Sinh bệnh là sự kiện vô cùng tệ, Từ Phóng Tình từ nhỏ đã quen một mình, giờ lại bị Tiêu Ái Nguyệt theo sau mông hầu hạ thì cảm thấy rất không quen, chẳng phải chỉ là một cuộc tiểu phẫu thôi sao? Cô ta có cần phải mang cháo thanh đạm đến thăm mình mỗi ngày không? Là đang nhắc nhở mình rất vô dụng sao?
Cô yên lặng nhìn bóng lưng bận rộn của Tiêu Ái Nguyệt, người phụ nữ này thích mặc âu phục màu đen, quần áo bạc màu đến nghiêm trọng, áo sơ mi bên trong thậm chí còn bị sứt chỉ, lại còn có thêm mấy chỗ dơ màu vàng trông vô cùng lôi thôi.
Từ Phóng Tình cảm thấy chướng mắt nên bắt đầu đuổi người, "Tiêu Ái Nguyệt, nếu không có chuyện làm thì cô cút về ngay đi, đừng có ở trước mặt làm tôi chướng mắt nữa."
Tiêu Ái Nguyệt ngẩng đầu, tay còn lau nước đọng trên bàn, "Quản lý Từ, tôi lau bàn cái nữa rồi sẽ về ngay."
Bệnh viện có người quét dọn mỗi ngày, Từ Phóng Tình đã quen sạch sẽ nên không thể nằm viện trong áp lực được, cô bảo Tiêu Ái Nguyệt ra ngoài tìm một bà dì quét dọn vệ sinh, kết quả chính Tiêu Ái Nguyệt lại xắn tay áo làm thay.
Công ty bắt đầu làm từ chín giờ, bình thường hơn sáu giờ Tiêu Ái Nguyệt đã mang đồ ăn sáng đến bệnh viện, trên vai còn vắt một cái khăn sạch, hiển nhiên trở thành tiểu nhị chạy bàn thời cổ đại.
Tình cảm của Từ Phóng Tình đối với Tiêu tiểu nhị rất phức tạp, có lẽ cô ta khác biệt với những người khác, cũng có thể là nằm viện quá nhàm chán, trong nội tâm cô lập tức nổi lên rung động, chính cô cũng không phân rõ được những cơn sóng tình ẩn hiện đó cụ thể là gì.
Trong phòng yên tĩnh chỉ nghe được âm thanh đi lại của Tiêu Ái Nguyệt, bờ môi Từ Phóng Tình hé mở, không chút nghĩ ngợi hỏi, "Tiêu Ái Nguyệt, tại sao cô lại yếu kém đến vậy?"
"A?" Tiêu Ái Nguyệt giật mình, "Tôi không kém mà."
Có cảm giác trò chuyện không nổi nữa.
Từ Phóng Tình tiếp xúc với rất nhiều người thông minh nên cô rất ghét loại người khôn vặt không che giấu được sự ngu ngốc này, cô đen mặt nói, "Tiêu Ái Nguyệt, cút khỏi mắt tôi ngay lập tức."
Tiêu Ái Nguyệt không hiểu đối phương bị làm sao, cô nháy mắt quan sát bốn phía trong phòng rồi gật đầu, "Quét dọn cũng sạch rồi, ngày mai tôi lại tới.
Quản lý Từ, chị nghỉ ngơi thật tốt nhé."
"Ai cần cô qua đây?" Làm sao Từ Phóng Tình có thể nhận ra lời nói của mình mang theo hơi hướng tự mình đa tình chứ.
Cô buồn bực nhếch mày, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi có bảo cô qua đây mỗi ngày sao? Cô là gì của tôi mà phải qua đây chăm sóc tôi mỗi ngày? Vợ nhà người khác cũng không siêng như cô đâu."
