Từ Phóng Tình sẽ không an ủi người khác, trong trí nhớ của Tiêu Ái Nguyệt, đây đại khái là câu nói ấm áp nhất của Tình Tình.
Bì Lợi không biết các cô đã xảy ra chuyện gì, cô mờ mịt đứng ở một bên nghe Cam Ninh Ninh khóc đến thở không ra hơi, đến khi Tiêu Ái Nguyệt đi đến bên cạnh rồi yếu ớt giải thích chuyện đã xảy ra.
Từ Phóng Tình bị đối phương điểm danh yêu cầu gặp, Tiêu Ái Nguyệt không gạt được bèn kéo tay của người kia xuống, mỉm cười dỗ dành, "Tình Tình, hay giao chuyện này cho em đi!?"
Từ Phóng Tình chưa từng nghe qua cái tên Giang Lâm Lâm, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc, "Em xác định đây là tên thật của cô ta?"
Xác định cùng khẳng định, ngay cả An Cửu Cửu cũng không dám điều tra, có thể sai sao? Bì Lợi kéo Cam Ninh Ninh đi rửa mặt, Từ Phóng Tình nhếch môi, trong mắt vô cùng nghiêm túc.
Tiêu Ái Nguyệt thấy đối phương như vậy liền suy đón chẳng lẽ mình đã nghĩ sai, "Tình Tình, cô ta đến đây đã có chuẩn bị, chúng ta cần phải gặp sao?"
"Đi." Không thêm lời thừa thãi, Từ Phóng Tình quyết định thật nhanh, "Bây giờ đi ngay."
Lúc này không mang theo Cam Ninh Ninh, Từ Phóng Tình vốn dự định đơn thương độc mã nhưng lại bị Tiêu Ái Nguyệt dây dưa níu kéo.
Tiêu Ái Nguyệt lấy lý do Từ Phóng Tình không biết địa điểm, tự mình đưa chị ấy đến chỗ Giang Lâm Lâm.
Lúc đến dưới lầu, Từ Phóng Tình ngược lại không vội, cô quan sát hoàn cảnh bốn phía, ngồi an tĩnh trong xe thêm vài phút đồng hồ rồi điện thoại cho Quý Văn Việt.
Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy quỷ dị, cô đang nghĩ Từ Phóng Tình gọi Quý Văn Việt, từ góc độ nào đó mà nói là để tăng thêm lòng dũng cảm?
Không thể nào, Từ Phóng Tình không yếu đuối như vậy đâu nhỉ? Chưa kịp nghĩ lại thì Quý Văn Việt đã lập tức chạy đến, hôm nay cô mặc rất nhiều đồ, áo lông và áo len, tinh thần tốt lại giống như không tốt lắm, Tiêu Ái Nguyệt lo lắng hỏi, "Chị Việt, chị bị cảm?"
"Có một chút." Quý Văn Việt thường ngày nói tiếng khàn khàn, nhưng khi cảm mạo lại thanh thúy không ít, có chút tương phản, "Tôi rất dễ sinh bệnh vào mùa này, đều là bệnh vặt, không có gì trở ngại." Cô quay đầu nhìn về phía Từ Phóng Tình, "Em xác định là người đó sao?"
Từ Phóng Tình như đang suy tư nên trả lời thế nào, dừng một chút mới nói, "Tôi không xác định."
Quý Văn Việt cười, "Vẫn nên gặp một lần cho biết, đi lên trên thôi nào."
Hai người sóng vai đi lên phía trước, bỏ lại Tiêu Ái Nguyệt ở sau lưng.
Từ Phóng Tình đi trước, giọng trầm thấp giải thích, "Chị hiểu rõ tính cách của tôi."
Quý Văn Việt đương nhiên hiểu, Từ Phóng Tình bảo cô tới, rất hiển nhiên em ấy biết mình có thể sẽ phát sinh mâu thuẫn với vị Giang tiểu thư kia, nhưng thân phận và địa vị của cô ta khiến người ta không thể tuỳ tiện đắc tội, cho nên mới phải mời yêu quái Quý Văn Việt theo.
