Đêm vừa mới bắt đầu.
Hai người vẫn chưa ăn gì ở yến hội nên sau khi thay xong quần áo liền ra ngoài ăn.
Tiêu Ái Nguyệt nắm áo khoác trên người thật chặt, nhiệt độ tháng mười vào buổi tối rất lạnh, mặc áo ngắn tay khó tránh khỏi sẽ rét run.
Từ Phóng Tình đi đường luôn rất nhanh, cô mặc một bộ đồ thể thao đi trên con đường mờ tối, xung quanh không có ai trông thật cô đơn.
Tiêu Ái Nguyệt bất an dừng bước nhìn bóng lưng đang dần bước xa, trong lòng cô rõ ràng đã sớm quen nhưng tại sao đêm nay lại có cảm giác người kia đang cách mình rất xa? Tiêu Ái Nguyệt vạn lần suy nghĩ rồi hé miệng hô nhỏ một tiếng với bóng người phía trước, "Tình Tình, đợi em với."
Bóng người kia đứng cách đó không xa, Tiêu Ái Nguyệt thấy chị ấy quay đầu lại, trên mặt thoáng hiện sự nghi hoặc, "Em qua đây."
Tiêu Ái Nguyệt nhanh chóng chạy tới trước mặt Từ Phóng Tình rồi nắm lấy tay cô, "Tình Tình, chị đi bộ nhanh quá, em muốn nắm tay chị cùng đi."
"Tôi cũng không có biết bay." Từ Phóng Tình cúi đầu thoáng nhìn mười ngón tay đan chặt, ngữ khí bình tĩnh không nghe được tình cảm gì, "Tiêu Ái Nguyệt, hóa ra em thích dính người như thế."
Ghét bỏ thì ghét bỏ nhưng bước đi không còn vội vã như vừa rồi nữa.
Tiêu Ái Nguyệt thầm trộm cười, cảm giác không an toàn đã bay biến đi mất, sâu trong nội tâm ngọt ngào vô cùng, ngay cả nói chuyện cũng có chút đắc chí, "Thật là tốt quá, cùng nhau nắm tay đi ăn cơm, nắm tay đi về nhà, nắm tay đi qua vô số con đường.
Tình Tình, em thật sự rất hâm mộ bản thân lại có thể hạnh phúc gặp được chị."
Đêm nay, cô đã nói quá nhiều lời tình tứ rồi.
Từ Phóng Tình lạnh lùng cắt ngang, "Tiêu Ái Nguyệt, im miệng."
Thế nhân xưa nay luôn thích nghe lời ngon tiếng ngọt, Từ Phóng Tình lại là ngoại lệ, cả đoạn đường không nói chuyện.
Tiêu Ái Nguyệt đang bị nắm tay đổ đầy mồ hôi làm bộ giật tay ra.
Từ Phóng Tình liếc hỏi, "Sao vậy?"
"Không có việc gì, hì hì." Người ta đã không chê, Tiêu Ái Nguyệt cũng lười vùng vẫy, cô cười tủm tỉm nói, "Đôi khi, em rất lo lắng chị sẽ vì những chi tiết nhỏ mà chán ghét em, nếu không có thì tốt."
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến khu bán hàng ở lân cận, mùi đồ nướng thơm nức mũi dụ dỗ giác quan của người đi đường.
Tiêu Ái Nguyệt lập tức buông tay Từ Phóng Tình ra rồi lanh tay lẹ mắt giành được một cái bàn ở góc hẻo lánh, "Tình Tình, tới đây nhanh lên."
Từ Phóng Tình rõ ràng do dự mấy giây mới bất đắc dĩ đi tới dưới ánh mắt đầy mong chờ của Tiêu Ái Nguyệt, "Tiêu Ái Nguyệt, đây là nhà hàng em đã đặt chỗ trước?"
"A..." Tiêu Ái Nguyệt câm nín, tái nhợt vô lực giải thích, "Chị nếm thử nha, cái này ăn ngon lắm.
