa nhau tạo phản ấy chứ!"
"Ông chủ hiểu lầm rồi." Tiêu Ái Nguyệt cúi đầu đứng im không nhúc nhích.
Quản lý Trình xấu hổ chỉ tay vào cô, "Tôi và tài xế Tiêu rất trong sạch, là do vợ tôi lên cơn, tôi trở về nhất định sẽ giáo huấn cô ta một trận.
Ông chủ, anh đại nhân không đánh tiểu nhân, chúng tôi sai, anh tha thứ cho chúng tôi lần này đi."
"Cậu Trình, dù cậu có bệnh cũng không nên phát bệnh vào thời gian này, cậu không thấy bà chủ Giang đã đến chỗ này hôm nay sao? Tôi nói cậu đó cậu Trình, nếu chuyện thu mua thất bại thì cậu phải lấy mạng ra mạng đền!" Không giải thích còn ổn, vừa giải thích xong, ông chủ Hoàng cầm tàn thuốc trực tiếp dập lên người quản lý Trình.
Quản lý Trình cũng không tránh né, vẻ mặt đau khổ y chang cái mền rách.
Ông chủ Hoàng vẫn chưa hết giận bèn đi đến trước mặt gã đạp thêm hai cước nữa, "Mất mặt không? Mười người lãnh đạo đang đứng hết trên cửa sổ lầu hai nhìn các người làm chuyện xấu đấy! Bà chủ Giang là ai hả? Bà ấy chính là thần tài trị giá mấy trăm triệu a, cậu có bồi thường nổi không?"
Quản lý Trình đau khổ cầu khẩn, "Ông chủ..."
"Đừng có gọi tôi." Ông chủ Hoàng khoát tay rồi xoay người nhìn về phía Tiêu Ái Nguyệt, hung dữ chỉ huy, "Còn cô nữa, đi đi, đến bộ phận nhân sự lãnh lương, không cần bàn giao, cứ trực tiếp rời khỏi đây cho tôi."
Tiêu Ái Nguyệt ngẩng đầu cười cười, "Tôi mới vừa ký hợp đồng lao động với công ty của các anh từ thứ hai thôi."
Sắc mặt quản lý Trình cứng đờ, thấy ông chủ Hoàng lại muốn nổi giận liền vội vàng nói, "Tôi trả, tôi trả, tiền bồi thường tự tôi trả."
Tiêu Ái Nguyệt vỗ vỗ bờ vai của gã rồi yên lặng quay người ra cửa.
Một loạt hành động khó hiểu, hai gã đàn ông đưa mắt nhìn nhau, quản lý Trình còn muốn nói gì đó nhưng ông chủ Hoàng đã không còn kiên nhẫn, "Ra ngoài đi, hôm nay đừng làm phiền tôi, cậu sắp xếp tài xế chở bà chủ Giang về, đừng có lại làm hỏng chuyện."
Chồng của bà chủ Giang là người phụ trách của một công ty chứng khoán ở Bắc Kinh, bản thân Giang Khánh Phương cũng là một nhà đầu tư.
Ông chủ Hoàng thông qua mấy nhân vật có tiếng tăm mới quen biết được hai vợ chồng họ.
Gã đã ngỏ ý muốn bán công ty này cho Giang Khánh Phương vào cuối năm nay.
Kế hoạch này đã được bàn bạc hơn hai tháng, Giang Khánh Phương đã tới lui dò xét công ty được mấy lần, không ngờ hôm nay lại đụng phải chuyện như thế.
Ông chủ Hoàng nhớ tới Giang Khánh Phương đứng ngoài cửa sổ quan sát chuyện đánh nhau dưới lầu, trong lòng tức thì phát lãnh.
Một người phụ nữ vĩ đại như thế sẽ đánh giá màn kịch hôm nay như thế nào?
Nghĩ tới đây, trong nội tâm gã càng không biết nên làm thế nào, nghe bên ngoài có người gõ cửa cũng không ngẩng đầu mắng, "Gõ cái gì mà gõ, muốn chết sao?"
Ngoài cửa xuất hiện một cô gái trông khá nhút nhát, là nhân viên của bộ phận nhân sự, tên Văn Viên.
Cô gái khiếp đảm nhìn gã rồi cẩn thận từng li từng tí lên tiếng, "Bà chủ Giang vừa nói muốn tài xế Tiêu đưa về."
Vừa dứt lời, ông chủ Hoàng đứng dựng lên, "Cái gì?"
Tiêu Ái Nguyệt chưa đi xa lắm, cô cầm hơn ba ngàn tiền lương đứng ở tiệm tạp hóa nhìn vé số từ thiện mới nhất, chủ tiệm thấy