Từ Phóng Tình không hiểu cấp dưới của mình đang suy nghĩ điều gì, mà dù cho cô có hiểu đi chăng nữa cũng sẽ chẳng thèm quan tâm.
Tiêu Ái Nguyệt ủ rũ lái xe trở về, Từ Phóng Tình mở cửa sổ trời rồi đặt CD nhạc Ireland vào đầu máy, trong xe rất yên tĩnh, chẳng ai mở miệng nói chuyện.
Đến công ty vừa đúng mười giờ tối, Từ Phóng Tình mới lên tiếng, "Tối thứ sáu tuần này cô có rảnh không?"
Tiêu Ái Nguyệt buồn bã trả lời, "Chắc là có."
"Vậy thì tốt, tối hôm đó cô tăng ca đi." Từ Phóng Tình nói, "Tôi sẽ trả cho cô gấp đôi tiền tăng ca."
Nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt vẫn chưa hoàn hồn, Từ Phóng Tình cực kỳ bất mãn nhắc nhở cô, "Nhớ chạy xe đến và nhớ kỹ số km cũng như thời gian tăng ca, cuối tháng tìm tôi lấy tiền."
"Dạ." Tiêu Ái Nguyệt gật gật đầu, "Dạ biết."
Tối thứ sáu là tối hôm sau, Từ Phóng Tình đã sớm hẹn Tiêu Ái Nguyệt và xe, tuy cô có hơi buồn bực về hành vi ấy nhưng vẫn đồng ý.
Hôm sau, Đại Hải biết cô đã trả lại tiền, lúc gã gọi điện cho Tiêu Ái Nguyệt thì cô đang lái xe đến phân xưởng.
Gã vô cùng tức giận mắng cô một trận, "Cô có lầm không, Tiêu Ái Nguyệt, tôi thấy cô không lớn tuổi lắm nhưng đã học được cách đâm sau lưng người khác rồi.
Lúc cô trả tiền lại có nghĩ đến lập trường của tôi không? Dù cô muốn trả cũng phải báo cho tôi một tiếng chứ, nhưng tại sao cô lại trả tiền? Tôi đã xử lý mọi chuyện thỏa đáng rồi, chúng ta cứ thần không biết quỷ không hay giải quyết hết một lượt, cô lại có thể lấy tiền, tại sao cô phải làm như vậy?"
"Anh Đại Hải, tôi không thể có lỗi với lương tâm của mình."
"Lương tâm, cô nói lương tâm với tôi sao?" Đại Hải cười lạnh trong điện thoại, "Chẳng phải chúng ta làm nghề này là phải đặt lương tâm xuống chân hay sao.
Tiêu Ái Nguyệt, cô đừng đề cập đến hai chữ lương tâm với tôi.
Tôi biết cô nghĩ gì, cô muốn đạp tôi qua một bên để lập công ở Hải Manh.
Tôi cho cô biết, Tiêu Ái Nguyệt, cô cho rằng Từ Phóng Tình sẽ thấy được sự nỗ lực của cô sao? Cô chẳng biết cái quái gì cả, Từ Phóng Tình chỉ làm tạm ở thành phố H thôi, sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ được triệu hồi về Thượng Hải.
Chúng ta chỉ là một phân bộ nhỏ, cô làm báo cáo thì Hải Manh có tiền, Hạo Nhã cũng chỉ mất có vài triệu, nhưng cô lại chẳng có gì.
Chưa kể nếu cô đắc tội với Hạo Nhã, để tôi xem sau này cô sẽ sống sót như thế nào trên thị trường nguyên vật liệu, bọn họ và nhà cung cấp đều cùng một giuộc, cô hiểu không? Con mẹ nó, cô chả hiểu cái đ** gì hết mà lại nói lương tâm với tôi!"
Tiêu Ái Nguyệt trầm mặc, Đại Hải bên kia cũng im lặng một lúc, chỉ nghe được hô hấp của hai người trong điện thoại.
Đại Hải ra oai đánh phủ đầu trước, thấy Tiêu Ái Nguyệt không nói gì, giọng điệu gã lập tức mềm xuống, "Tiểu Nguyệt a, anh Đại Hải sẽ không lừa cô đâu, việc này không có gì sai trái cả.
Hay vầy đi, phó tổng giám đốc Mẫn đã gọi điện bảo sẽ cho mỗi người chúng ta thêm năm mươi ngàn nữa, vậy tính ra mỗi người sẽ nhận được một trăm năm mươi ngàn.