Tình Tình, chị nếm thử một chút thôi, ngồi xuống, ngồi xuống nhanh lên, chậm nữa là có người đoạt mất chỗ đó!"
Rất khó tưởng tượng chỗ như vậy sẽ có nhiều người xếp hàng chờ ăn, nhìn thấy ánh mắt lén lút dò xét của Tiêu Ái Nguyệt, Từ Phóng Tình chậm rãi ngồi xuống, gương mặt poker nói, "Em ăn đi."
Tiêu Ái Nguyệt thật sự không khách khí, cô hấp tấp chạy đi đặt đồ nướng, đặt xong còn cầm theo bốn năm chai bia trở lại bàn, lẫm lẫm liệt liệt nói, "Chúng ta uống chút bia nha, chị đã uống bia lần nào chưa? Ăn đồ nướng không có bia thì không được đâu."
Từ Phóng Tình khinh thường xùy một tiếng, "Bọ rùa (*) mới uống cái này."
Tiêu Ái Nguyệt ra vẻ phản đối bắt đầu làm động tác đếm những bàn bên cạnh, vừa đếm vừa giơ từng ngón tay ra, "Một, hai, ba, bốn, năm..."
Từ Phóng Tình gõ lên đầu cô một cái, "Lẩm bẩm cái gì vậy hả?"
"Đếm xem nơi này có bao nhiêu bọ rùa, a, cũng được đó, tổng cộng có sáu mươi sáu con, không đúng, sáu mươi bảy con, tính luôn cả chị." Tiêu Ái Nguyệt ngẩng khuôn mặt mộc nhỏ nhắn lên tươi cười hớn hở trả lời, "Chị đã ngồi xuống đây thì chính là bọ rùa, chỉ có bọ rùa mới ở cùng với em, chỉ có bọ rùa mới có thể sống ngàn năm, thiên nga cũng không sống lâu bằng."
(*) Bọ rùa (thổ miết): còn có nghĩa là đồ nhà quê.
Miết cũng là con rùa nên đoạn sau Tình Tình lấy ra chơi chữ.
Từ Phóng Tình nhất thời bị chọc, cười không được mà tức cũng không xong, hồi lâu mới nói, "Cái miệng nhỏ này thật sự càng ngày càng biết nói chuyện.
Một con rùa sinh trưởng trong đất có thể kéo dài sinh mệnh được bao lâu? Sống lâu trăm tuổi chính là đồ rùa già, em muốn làm rùa cũng được, tôi không ngăn cản, hôm nào tôi dẫn em lên đồn công an đổi tên, trực tiếp đổi thành Tiêu Rùa Già là được rồi."
Tiêu Ái Nguyệt bị nói đến á khẩu, cô chôn mặt xuống thầm nói, "Chị còn nói em, làm sao em biết chúng khác nhau chỗ nào, tóm lại là chỉ giỏi tưởng tượng thôi, vậy mà chị còn nói em."
Ý cô là muốn làm bộ uất ức để lừa gạt sự đồng cảm của Từ Phóng Tình nhưng nửa ngày cũng không được an ủi mới ý thức ra bản thân cô đã quên rằng còn lâu mới ép được Từ Phóng Tình!.
Cô ngẩng đầu sững sờ, lại ngoài ý muốn nhìn thấy Từ Phóng Tình đang cầm cái cốc dùng một lần phối hợp uống bia, "A."
Từ Phóng Tình cau mày, sắc mặt không quá dễ coi, "Không dễ uống."
"Ha ha ha ha." Tiêu Ái Nguyệt vỗ bàn ngửa mặt lên trời cười to, "Từ Bọ Rùa, không đúng, Từ Rùa Già, ha ha ha..
Khụ, em nói đùa thôi, thật mà, đừng trừng em chứ."
Ánh mắt Từ Phóng Tình lướt qua người cô thật nhanh, sau đó nhìn người phụ nữ sau lưng đối phương, "Cô chủ quán này cũng rất đẹp."
