Mở đèn liền thấy sắc mặt của Tiêu Ái Nguyệt có chút tái nhợt, đồng tử đen đến kinh người, lông mi thon dài nhấp nháy, bộ dáng mơ màng như đứa trẻ thiểu năng.
Từ Phóng Tình bưng cho cô một ly sữa bò, Tiêu Ái Nguyệt đờ đẫn tiếp nhận, đôi mắt không có tiêu cự, đáy mắt ảm đạm đầy nôn nóng.
Từ Phóng Tình bình tĩnh đứng một hồi mới từ ban công nhìn qua, bằng tâm mà nói thì cô thực sự cảm giác được Tiêu Ái Nguyệt gầy đi rất nhiều.
Hai người mới chỉ một tuần không gặp thôi mà Tiêu Ái Nguyệt đã gầy đi trông thấy.
Tiêu Ái Nguyệt tháo trang sức để lộ ra vẻ hồn nhiên, ngây thơ nhưng thành thục, hai kiểu chênh lệch rất xa này lại cùng xuất hiện trên cùng một người, lại không hề mất cân đối, cũng không thể dùng ngôn ngữ nào để hình dung được khí chất xinh đẹp này.
Trong thoáng chốc, Từ Phóng Tình như xuyên về một năm trước ở thành phố H, về lần đầu tiên cô nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt.
Dù đã gần ba mươi tuổi nhưng trên người cô lại đầy hơi thở thanh xuân phồn thịnh khiến cho người ta chán ghét.
Hiện tại, người kia đã nẩy nở, dung mạo không hề biến hóa nhưng khí chất thành thục đã tăng lên khiến người ta không thể dời mắt.
Khó trách Bì Lợi lại gửi tin nhắn đó.
Ánh mắt của Từ Phóng Tình lấp lóe, cô ôm hai cánh tay dựa vào ban công trêu chọc nói, "Tiêu Ái Nguyệt, ngồi thẳng người lên, em ngồi như vậy có phát hiện bụng lớn hơn ngực không? Em là Trư Bát Giới sao? Thẳng lưng lên, muốn còng lưng hay sao?".
ngôn tình hoàn
"Đúng ha." Tiêu Ái Nguyệt ngẩng đầu sờ bụng của mình, cười khổ nói, "Cũng lâu rồi không có vận động, hình như em không có cơ bụng."
Từ Phóng Tình không thích kiểu cười giả tạo này, cô bước nhanh qua gõ lên đầu người kia một cái, "Đứng lên."
Tiêu Ái Nguyệt rất ngoan, cô thả ly sữa trên tay xuống rồi đứng lên ôm lấy người yêu.
Cô thật sự mệt mỏi, thân thể vô lực dựa vào người của Từ Phóng Tình, hai tay vòng lấy eo thon, không có hơi sức gì, mặt dán vào cổ của Từ Phóng Tình, hô hấp nặng nề, bờ môi ấm áp, khí tức mập mờ lan tràn trên thân thể hai người.
Từ Phóng Tình bấm vào mông của người kia một cái, ghét bỏ nói, "Tiêu Ái Nguyệt, em chưa ăn tối?"
Nhưng không có người trả lời.
Chưa đến một phút đồng hồ, Tiêu Ái Nguyệt đã ngủ thiếp đi.
Từ Phóng Tình đợi không được câu trả lời liền ý thức được có gì đó không đúng, đưa tay chạm vào trán đối phương thì nhiệt độ cơ thể bình thường, không có phát sốt, có lẽ do thật sự quá mệt.
Tâm tình của Từ Phóng Tình trở nên phức tạp, cô trầm thấp thở dài, trong lòng nổi lên một loại cảm xúc bất đắc dĩ không rõ.
Sáng hôm sau, Từ Phóng Tình khăng khăng muốn đưa cho mẹ Tiêu mấy món quần áo mua từ nước ngoài mang về.
Thần sắc của Tiêu Ái Nguyệt nhợt nhạt, cô chưa hề nói đi và cũng không nói là không đi.