"Nhưng tại tôi nên bệnh của chị mới trở nặng." Tiêu Ái Nguyệt thấy người kia nổi giận mới bắt đầu biết sợ, cô quẫn bách đứng im tại chỗ, tay chân đều trở nên có chút không cân đối, "Tôi không có ý gì khác, quản lý Từ, chị đừng hiểu lầm, tôi là thuộc hạ của chị, tôi biết thân phận của mình."
"Cút ra ngoài." Đáp án này cũng không làm tâm tình của Từ Phóng Tình tốt hơn xíu nào.
Cô vuốt tóc, sắc mặt càng ngày càng khó coi, "Tôi không muốn ăn cháo, ngày mai đừng đến nữa."
Hôm sau, người đến bệnh viện lại là tổng giám đốc Trương, gã là lãnh đạo cấp cao do Khang Thụy Lệ một tay đề bạt đến Hải Manh, không ngờ chưa tới hai năm, gã đã trực tiếp bị đám người của phó tổng giám đốc Hoàng tẩy não trở thành một con rối chính cống.
Từ Phóng Tình không cho gã sắc mặt tốt hơn bao nhiêu, "Tôi không cảm thấy anh có bất kỳ năng lực nào có thể giúp tôi."
Tổng giám đốc Trương không ngừng cười làm lành, công khai vuốt mông ngựa, "Công ty có lưu trình của công ty mà, sao có thể nói được là ai giúp ai.
Quản lý Từ, hôm qua đổng sự Khang gọi điện thoại cho tôi dặn dò tôi phải hợp tác với cô làm việc, còn nói sẽ điều cô về tổng bộ, như cô thấy đó, tôi hoàn toàn không hề can thiệp vào chuyện này dù chỉ một lần, nếu có yêu cầu gì thì cô cứ việc nói ra."
Lão hồ ly chỉ dùng mấy câu đã tức thì phủi sạch trách nhiệm, gã lại còn ám chỉ Khang Thụy Lệ muốn Từ Phóng Tình trọng dụng gã, nhưng Từ Phóng Tình vốn thấy gã chướng mắt, dù là năng lực hay đạo đức đều không lọt nổi vào mắt xanh của cô.
Trong mắt của Từ Phóng Tình, cô khinh thường mọi thứ ở thành phố H này.
Cô bưng ly nước lạnh trong tay hớp một ngụm nhỏ, cũng không định đáp lời.
Thế là trong phòng yên tĩnh trở lại, chỉ có tổng giám đốc Trương phát ra tiếng hít thở nặng nề.
Căn phòng này vốn không kín cửa, tiếng giày cao gót đang dần rõ ràng bên ngoài khiến mí mắt của Từ Phóng Tình co giựt, nhắm mắt lại cũng có thể cảm thấy có người đi vào.
Quả nhiên có tiếng đập cửa quen thuộc vang lên, Tiêu Ái Nguyệt đẩy cửa ra, giật mình nhìn hai người trước mặt, đôi mắt của cô mở to, yên lặng ngây người ở cửa hết vài phút.
Dù sao cũng là nhân viên công ty mình, tổng giám đốc Trương lập tức thu lại sự cẩn trọng lúc nãy, sau đó uy nghiêm nói với Từ Phóng Tình, "Quản lý Từ cứ yên tâm dưỡng bệnh, tổng bộ đã thông báo thay máu toàn xưởng, tất cả mọi người liên quan đều đang được điều tra, cố cứ yên tâm."
Từ Phóng Tình không đáp lời, cũng không biết Tiêu Ái Nguyệt đã lĩnh ngộ được cái gì liền vội vàng thả bình nước sôi trong tay xuống, sau đó lấy ở góc nào ra một cái ly dùng một lần rồi rót cho tổng giám đốc Trương một ít nước nóng, "Vậy thì làm phiền giám đốc, thân thể của quản lý Từ vẫn còn khó chịu, nhờ anh chiếu cố nhiều hơn."
Sự xuất hiện của cô đã thành công hóa giải sự xấu hổ giữ hai người Từ Trương.