"Hả?" Tiêu Ái Nguyệt phản xạ có điều kiện quay đầu nhìn thoáng qua người sau lưng, không thể không nói Từ Phóng Tình cần nâng cao phẩm vị thêm, người phụ nữ sau lưng mặc một cái áo len màu xám, trên mặt bôi lớp phấn trắng thật dày, ngoại trừ đôi mắt quyến rũ ra thì trên thân thể không có nửa điểm nào khiến người ta động tâm nhưng Từ Phóng Tình vẫn cứ nhìn cô ta mãi.
Tiêu Ái Nguyệt có chút giận bèn đứng lên, "Không ăn nữa, về nhà thôi."
Đồ nướng đặt vẫn chưa kịp làm, Tiêu Ái Nguyệt cũng không cần nữa, cô thở phì phò ôm bia đã tính tiền đi về hướng chung cư.
Lúc này, tốc độ của Từ Phóng Tình chậm hơn người kề bên.
Tiêu Ái Nguyệt ôm sáu bảy chai bia trong ngực đi mấy trăm mét, cô nghĩ đến Từ nữ sĩ hiếm khi ca ngợi người khác còn khích lệ người phụ nữ vừa rồi khiến nội tâm cô tích đầy sự khó chịu, cô bỗng nhiên quay đầu liền trông thấy Từ Phóng Tình đang cúi đầu chơi điện thoại bèn hô lên, "Em không cảm thấy cô ta đẹp mắt chút nào."
Từ Phóng Tình nhìn lướt qua phía trước, trong đôi mắt thâm thúy mang đầy ý cười, "Vậy sao? Tôi cũng cảm thấy vậy."
"Thế sao chị còn..." Tiêu Ái Nguyệt tiếp lời, cô đột nhiên kịp phản ứng, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, "Sao chị lại xấu tính như vậy chứ?"
Từ Phóng Tình cất điện thoại rồi bước đến trước mặt cô, sau đó nhếch miệng cười nhạt, "Nếu lần sau em còn đưa tôi đến đó, tôi sẽ vẫn cho rằng cô ta có dung mạo xinh đẹp."
Lời uy hiếp đến cỡ nào? Tiêu Ái Nguyệt hết lần này tới lần khác đều bị uy hiếp như thế, "Được rồi, vậy sau này em sẽ không ăn đồ nướng nữa, được chưa?"
Từ Phóng Tình ôm cánh tay, lười biếng nhấn nút thang máy, "Tôi cũng không cản em, em muốn ăn thì cứ ăn đi."
Tiêu Ái Nguyệt làm gì còn dám ăn, cô vừa uống bia vừa gặm táo, vẫn cảm thấy có chút uất ức, tự lẩm bẩm, "Em thật sự rất đói."
Vừa dứt lời thì có người gõ cửa chính khiến ánh mắt của Tiêu Ái Nguyệt rực sáng, "Ai vậy?"
Từ Phóng Tình đang tắm.
Tiêu Ái Nguyệt kéo cửa ra nhìn qua cửa sắt phòng trộm, "Cậu là ai?"
"Xin hỏi chị là Từ tiểu thư đúng không ạ? Hai mươi phút trước, chị có đặt một phần pizza hoa quả, tôi đến giao pizza." Gã trai ngoài cửa lễ phép trả lời.
Cho nên mới nói Từ Phóng Tình thật là....
Không thể bắt bẻ!
Giống như mùa đông giá rét có người cướp đi lò than nóng hôi hổi của bạn nhưng cuối cùng lại tặng cho bạn một ngôi nhà có lò sưởi.
Tiêu Ái Nguyệt hài lòng ăn uống no đủ rồi li3m láp bàn tay bóng mỡ nhìn người phụ nữ đang chơi game trên giường với vẻ tràn đầy mong đợi, "Tình Tình, chị có muốn ăn một chút không?"
Từ Phóng Tình lười nhấc mí mắt, thái độ khinh thường, qua loa nói, "Tiêu Ái