Rất muốn hắt xì...
Tiêu Ái Nguyệt cau mũi, chỗ lông mũi khiến cô rất khó chịu.
Cô hơi hé mắt không phát giác ra mình đang ở đâu, nhưng hiện giờ cô đang nằm trên chăn lông là điều không thể nghi ngờ.
Đây là đâu vậy? Trong đầu cô từ từ có chút ấn tượng mơ hồ, đúng rồi, Từ Phóng Tình, Từ Phóng Tình ở đâu?
Uống rượu sẽ làm hỏng việc, hiểu lầm sẽ đả thương người khác.
Tiêu Ái Nguyệt gãi gãi mái tóc rối bời rồi đi đến trước phòng tắm đẩy cửa ra, sau đó trầm mặc nhìn cây bàn chải đánh răng bằng điện trong chiếc cốc duy nhất trên bồn rửa tay, một cái khăn mặt duy nhất, một bộ trang điểm duy nhất, đây chính là ngôi nhà của một người phụ nữ độc thân, nhưng tại sao trong lòng cô lại cảm thấy khó chịu đến vậy?
"Em..."
Còn chưa kịp cất giấu tâm tình thì sau lưng đột nhiên bị bóng đen bao phủ, mùi nước hoa xa lạ quanh quẩn trong phòng tắm, bàn tay bị ai đó nhét vào một cây bàn chải.
Tiêu Ái Nguyệt ngẩng đầu ra vẻ thoải mái nhạo báng đối phương, "Tổng giám đốc Từ, hôm nay rảnh rỗi lắm à? Không ở bên cạnh người tình nhỏ của chị sao?"
Hôm nay, Từ Phóng Tình đeo một cặp mắt kiếng, trên người cô mặc một bộ âu phục màu xanh đậm, tay áo vén lên vài centimet, cả người thoạt nhìn rất chín chắn, nhẹ nhàng và khoan khoái.
Hai người đã gần một tháng không gặp mặt, người phụ nữ này như biến thành một người khác.
Thái độ thờ ơ ấy khiến Tiêu Ái Nguyệt rất muốn đấm khẽ lên mặt, nhưng còn chưa xuất thủ thì Từ Phóng Tình đã ra tay trước.
Cô nhìn quanh toilet, sau đó dùng giọng nói vô cùng tỉnh táo giới thiệu cơ bản cho Tiêu Ái Nguyệt, "Máy sấy ở phía dưới, đừng dùng bồn tắm của tôi, tôi rất ghét lại phải tìm người thay đổi lần nữa.
Bàn chải đánh răng và khăn mặt dùng một lần thì ném đi, hay muốn mang đi cũng được, rửa sạch gương mặt túng dục quá độ này của em rồi ra ngoài dẫn mẹ đi đi." Lời nói dừng lại một chút, "Tiêu Ái Nguyệt, tự em quyết định, tự em kết thúc."
"Em đã quyết định điều gì?" Đèn trong phòng còn chưa mở, Tiêu Ái Nguyệt thấy người kia muốn đi liền lên tiếng hỏi trong bóng đêm, "Từ Phóng Tình, tối qua chị đẩy em xuống giường sao? Dù gì hai chúng ta cũng là người yêu cũ, có tình một đêm là chuyện rất đỗi bình thường, tại sao lại nhỏ mọn như thế?"
"Rắc" một tiếng, bóng lưng tỏa ra khí lạnh rời khỏi phòng, Tiêu Ái Nguyệt dõi theo bóng lưng kia, chẳng hiểu sao lại nở nụ cười nhạo rất lớn, chắc hẳn người phụ nữ đang đứng ở cửa có thể nghe được.
Mà nghe được thì sao? Tiêu Ái Nguyệt thà bị mắng chửi cũng không muốn bị đối phương đối xử như người xa lạ, nhưng Từ Phóng Tình đã quyết định rồi nên hai người vẫn không có cách nào quay lại trong thời gian ngắn.
Đỗ Y Sơ vẫn còn chưa đi, cô nấu rất nhiều bữa sáng và đang cùng mẹ Tiêu nói chuyện phiếm.
Mẹ Tiêu hỏi thăm rõ ràng lai lịch của cô, bà quanh co nói mình muốn ở lại đây, còn ám chỉ ngủ chung với Đỗ Y Sơ không thoải mái.
Tiêu Hiếu Nam nghe mẹ nói vậy, gã vừa ăn cháo vừa đưa ánh mắt nhìn về phía Từ Phóng Tình đang lướt ipad bên cạnh.
Từ Phóng Tình lạnh tanh ngồi một bên chăm chú xem tin tức, không biết có nghe được đối thoại của hai người kia hay không.
Đỗ Y Sơ bất đắc dĩ nhìn Từ Phóng Tình một cái, mấy ngày nay cô đã thấy được thái độ của chị ấy đối với mình, cô cười khổ nói, "Em đã tìm được nhà rồi, hai ngày nữa sẽ dọn ra ngoài."
Lúc này Từ Phóng Tình mới ngẩng đầu nhìn người nọ, "Tuỳ em, nếu em muốn chuyển ra ngoài, tôi có một căn hộ bên Từ Hợp, em có thể chuyển qua đó."
