Tiêu Ái Nguyệt bị nhìn thấu tâm tư cũng không xấu hổ, hầm hừ nói, "Lần sau có thời gian, em vẫn muốn biết giữa chị và chị ấy đã xảy ra chuyện gì."
Từ Phóng Tình nhàn nhạt dò xét người kia một chút, ánh mắt ngưng đọng trong không khí, "Em còn ghen? Tiêu Ái Nguyệt, em có nhiều tình cũ như vậy, tôi đã từng nói gì em chưa? Quý Văn Việt là bạn của tôi, mọi chuyện dừng lại ở đây, đừng hỏi lại nữa, em có thể trực tiếp đổi tên thành Tiêu Ghen Tuông được rồi."
Nhiều tên dễ nghe, Tiêu Ghen Tuông bĩu môi nói, "Chị cũng biết rõ em chỉ mới có hai người cũ thôi mà?"
Từ Phóng Tình khinh thường, "Em đang muốn biến tôi thành người thứ ba?"
Tiêu Ái Nguyệt liếm môi, không còn dám nói nữa.
Cô đưa Từ Phóng Tình về nhà, xác nhận thời gian về Mỹ xong lại đến công ty giải quyết chuyện của Tần Thất Tuyệt.
Bì Lợi còn chưa quay lại, hợp đồng vẫn còn trong tay cô ấy nên Tiêu Ái Nguyệt tạm thời không xem lại được.
Nghĩ tới Từ Giang Hoan, cô cảm thấy đã lâu không gặp cô ta rồi, có cần liên lạc cho cô ta không?
Chuyện của Jojo được xử lý rất tốt, cũng không biết Từ Phóng Tình dự định giải quyết Khang Thụy Lệ như thế nào.
Ban đêm, Tiêu Ái Nguyệt mua hai chai rượu đỏ trở về, qua ba lần rượu đã đỏ mặt hỏi Từ Phóng Tình, "Vụ kiện bên chị thế nào rồi?"
Từ Phóng Tình đang thu dọn hành lý, tầm mắt không vượt khỏi vali, cô nhìn chằm chằm Tiêu Ái Nguyệt đang say rượu ngồi trên sofa, "Luật sư Lâm đề nghị hòa giải."
"Hoà giải? Chị ấy đang nói đùa sao." Tiêu Ái Nguyệt khẽ giật mình, tâm tình bất mãn, "Loại phụ nữ như Khang Thụy Lệ có thể tin được mấy phần? Không hoà giải, chúng ta nên dựa vào pháp luật...!phải dựa vào pháp luật."
Từ Phóng Tình nhíu mày bước tới trước mặt người nọ, ưu nhã lại cường thế nói, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi không đánh trận khi không nắm chắc phần thắng."
Tiêu Ái Nguyệt trừng phạt ôm lấy eo người kia rồi vuốt ve đôi chân bóng loáng bên dưới váy ngủ, tầm mắt rủ xuống, biểu lộ có chút u ám, "Tình Tình, không phải em không tin chị, em chỉ là không tin Khang Thụy Lệ thôi.
Em không tin bà ta sẽ buông tha cho chị, chị biết rõ mà.
Em biết chứng cứ trong nước mang qua Mỹ có thể sẽ không dùng được, nhưng em thật sự không muốn hoà giải.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện bà ta đã làm với chị, em hận không thể băm nát bà ta ra thành ngàn mảnh.
Tình Tình, đừng tha thứ cho bà ta, được không? Đừng hòa giải, bất kể phải trả giá thế nào, em đều hy vọng bà ta sẽ thân bại danh liệt."
Từ Phóng Tình cúi đầu xoa đầu của đối phương, không thể nhìn ra chút rung động nào trong mắt cô, "Thân bại danh liệt không có ý nghĩa gì cả.
Tiêu Ái Nguyệt, hận thù chỉ khiến bản thân thêm sầu khổ, mọi chuyện đã kết thúc rồi, em đừng mãi ôm hận nữa.
