Khang Thụy Lệ thẹn quá hoá giận, đại khái là bởi vì lần đầu tiên bị thiệt thòi dưới tay của Tiêu Ái Nguyệt.
Từ Phóng Tình ghét bà ta nên mới hoài nghi, cũng chẳng thèm nhìn mặt đối phương, "Bà tự giải quyết cho tốt đi."
Nói xong liền kéo Tiêu Ái Nguyệt rời khỏi đó.
Tiểu Trương vừa mới lấy xe ra khỏi bãi đỗ và đang đợi ở ven đường, cô cũng nhìn thấy chiếc kia xe cũ kỹ cách đó không xa, xuất phát từ trực giác của vệ sĩ, cô trầm giọng, "Bà chủ, sau nay vẫn nên để tôi đi theo chị."
Trận đánh ấu trĩ dừng lại nhưng vẫn làm Tiêu Ái Nguyệt muộn giờ bay.
Từ Phóng Tình đưa cô ra sân bay, chị ấy còn mua cho cô mấy bộ trang điểm khiến tâm tình cô trở nên phức tạp, soi gương trong toilet ở sân bay rồi thầm than chẳng lẽ Từ Phóng Tình chê mình hoa tàn ít bướm rồi?
Tiêu Ái Nguyệt thấy Từ Phóng Tình có chút không vui liền khó chịu đâm đâm cánh tay của đối phương, "Tình Tình, có phải chị cảm thấy em không đủ đẹp?"
"Tiêu Ái Nguyệt." Từ Phóng Tình đang đọc tin tức trên điện thoại, nghe người kia hỏi một câu mới lấy lại tinh thần, không khỏi nhíu mày, ánh mắt dao động trên người đối phương thêm vài phút đồng hồ rồi trêu chọc, "Em có xinh đẹp sao?"
Tiêu Ái Nguyệt bị ánh mắt kia nhìn đến sợ hãi trong lòng, rõ ràng là đang ly biệt nhưng người phụ nữ này lại không chịu nói lời dễ nghe? Tiêu Ái Nguyệt có chút uể oải, "Tuy kém hơn chị nhưng cũng dễ nhìn mà, đúng không?"
Từ Phóng Tình từ chối cho ý kiến, "Nên lên máy bay rồi, em đi nhanh đi."
"Tại sao lại đuổi em?" Nỗi buồn bi thương ly biệt bị thái độ của Từ Phóng Tình biến thành một cơn phẫn nộ.
Tiêu Ái Nguyệt kéo vali rồi chỉ vào con người đang lời biếng kia, "Có ai đối xử với cô dâu như chị không? Chị nhất định chê em xấu nên mới mua cho em đồ trang điểm! Chị quá đáng lắm luôn! Chúng ta chỉ vừa mới kết hôn hôm qua thôi, lẽ nào phải trải qua phân ly như vậy."
Từ Phóng Tình nhàn nhạt nhìn người nọ, "Tiêu Ái Nguyệt, không được khóc."
Lại cố tình gây sự, nước trong hốc mắt không thể lừa được người.
Tiêu Ái Nguyệt hít mũi một cái rồi quay đầu nhìn về cửa máy bay, giọng nói lập tức trở nên bất lực, "Thật sự không muốn đi."
Mặc dù cô đã tận lực thì thào nhưng Từ Phóng Tình vẫn có thể nghe rõ được tiếng khóc nức nở đầy lo lắng ấy.
Đối với cô mà nói thì ly biệt là một chuyện hết sức bình thường, dù cho Tiêu Ái Nguyệt cứ mãi khổ sở, sau khi náo loạn một trận cũng phải rời đi.
Giờ phút này, cô đứng trước mặt Từ Phóng Tình, bộ dáng mềm nhũ đến mức đụng nhẹ sẽ lập tức ngã lăn ra đất, nhưng rõ ràng Từ Phóng Tình đã mềm lòng, sự bình tĩnh trong mắt bị đánh vỡ, thay vào đó là ánh nhìn rất đỗi dịu dàng, "Khóc cái gì? Chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại nhau, tháng sau tôi sẽ trở về gặp em, được không?"