"Căn hộ bên Từ Hợp có thể giữ lại cho Tiểu Nam, nó đi nghĩa vụ quân sự xong cũng sẽ chuyển ra ngoài ở." Mẹ Tiêu hoàn toàn không coi Từ Phóng Tình là người ngoài, bà rất tự nhiên giúp cô quy hoạch bất động sản, "Dì cũng chuẩn bị ở lại Thượng Hải vài ngày, dù sao Tiểu Nam cũng đã lên Thượng Hải học, Tiểu Nguyệt lại đang ở đây, hai đứa đang sống chung, dì quấy rầy cũng không tốt, qua kia chăm sóc Tiểu Nam cũng được."
"Để con thuê nhà khác cho mẹ." Chưa thấy người đã nghe được tiếng, Tiêu Ái Nguyệt chưa kịp thay quần áo, cô mặc áo ngủ của Từ Phóng Tình chạy ra ngoài.
Từ Phóng Tình phát hiện hành động này, ánh mắt như kết băng bắn lên mặt Tiêu Ái Nguyệt nhưng người kia lại giả vờ như không nhìn thấy mà đi thẳng ra sau lưng cô, hai bàn tay trực tiếp phủ lên vai cô, "Mẹ, Đỗ tiểu thư là bạn của Tình Tình, cô ấy chưa quen với cuộc sống ở nơi đây, mẹ làm gì vậy? Mẹ muốn ở thì con sẽ thuê cho mẹ một căn nhà lớn hơn, con cũng chuyển qua đó luôn, người một nhà sống vui vẻ hòa thuận."
Mẹ Tiêu cùng Tiêu Hiếu Nam liếc nhau một cái.
Tiêu Hiếu Nam lĩnh ngộ ẩn ý trong mắt mẹ, gã mở miệng hỏi, "Chị và chị Tình Tình đang giận nhau hả?"
Hai người bên này thông đồng, hai người bên kia cũng hiểu ý.
Từ Phóng Tình đứng lên nhích người ra khỏi tay Tiêu Ái Nguyệt, không chút nghĩ ngợi nói, "Con phải đi làm, dì nói chuyện với họ đi."
"A, đi chung đi." Tiêu Ái Nguyệt một tấc cũng không rời xa Từ Phóng Tình, cô quay người chào mẹ, "Mẹ từ từ ăn đi, con đưa Tình Tình đến công ty trước, tối nay về sẽ nói chuyện với mẹ sau."
Không biết trong hồ lô của chị ấy có thuốc gì, dường như sự kiên nhẫn của Từ Phóng Tình chỉ tồn tại khi đối diện với mẹ Tiêu.
Tiêu Ái Nguyệt hấp tấp theo người kia vào phòng ngủ, Từ Phóng Tình cởi bỏ áo khoác ở trước mặt cô rồi thay một áo khoác khác, "Tiêu Ái Nguyệt, áo ngủ tặng cho em, em mang đi đi."
Khí chất lưu manh của Tiêu Ái Nguyệt gia tăng mãnh liệt, cô suy tư gật đầu rồi đưa tay cởi áo ngủ duy nhất trên người mình ra, "Chị thật là nhỏ mọn, để em trả lại cho chị."
Từ Phóng Tình hờ hững nhìn cô kh0ả thân như đang nhìn một con Husky bị cạo sạch lông, "Em cho rằng bộ dạng này của em nhìn rất được sao? Tiêu Ái Nguyệt, em có phát hiện ngực của mình hơi khuếch trương ra bên ngoài không? Ngốc Nguyệt phát d*c còn tốt hơn em."
"Tiểu Nguyệt, hay là mẹ cùng với con...A..." Mẹ Tiêu không có thói quen gõ cửa liền bị màn thoát y của con gái làm cho xấu hổ đỏ mặt giống như con tôm luộc, bà che mắt lùi về sau, "Hai đứa cứ tiếp tục trò chuyện, mẹ chờ ở ngoài, cứ từ từ, đừng gấp."
Sau khi cửa được đóng lại lần nữa, Tiêu Ái Nguyệt mới thong dong bắt đầu mặc quần áo.
Từ Phóng Tình ôm hai cánh tay quan sát hơn nửa ngày, nụ cười lạnh trên miệng nghẹn ra được một câu, "Tiêu Ái Nguyệt, em cũng sẽ lợi dụng tôi."
Đối với loại phụ nữ hay nóng nảy làm loạn như mẹ Tiêu mà nói thì để bà chứng kiến thực tế còn đáng tin hơn lời giải thích.
Tiêu Ái Nguyệt hiểu bà rất rõ, cô chỉ cần cởi [email protected]ần áo đã giải quyết vấn đề một cách dễ dàng.
Từ Phóng Tình vô cùng khâm phục ý chí và tốc độ thoát y của đối phương, nghĩ kỹ một chút liền đoán được toan tính kia bèn cau mày nói, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi sẽ không cùng em diễn kịch."
Tiêu Ái Nguyệt vẫn không để ý tới người nọ, sau khi mặc quần áo tử tế mới mỉm cười kéo cửa đi ra ngoài.
Từ Phóng Tình lấy mắt kiếng xuống dụi dụi mắt, tâm tình khó nói thành lời...!ngay cả chính bản thân cô cũng không rõ là cảm giác gì.
Lúc đi ra lần nữa, mẹ Tiêu đã bị Tiêu Ái Nguyệt