Tôi chỉ muốn bà ta cách xa cuộc sống của tôi thôi.
Tôi đã lớn tuổi rồi, tôi không muốn lại có chuyện gì đó ngoài ý muốn xảy ra nữa.
Em là vợ của tôi, lúc trước tôi luôn nghĩ em yếu đuối, mà thật đúng là em quá yếu đuối nên cứ ngoan ngoãn nghe lời tôi, đừng quá áp lực.
Em muốn một đêm thành danh, muốn lên cao như diều gặp gió cũng phải đi từng bước một, nếu trông cậy vào người khác thì lúc nào cũng có thể bị người ta mang ra làm kẻ chết thay.
Em phải trầm ổn mới có thể trưởng thành."
Mỗi lời nói đều có ý riêng, Tiêu Ái Nguyệt không trả lời, cô ôm eo của người kia rồi từng bước lui lại đến cuối giường, sau đó hai người một trước một sau ngã lên trên giường.
Từ Phóng Tình quay người một cái đè người kia xuống dưới, bàn tay vung lên cởi áo ngủ rồi vo lại nhét vào trong miệng Tiêu Ái Nguyệt, tay vỗ vào mông, tức giận nói, "Tiêu Ái Nguyệt, em là chó con sao? Còn lộn xộn nữa, tôi sẽ chặt hết móng vuốt của em! Đừng có làm loạn, tôi đi thu dọn hành lý trước đã."
Rượu đỏ để lại hậu quả lớn, Tiêu Ái Nguyệt uống hai chai rượu một mình xong rồi nằm lỳ trên giường không giúp đỡ gì được.
Cô thấy Từ Phóng Tình đang xếp quần áo mùa đông thành chồng, trước mắt càng ngày càng mơ hồ, ngáp liên thiên nói, "Tình Tình, sau khi mọi chuyện kết thúc, em sinh cho chị một cục cưng được không?"
Từ Phóng Tình quay đầu nhìn mặt cô chằm chằm như thể đang nhìn thấy gì đó...!nhưng không, có lẽ mẹ Tiêu đã để lại ám ảnh con cái cho cô quá lớn rồi.
Từ Phóng Tình cũng không phản ứng gì lớn, cô máy móc quay đầu lại tiếp tục xếp áo lông, "Tôi không thích trẻ con.
Tiêu Ái Nguyệt, bản thân em cũng là trẻ con, làm sao chăm sóc được người khác? Em thay tã được sao? Em biết cho bú sao? Sinh con sẽ khiến cơ thể và cuộc sống của em thay đổi, tại sao chúng ta phải thay đổi mọi thứ chỉ vì một gánh nặng?"
"Bởi vì..." Tiêu Ái Nguyệt kéo dài âm cuối, trong đầu rối tung, giống như phải dùng rất nhiều lời mới có thể nói rõ suy nghĩ của mình, nhưng cô mơ mơ màng màng chẳng nói được câu nào rõ ràng, "Em luôn nghĩ nếu như không có Khang Thụy Lệ, có lẽ chị đã sớm kết hôn và hưởng thụ hạnh phúc gia đình vốn nên có rồi.
Em muốn đem đến cho chị tất cả những thứ đó, tất cả...!con cái, cảm giác vinh dự khi làm mẹ, còn muốn đền bù mọi tiếc nuối cho chị nữa, nhưng em lại không nỡ để chị mang thai, em có thể..."
Tiêu Ái Nguyệt cũng không phải là người tham lam, người cô yêu chỉ có mỗi mình Từ Phóng Tình.
Đêm nay uống say có liên quan đến chuyện Từ Phóng Tình sẽ rời đi vào ngày mai không? Cô dùng đôi mắt mê ly nhìn đối phương chằm chặp, quanh người tản ra vẻ dụ hoặc.