Sắc mặt của tổng giám đốc Trương sáng hẳn lên, gã tán thưởng nhìn Tiêu Ái Nguyệt.
Trong tích tắc, Từ Phóng Tình đột nhiên cảm thấy bản thân của nữ thuộc hạ này không hẳn là ngốc, cô ta cũng hiểu chuyện và hiểu được nên lợi dụng tính cách nhu thuận của bản thân để mở đường, đây chính là Tiêu Ái Nguyệt, vừa ngu ngốc lại vừa thông minh.
Sau khi tổng giám đốc Trương rời đi, Từ Phóng Tình vẫn không nhịn được đã nói chuyện cô muốn xuất viện chiều nay.
Sự ngu ngốc của Tiêu Ái Nguyệt lại phát tác, còn lầm bầm nói muốn đón cô về.
Từ Phóng Tình vừa uống ly nước ấm do Tiêu Ái Nguyệt đưa đến, nhờ nhiệt độ trong ly, cô mới nhẫn nại không hất nước lên mặt đối phương.
Không ngờ đến thời điểm xuất viện, Từ Phóng Tình lại gặp tổng giám đốc Trương dưới cổng.
Cô vốn muốn đón xe về nhưng lại trông thấy khuôn mặt tươi cười của gã đàn ông kia.
Cô quay mặt qua một bên, thái độ cực kỳ lạnh lùng, "Sao vậy? Anh còn có việc gì?"
"Quản lý Từ, tổng giám đốc Từ, nào, đưa đồ cho tôi." Gã ân cần nhận túi hành lý trong tay Từ Phóng Tình rồi làm bộ không thấy được vẻ mặt khó coi của cô, cười hỏi, "Xe ở bên kia, cô ngồi xe của tôi đi, tôi để hành lý trong cốp sau được chứ?"
Nếu mắt Từ Phóng Tình chưa mù, đương nhiên có thể thấy được người đang ngồi bên ghế phụ là ai.
Cô dừng bước, sắc mặt nghiêm túc, giọng nói loáng thoáng có chút không được tự nhiên, "Bà ta đến khi nào?"
"Cô nói chủ tịch hả?" Tổng giám đốc Trương ngẩng đầu nhìn về phía trước, giọng nói rất lớn, giống như đang cố ý, "Chủ tịch lo lắng cho cô lắm, sau khi cô nằm viện, ngày nào chủ tịch cũng gọi điện thoại đến hỏi thăm bệnh tình của cô.
Tôi cũng muốn đến bệnh viện nhưng sợ sẽ quấy rầy cô dưỡng bệnh, đến hôm nay mới đến thăm được.
Tổng giám đốc Từ, lên xe đi."
Dường như muốn nghiệm chứng cho rõ, cửa xe từ từ mở ra, Từ Phóng Tình chậm rãi đi tới, vừa ngồi vào trong xe, thân thể lập tức bị người nọ ôm lấy.
"Sammi, sao không tiếp điện thoại?"
Hai người đã ba năm không gặp, Khang Thụy Lệ mới mở miệng lại là lời trách cứ.
Từ Phóng Tình đẩy bà ra rồi liếc nhìn sắc mặt của bà, không đau không ngứa nói, "Tôi bệnh."
Câu trả lời hùng hồn làm thần sắc của Khang Thụy Lệ biến đổi, đôi mắt vũ mị xuất hiện u uất khiến người ta kinh ngạc, "Nói chuyện đi, chẳng phải con muốn như vậy sao? Con làm cục diện rối rắm, còn muốn ta thu dọn giúp, nói vài câu dễ nghe sẽ mất mạng sao?"
"Đúng."
Một chữ cắt ngang tất cả lo lắng của Khang Thụy Lệ, bà đã gần năm mươi tuổi, khuôn mặt trắng hồng trái ngược với tuổi tác trong rất đáng yêu.
Tổng giám đốc Trương vừa lái xe