Quý Văn Việt là người chu toàn và bản lĩnh, còn năng lực đàm phán của Từ Phóng Tình lại rõ như ban ngày, hôm nay hai người lần nữa hợp tác, quả thật là sự kiện ngoài ý muốn.
Tiêu Ái Nguyệt im lặng theo sau, cô nghe Từ Phóng Tình cùng Quý Văn Việt đối thoại, buồn tủi trong lòng chợt lóe lên, ngay cả bản thân đều không phát giác được.
Căn phòng trống trải chỉ có vài cái ghế gỗ, đạo đãi khách của Giang Lâm Lâm tương đối qua loa, sự ngạo mạn và khinh cuồng bẩm sinh khiến ai cũng chán ghét.
Từ Phóng Tình ngồi trên ghế không nhúc nhích, cả người lộ ra vẻ lạnh lùng xa cách.
Quý Văn Việt được mời tới làm người hòa giải, cô sửa sang lại sợi tóc trong tai, mỉm cười duyên dáng nói, "Giang tiểu thư đại giá quang lâm đến Thượng Hải, sao không báo một tiếng, là chúng tôi chậm trễ, nào, tôi mời cô uống trà."
Giang Lâm Lâm lấy làm thú vị, cô ở Thượng Hải chờ đợi mấy tháng, đã từng nghe qua cái tên Quý Văn Việt mấy lần, không ngờ hôm nay được gặp mặt, người phụ nữ này quả đúng như lời đồn, ân tình lão luyện, nụ cười tươi trẻ mang theo gió xuân, thật sự rất hiểu ý người.
Giang Lâm Lâm để mắt qua một bên nhìn về phía Từ Phóng Tình, so với Quý Văn Việt nổi danh một phương, Từ Phóng Tình rõ ràng ít nổi hơn nhiều, nếu không phải kéo Mạnh Niệm Sanh vào, đúng là cô không nghĩ sẽ có ngày được gặp Từ Phóng Tình.
Giang Lâm Lâm không bợ đỡ là vì cô có thế lực khổng lồ, thực tế cô là người theo chủ nghĩa nữ quyền nhưng cũng không quá cực đoan so với phụ nữ cường đại bên phía đối thủ.
Cô rất thích những người có bản lĩnh nên tự nhiên cũng sẽ xem thường những kẻ không có bản lĩnh, cho nên đương nhiên không hề để mắt đến Tiêu Ái Nguyệt, "Nghe nói là cô uy hiếp Mạnh Niệm Sanh? Từ tiểu thư, dùng đồ của tôi thì cần phải trả tiền, cô có hiểu đạo lý này không?"
Nhìn người phụ nữ kia vô lễ, Tiêu Ái Nguyệt thầm chê trong lòng, bởi vì cô đã quen tư duy bên trong, cảm tính quá luôn làm hỏng việc, nhưng Giang Lâm Lâm không hề cảm thấy vậy, cô chơi xỏ lá đòi hỏi Từ Phóng Tình "Tiền thuê".
"Đồ của cô?" Từ Phóng Tình nhếch khóe miệng, qua loa cười, "Lúc tôi quen biết Mạnh Niệm Sanh, cô ta vẫn đang là người, đến bây giờ vẫn là người.
Giang tiểu thư, nếu cô gọi chung nhân loại là đồ vật thì tôi sẽ vẫn giữ lại ý kiến của mình, chí ít tôi cho rằng cô không quá giống thứ gì đó."
Quý Văn Việt, "..."
Bắt đầu nã pháo, Từ Phóng Tình thật sự lần nữa đổi mới nhận thức của Quý Văn Việt.
Giang Lâm Lâm dừng lại một chút, trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng về chuyện mình sẽ bị mắng, nghiêm trang cảm khái nói, "Từ tiểu thư thật là hài hước."
Từ Phóng Tình không nói, mắt không có tiêu cự vượt qua thân thể của đối phương, nhìn vào người vệ sĩ khôi ngô phía sau.