Từ Phóng Tình kéo cô ôm vào trong ngực, Tiêu Ái Nguyệt yếu ớt tựa trong lòng người nọ, cũng chẳng biết nghĩ tới điều gì, ủy khuất nói, "Thật đáng ghét, hôm nay em lại tới tháng."
Sắc mặt Từ Phóng Tình lạnh đi, cô bóp mặt của đối phương rồi mắng, "Tiêu Ái Nguyệt, em muốn chết sao? Đến kỳ kinh nguyệt lại còn uống rượu! Em chán sống rồi sao? Tôi mặc kệ dạo này em thế nào lại dám nhảy lên nóc nhà lật ngói, từ nay trở đi phải kiêng rượu cho tôi! Nếu em dám cùng người khác uống say, tôi sẽ lập tức chơi chết em."
Sau khi nói xong vẫn tức không nhịn nổi đạp cho cô một cước, "Đêm nay ngủ sofa cho tôi!"
Hôm sau tỉnh lại, Tiêu Ái Nguyệt có cảm giác trên mông có gì đó là lạ, vào toilet cởi quần xem xét liền bị cái tã lớn trong quần hù dọa.
Từ Phóng Tình đang đọc sách ở ban công, nếu trực tiếp hỏi chị ấy thì có phải đang tự tìm đường chết không?
Tối qua, chị ấy đã giúp cô thay tã sao? Trời ạ, chết rồi, Tiêu Ái Nguyệt muốn tự tử.
Tối qua về nhà, cô phát phát hiện mình đến tháng, trước khi ngủ cũng quên đổi...!Trời ạ, Tiêu Ái Nguyệt che miệng, tâm tình khó nói lên lời, trong phút chốc khó mà tiêu hóa hết thảy mọi chuyện trước mắt, bất quá nói đi cũng phải nói lại, cái tã này từ đâu mà có?
Trên chiếc tã còn dán giá và nhãn hiệu của siêu thị ở dưới lầu.
Tiêu Ái Nguyệt chột dạ, ngay cả dũng khí ngẩng đầu cũng không có chứ đừng đề cập tới việc mở miệng nói chuyện.
Vẻ mặt của Từ Phóng Tình suốt dọc đường cũng chẳng khá hơn.
Sau khi hai người từ biệt nhau ở sân bay, Tiêu Ái Nguyệt vẫn tồn tại lý trí, đỏ mặt nói, "Em đợi chị về."
Đến lúc này, Từ Phóng Tình vô cùng tỉnh táo, cô đã không còn tức giận nhưng cũng không có biểu hiện vui vẻ, trong mắt chợt lộ rõ cường thế, lạnh nhạt bàn giao, "Em cách xa Tần Thất Tuyệt ra một chút cho tôi."
Hôm qua, Tiêu Ái Nguyệt còn định sinh con, kết quả liền biến thành người lớn mặc tã con nít ngay trong đêm, cô nào dám phản kháng, gật đầu nói, "Được rồi, vợ cứ yên tâm."
Nhưng sự tình phát triển không giống như Từ Phóng Tình tưởng tượng.
Tần Thất Tuyệt cả ngày đều không xuất hiện, Tiêu Ái Nguyệt phái Bì Lợi đi đón mới nhận được tin người kia đã đi cùng với Từ Giang Hoan.
Điểm này làm Tiêu Ái Nguyệt nghĩ đến lời nói lúc trước của Tần Thất Tuyệt, chẳng lẽ chị ấy thật sự muốn hợp tác với Từ Giang Hoan?
Tiêu Ái Nguyệt có chút mê mang, lúc nhận được đơn từ chức của giám đốc kinh doanh lại càng mù mờ hơn.
Trước đó, Từ Phóng Tình có nói khách hàng lớn thường sẽ đặt đơn vào cuối tháng, nhưng đơn đặt hàng của công ty đã bắt đầu giảm bớt từ tháng trước rồi nên tháng này càng lác đác