Nếu mẹ Tiêu dự định ở lại Thượng Hải, Từ Phóng Tình đương nhiên sẽ không nói gì, nhưng Tiêu Ái Nguyệt lại cảm thấy băn khoăn.
Cô vốn dĩ luôn cho rằng yêu đương là chuyện của hai người, nếu xử lý tốt chuyện liên quan đến gia đình cũng tốt, cơ mà mẹ Tiêu cứ hung hăng càn quấy khiến cô càng cảm thấy phiền phức.
Từ Phóng Tình không thèm để ý tới việc đối phương không tình nguyện mà bất chấp kéo cô trở về gặp mẹ Tiêu.
Tâm trạng của Tiêu Ái Nguyệt mới sáng sớm không được tốt cho lắm, cô vừa đeo đồng hồ, vừa buồn bực nói, "Em đến công ty trước, chị ăn điểm tâm đi, em có làm hai cái trứng ốp la, chị ăn hết luôn nha, còn có sữa đậu nành em mới nấu, ăn uống xong cứ để chén bát qua một bên, đợi em về sẽ rửa sau."
Củi gạo dầu muối tương dấm trà, tình cảm của hai người bình dị chỉ còn sót lại chút việc lông gà vỏ tỏi.
Từ Phóng Tình cầm điện thoại nhìn một chút, sau đó bất động thanh sắc nói, "Chẳng phải công ty làm việc đến chiều sao? Công việc buổi sáng chuyển sang giờ chiều hết đi.
Tiêu Ái Nguyệt, em đừng tùy hứng, dì ấy là mẹ của em, dù em có nghĩ thế nào thì dì vẫn là mẹ của em.
Em cũng không gặp dì hơn cả tháng rồi, dì gọi điện em cũng không nghe, ngày nào dì cũng gọi đường dài cho tôi.
Em lớn đến vậy mà ngay cả mẹ của mình cũng không thể bao dung thì làm sao bao dung được chuyện khác?"
Tiêu Ái Nguyệt cầm nước hoa xịt lên tóc mình, cô không coi ai ra gì, tựa như không nghe thấy lời người kia nói.
"Tiêu Ái Nguyệt!"
"Em đi đây."
Tiêu Ái Nguyệt cầm túi xách màu lam đi đến cửa trước chỗ đổi giày, "Chuyện liên quan tới bà ấy, tối nay chúng ta sẽ thương lượng lại được không?"
Nếu có thể để người kia thành công tránh né thì không phải là Từ Phóng Tình.
Cô dựa lưng vào ghế gỗ, tay cầm cái nĩa, uy hiếp nói, "Em có cần tôi gọi điện thoại cho Bì Lợi hủy hội nghị không?"
Giọng điệu kiên định nặng nề gõ vào đáy lòng của Tiêu Ái Nguyệt, cô hơi nghiêng đầu, ngoài cười nhưng trong không cười nói, "Ồ? Nếu chị có năng lực này thì công ty còn cần em làm gì? Em đang làm công cho chị sao? Từ Phóng Tình chị lợi hại như vậy thì cần gì phải đưa em lên lãnh đạo làm gì!" Cô bực bội ném túi xách da trong tay xuống đất, thanh âm êm ái lại mang theo lửa giận, "Chị muốn kiện Khang Thụy Lệ và đã sớm có kế hoạch, chị có thương lượng với em không? Chị đưa Tiêu thị cho em, chị có bàn bạc với em không? Chị từ chức, chị có nói trước với em không? Không hề, ngay cả thông báo cũng không.
Từ Phóng Tình nữ sĩ, chúng ta không phải là bạn hợp tác làm ăn, chúng ta là người yêu của nhau, chị đừng hùng hổ dọa người như vậy được không? Nếu chị cảm thấy em không ổn thì thay người đi, được không? Được không!?"
Giống một con sư tử vừa tỉnh ngủ, Tiêu Ái Nguyệt phẫn nộ gào thét phá vỡ đi bữa sáng an lành của Từ Phóng Tình.