"Giang tiểu thư, tôi cùng tổng giám đốc Từ tìm cô cũng là bởi vì chuyện này." Quý Văn Việt ấm áp mở miệng đề nghị, "Chúng ta đều là người làm ăn, trong lúc vô tình bất cẩn xâm chiếm địa phận an toàn của cô, chúng tôi nhận sai, hy vọng cô có thể tha thứ cho sự vô tri của chúng tôi."
Coi như Quý Văn Việt đã vô cùng hạ mình.
Giang Lâm Lâm ha ha cười, yết hầu phát ra một tiếng rên rỉ vui vẻ, "Quý tiểu thư luôn thích cầu xin người ta như vậy sao."
Từ Phóng Tình giương mắt quét tới, hững hờ nói, "Giang tiểu thư, cô sai rồi, chúng tôi đến đây để đàm phán, không phải cầu xin.
Nếu cô nhất định phải như vậy thì xem như mọi chuyện kết thúc, chúng tôi sẽ đi ngay bây giờ."
Giang Lâm Lâm đã nhìn rõ ba người phụ nữ tìm đến mình, một người hòa giải, một người mặt lạnh, một người xem trò vui là Tiêu Ái Nguyệt, cô tức giận nói, "Vậy các người đi đi."
Từ Phóng Tình vô cảm đứng lên nhấc chân muốn đi.
Quý Văn Việt hoàn toàn rơi vào trạng thái mê mang, cô cảm giác trận chiến đột nhiên xuất hiện này từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc đều vô cùng kỳ quái.
Từ Phóng Tình lưu loát tấn công, Giang Lâm Lâm cấp tốc phản kích, giữa hai người qua lại giống như đã viết qua kịch bản.
Tiêu Ái Nguyệt cúi đầu, thanh âm tràn đầy vẻ không vui, "Mạnh Niệm Sanh ở đâu? Tôi muốn gặp em ấy."
Đúng vậy, mấy người này đàm phán nhưng đã quên đi người quan trọng nhất.
Tiêu Ái Nguyệt cắn chặt môi dưới, cô đứng lên quay đầu nhìn Từ Phóng Tình đang dừng chân đứng tại cửa ra vào, sau đó lại nhìn Giang Lâm Lâm, "Mạnh Niệm Sanh ở đâu?"
Mạnh Niệm Sanh ở đâu?
Có người trả lời không? Có lẽ Mạnh Niệm Sanh đã chết đi thật lâu trước đó rồi, từ lúc em ấy bị cậu ruột bán cho người khác, tuổi trẻ tươi đẹp bị cầm tù ở đảo không người, cũng không thể dùng chữ thảm để hình dung nửa đời trước nữa, nhưng lúc này em ấy vẫn bị người ta xem là đồ vật để cò kè mặc cả.
Tiêu Ái Nguyệt không thích cảm giác này, không thích ánh mắt dã thú của Giang Lâm Lâm.
Cô nhìn thẳng vào mặt Giang Lâm Lâm rồi gằn từng chữ nói, "Tôi biết em ấy đang ở đây, tôi muốn gặp em ấy, nếu không thì không cần bàn gì nữa."
Nghe thấy ngôn ngữ kích thích của đối phương, Giang Lâm Lâm giận dữ vỗ lên bàn gỗ một cái, sau đó chỉ tay vào mũi Tiêu Ái Nguyệt mắng, "Cô là cái thá gì?"
"Cũng không phải là đồ vật giống như cô." Từ Phóng Tình chậm rãi quay người đi lại ôm lấy eo của Tiêu Ái Nguyệt, động tác vô cùng nhu hòa, "Cô là chúa tể của những đồ vật, chúng tôi không lọt nổi vào mắt xanh của cô đâu, bởi vì chúng tôi không cùng một giống loài với cô."
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong phòng trở nên căng cứng.
Giang Lâm Lâm thấp hơn các cô không chỉ một cái đầu, cô cố gắng ngẩng mặt lên trừng mọi người, tay nắm chặt nắm đấm có chút run rẩy, cuối cùng chỉ vào gã vệ sĩ sau lưng, lạnh lùng phân