Tôi không lấy năm mươi ngàn của cô nữa, tôi sẽ đưa cho cô toàn bộ, cô thấy được chưa? Cô vừa đến công ty, cái gì cũng đều không hiểu, phải chừa đường lui và lợi dụng quan hệ của mình để tăng thêm thu nhập.
Cứ làm vậy đi, trưa nay chúng ta sẽ gặp phó tổng giám đốc Mẫn để bàn kỹ lại."
"Không cần." Tiêu Ái Nguyệt cự tuyệt lần nữa, "Tôi thật sự cảm thấy không nên làm vậy, vả lại trưa nay tôi không về kịp đâu, tôi đang đến phân xưởng."
"Cô đến phân xưởng?" Giọng nói Đại Hải lập tức tăng cao, "Sao mới sáng sớm cô đã đến đó rồi? Hay đợi cô về rồi chúng ta thương lượng trước, tối nay sẽ qua chỗ hẹn sau."
Vấn đề ở đây là Tiêu Ái Nguyệt đã đến nơi nhưng lại gặp phải mấy chiếc xe hàng lớn đang đỗ dài trước cổng, cô không lái xe vào được, sau khi cúp điện thoại, cô vào phòng bảo vệ quan sát liền bắt gặp được mấy gã đàn ông da ngăm đen đang tán gẫu, "Này, ông Hà, bên nhà máy của ông có mỹ nữ xinh đẹp như vậy từ lúc nào á?"
"Các anh đang làm gì ở đây?" Tiêu Ái Nguyệt không nhìn ánh mắt bỡn cợt của mấy gã nọ, cô trực tiếp hỏi người đang mặc đồng phục bảo vệ, "Sao lại có nhiều xe hàng đậu ở đây làm gì?"
Bảo vệ đã từng gặp qua và biết cô là nhân viên bên tổng công ty, gã cung kính nói, "Họ là nhân viên bên công ty thu mua phế liệu tới đây để gom phế phẩm."
Mới sáng sớm đã đến thu gom phế phẩm???? Tiêu Ái Nguyệt cười ha ha vài tiếng trong lòng rồi lấy điện thoại gọi cho xưởng trưởng Vương nhưng không có ai bắt máy, có lẽ gã không muốn nghe điện thoại của cô chăng? Tiêu Ái Nguyệt cất điện thoại, sau đó hỏi nhân viên thu mua phế liệu đang đứng bên ngoài, "Các anh vừa mới tới sao?"
"Đã chất hàng lên được một xe rồi." Gã đàn ông nhe hàm răng vàng ra cười nói, "Có tổng cộng năm xe, xe thứ hai sẽ nhanh chóng lên hàng xong, nếu thuận lợi thì đến trưa có thể giải quyết xong hết."
Tiêu Ái Nguyệt giật mình vội vã giẫm đôi cao gót chạy lạch cạch vào kho phế liệu hôm qua.
Dọc đường có nhiều công nhân tò mò nhìn người phụ nữ đang vừa chạy vừa thở hồng hộc kia rồi bàn tán vô cùng náo nhiệt, không biết cô muốn làm gì, Tiêu Ái Nguyệt cũng không hiểu mình nên làm gì, cô chạy đến kho phế liệu ngăn cản nhân viên đang chất hàng, "Đừng làm nữa, các anh một tháng chỉ thu gom có một lần, hôm nay cũng chưa tới cuối tháng, sao lại tới đây?"
Nhân viên hai bên nhìn nhau không nói lời nào, Tiêu Ái Nguyệt thấy họ đều đeo khẩu trang mới kịp phản ứng định tìm khẩu trang, nhưng cô chưa hành động thì gã mập đang hút thuốc bên kia đã vội vã chạy đến, trong tay cầm một cái khẩu trang đưa cho Tiêu Ái Nguyệt, "Tại sao chứ? Cô Không thấy mọi người đang gấp gút gom hàng sao? Cô định làm gì?"
Tiêu Ái Nguyệt đoán gã là người phụ trách bên công ty phế liệu, "Sao hôm nay các anh lại đến thu gom phế liệu?"
Gã mập không biết cô là ai liền lớn tiếng mắng, "Do bên cô gọi điện kêu tôi qua nên tôi mới vội vã chạy qua, sao thế? Không tính bán nữa hả? Mẹ nó, cô giỡn mặt với tôi hả?"
Mấy gã đeo khẩu trang nhanh chóng xếp hàng bao vây Tiêu Ái Nguyệt ở giữa, cô cảm giác mình đã gặp