"Không được." Tiêu Ái Nguyệt lắc đầu, nhỏ giọng phàn nàn, "Tháng sau còn lâu lắm, mỗi ngày trôi qua, em đều không chịu nổi, em không muốn phân ly với chị đâu.
Tình Tình, em rất nhớ chị, muốn chị ở bên cạnh em mỗi ngày."
Từ Phóng Tình cảm thấy bản thân như đang dỗ con nít nhưng đối phương lại không hề thỏa mãn, sự kiên nhẫn của cô lập tức bị bào mòn hết sạch, cô đứng lên rồi dùng chân đá nhẹ vào đùi Tiêu Ái Nguyệt, "Tiêu Ái Nguyệt, nếu em lại khóc nữa thì tôi sẽ không gặp em trong vòng một năm tới.
Em thấy người trưởng thành nào thích khóc giống như em chưa? Chỉ là sinh ly thôi mà, cũng đâu phải là tử biệt, khóc cái gì mà khóc, chờ tôi chết rồi tới mộ phần tôi mà khóc, bây giờ thu hồi nước mắt của em lại ngay đi, lại khóc nữa..., nếu bây giờ tôi về thì em nghĩ mình sẽ làm được cái gì, suy nghĩ là thứ không đáng tiền nhất trên thế giới, chỉ có hành động mới có thể đạt được tương lai, mới có vậy thôi mà cũng khóc, em xuất hiện trong cuộc sống của tôi trễ nhiều năm như vậy nhưng tôi có khóc không? Tiêu Ái Nguyệt, tôi đếm ba lần, một..."
Tiêu Ái Nguyệt quýnh lên, "Nhưng em..."
"Hai."
"Thật sao." Tiêu Ái Nguyệt lau khóe mắt rồi ngẩng đầu, "Vậy thì tháng sau, dù gì thì hôm nay đã là ngày 28 rồi, chị mới nói đầu tháng sau sẽ gặp em, hứa rồi đó."
Thời gian thật sự không còn nhiều, Từ Phóng Tình giang hai cánh tay, "Lại đây ôm một cái."
Tiêu Ái Nguyệt tham lam ngửi mùi của người yêu, bờ môi hôn lên từng sợi tóc, "Em đã nghĩ là em rất kiên cường, nhưng Tình Tình, ở trước mặt chị, em chưa bao giờ cảm thấy kiên cường là chuyện tốt."
Người tới lui rất nhiều, Từ Phóng Tình không trả lời, ánh mắt dừng lại ở sau lưng một đôi già cả, là hai người già sắp phải chia ly, cụ bà mang kính đang nắm tay của đối phương lưu luyến không rời.
Hai cụ già nhìn nhau cười một tiếng, không khóc, không náo, nhưng ánh mắt mỏi mệt, thần sắc tuyệt vọng, họ đã sống đến từng tuổi này, có phải lần sinh ly này mang ý nghĩa là tử biệt?
Từ Phóng Tình bỗng nhiên cảm giác được bản thân trở nên cảm tính liền hoảng hốt, thậm chí có chút cảm kích Tiêu Ái Nguyệt đã cố tình gây sự.
Hai cô vẫn còn trẻ, nào ai biết trước được tương lai sẽ phát sinh chuyện gì.
Cô nhô đầu ra, tay phải nâng đầu Tiêu Ái Nguyệt, tay trái ôm lấy bờ eo của đối phương, sau đó chậm rãi, dịu dàng hôn từ trán đến vành tai, từ mặt đến môi, nụ hôn ngọt ngào khiến người ta an tâm, hôn như muốn giao hết tất cả cho đối phương.
Cái ôm càng ngày càng khẩn trương chứng minh cho tình yêu chiếm hữu, là một loại d*c vọng không thể giải phóng ra ngoài.