Hai người nhìn nhau không nói gì, Tiêu Ái Nguyệt nói xong cũng trầm mặc, xuất thần cúi đầu nhìn chằm chằm đôi giày cao năm phân dưới chân.
Không có ai nói thêm lời nào, người phụ nữ ấy đã nói ra suy nghĩ chân thật của mình.
Từ Phóng Tình chăm chú nhìn ánh mắt tối ngầm của đối phương, cô không thể tin cảnh tượng đang xảy ra trước mắt là thật, sau một hồi lâu mới ý thức được bạn gái nhị thập tứ hiếu đang phát cáu với mình.
Bầu không khí cứng ngắc, Tiêu Ái Nguyệt rụt cổ một cái, ánh mắt vô định, khẽ nói, "Có lẽ là gần đây em quá mệt mỏi, thật xin lỗi."
Cứng rắn không đến ba phút, người xin lỗi trước lại là Tiêu Ái Nguyệt.
Trong lòng Từ Phóng Tình không khỏi có chút buồn cười, cô cong môi ra lệnh, "Em đến công ty trước đi, xong rồi đến chỗ mẹ của em tìm tôi."
Mỗi người lui một bước, Tiêu Ái Nguyệt hiểu ý liền gật đầu, "Được."
Áp lực sẽ khiến người ta tiến bộ và cũng sẽ làm người ta sụp đổ.
Ngày mai, Tần Thất Tuyệt sẽ đến Thượng Hải, Tiêu Ái Nguyệt gọi điện kêu Bì Lợi sắp xếp hai gian phòng.
Bì Lợi đưa chi phí tháng sau cho Tiêu Ái Nguyệt xem, cô lật từng trang đến cuối cùng mới đưa lại cho Bì Lợi, "Tuyển được giám đốc tài chính chưa? Không thể chuyện gì cũng để một mình cô phụ trách, cô bận lắm rồi đó, mau mau tuyển người giúp đi, chẳng lẽ không có ai ứng tuyển?"
"Không tuyển." Bì Lợi nhún vai, biểu lộ xoắn xuýt, "Quy mô hiện tại của công ty chúng ta còn nhỏ, tôi bận nhưng cũng không gấp, vả lại khách hàng của chúng ta đều là mối cũ của tổng giám đốc Từ, nhưng thời buổi cạnh tranh khốc liệt như vậy, ngay cả khách mối cũng không nhất định bảo đảm chớ nói chi là khách hàng mới.
Tuy bên phòng tài vụ không có giám đốc, nhưng kế toán và xuất nhập khẩu đều là viên chức cũ của chúng ta nên sẽ không có vấn đề gì to tác, có thể tiết kiệm được chút nào thì hay chút đó chứ sao."
Tiêu Ái Nguyệt ném bút máy trong tay, như có điều suy nghĩ hỏi, "Cô có cảm thấy từ khi tôi tiếp nhận công ty thì công ty của chúng ta bắt đầu xuống dốc hay không?"
"Cũng không thể nói là xuống dốc, nghề này chính là như vậy mà." Bì Lợi nở nụ cười an ủi, "Có chút vấn đề chắc chị cũng nhìn ra được, thật ra bây giờ chúng ta vẫn còn đang ăn dần số vốn ban đầu của tổng giám đốc Từ.
Tôi cũng đã cố sức gắn bó với khách cũ, nhưng tổng giám đốc Tiêu à, chị cũng nên tìm thêm khách lớn khác để kiếm chút cơm đi.
Chị là tổng giám đốc nên khác xa chúng tôi, tuy công ty có lợi nhuận nhưng quá bị động, lỡ như có khách nào bỏ đi thì chúng ta xong đời ngay."
Công ty thương mại tồn tại dựa vào nhân mạch, Tiêu Ái Nguyệt xoa trán, đau đầu nói, "Mấy tháng này vất vả cho cô rồi, tôi biết sau này phải làm gì rồi."
Bì Lợi chỉ vào cửa phòng, "Tôi đi được chưa?"
"Giúp tôi liên lạc với mấy vị khách đó, nói là tôi muốn mời họ ăn cơm."