Dòng người đi lại xung quanh thỉnh thoảng đặt ánh mắt tò mò lên đôi tình nhân nhỏ, Từ Phóng Tình dừng động tác, một khắc cuối cùng còn in nhẹ lên trán của Tiêu Ái Nguyệt một cái hôn, sau đó lại cho thêm một cái ôm tri kỷ an ủi, "Tiêu Ái Nguyệt, ở nhà ngoan ngoãn đợi tôi."
Từ lúc máy bay cất cánh đến lúc hạ cánh mất hết mấy chục tiếng, tựa như ngăn cách bởi một khoảng không rộng lớn.
Từ Phóng Tình nhìn tuyết trên mặt đất liền nhớ đến vẻ kinh ngạc tràn đầy vui mừng của người kia lúc mới nhìn thấy tuyết rồi thổn thức thở dài.
"Chị Lâm, gọi điện thoại cho Khang Thụy Lệ, chúng ta sẽ đàm phán với bà ta."
Máy bay đáp xuống Thượng Hải, người tới đón Tiêu Ái Nguyệt là Từ Giang Hoan.
Người phụ nữ này mặc trên người một chiếc áo lông màu đỏ, phía dưới mang chân váy kỳ lạ.
Tiêu Ái Nguyệt không có hứng thú nói chuyện, sầu não nói, "Từ Giang Hoan, cô thật sự phải gây chú ý như vậy sao?."
Từ Giang Hoan giẫm lên giày Canvas đi mở cửa xe thể thao vừa mua, cô vỗ vào tay lái, hứng thú bừng bừng giải thích, "Chị cảm thấy tôi sẽ mua một chiếc xe xịn như vậy sao? Mẹ tôi không giết tôi chắc.
Chị Tiêu, xe này là của bà chủ lớn tặng đấy, một bà chủ rất giàu có."
Tiêu Ái Nguyệt sửng sốt, "Bà chủ đó không phải là mẹ của cô chứ?"
"Tần Thất Tuyệt, đổng sự Tần." Từ Giang Hoan nháy mắt ra hiệu nhắc nhở, "Chị quên kế hoạch của chúng ta rồi hả? Tôi đã nói với chị rồi mà, mấy ngày trước, không phải bạn gái của chị đã tổ chức họp báo sao? Báo hại trên mạng bùng nổ lúc nửa đêm.
Tôi hỏi Jojo thì cậu ta lại thần thần bí bí hẹn tôi ra, nói mẹ của cậu ta đã về Mỹ, trước khi đi còn mang toàn bộ tư liệu của công ty chuyển giao cho giám đốc, cậu ta nhân lúc đó, thần không biết quỷ không hay nhét thêm hai tờ giấy trắng ở bên trên, tôi nghe xong liền biết có chuyện tốt nên đã lập tức liên hệ với Bì Lợi.
Bì Lợi gọi điện thoại cho đổng sự Tần, chị biết không, lúc đổng sự Tần nhìn thấy hai tờ giấy kia liền đưa cho Jojo một chiếc xe thể thao cùng ngày xem như lễ gặp mặt, còn đưa cho tôi một chiếc, đúng là giàu có, trâu không chịu nổi."
Tiêu Ái Nguyệt nghe xong thì đau cả đầu, "Từ Giang Hoan, hai người cứ như vậy bỏ mặt tôi?"
"Ha ha ha." Từ Giang Hoan vừa lái xe vừa cười, "Một chiếc xe thể thao không đến hai triệu tệ, đầu chị to như thế, sao lại thiếu phần chị được chứ.
Tôi mới lái hai ngày đã nghiện xe rồi, hôm nào chán sẽ cho mẹ tôi ngay chứ tôi nào dám làm quá như thế."
Tiêu Ái Nguyệt nghĩ nghĩ cũng đúng, "Hợp đồng đã đàm phán thành công rồi hả?"
"Đàm phán cái quỷ gì chứ." Từ Giang Hoan không có chút thương tiếc Jojo, công khai cười nhạo nói, "Jojo đúng là ngu ngốc, chị có biết đổng sự Tần cho thuê với lợi