*Tiền nhiệm: bạn gái cũ; đương nhiệm: bạn gái mới
Khang Thụy Lệ cùng Từ Phóng Tình về nước chung, chân trước vừa về nước thì chân sau đã lập tức bị gọi tới tổ điều tra vì mối quan hệ đặc thù giữa bà ta và Trần Vãn Thăng nên lần này khó tránh khỏi những câu hỏi kiểu này, nhưng có vẻ như tổ điều tra đã gióng trống khua chiêng ở sân bay nên không bị truyền thông dòm ngó.
Bây giờ là thời đại tin tức, dùng dư luận để giám sát xã hội, công chính hay công bằng gì đó kỳ thật chỉ là một hình thức để ca tụng chính phủ.
Khang Thụy Lệ bị vận mệnh trêu đùa, đồng thời lại còn bị Từ Phóng Tình giễu cợt.
Trần Vãn Thăng có thể mang đến vinh dự cho các cô nhưng cũng không trách kịp tai nạn, lãnh đạo tiền nhiệm - Khang Thụy Lệ muốn không chỉ là sự trong sạch mà còn phải trung thành nữa, phải trung thành với tổ chức, đây cũng chính là cái bẫy mà Từ Phóng Tình đã gài sẵn.
Dùng mảnh đất với giá trị lớn để diễn kịch, Khang Thụy Lệ hiểu rõ lợi ích và thiệt hại trong đó hơn bất cứ ai.
Bà và Từ Phóng Tình đang đại chiến trong toà án đến cao trào thì đối phương bỗng nhiên yêu cầu hoà giải, mặt ngoài là Từ Phóng Tình thắng, kỳ thật trong mắt Khang Thụy Lệ, hành động giơ cờ trắng đó chỉ là thủ đoạn mà thôi.
Thứ Khang Thụy Lệ bồi thường chính là tiền, bà có tiền, có rất nhiều tiền, tiền đã từng mua đứt tuổi thanh xuân của Từ Phóng Tình thì bây giờ cũng có thể khiến cô phải cúi đầu.
Nhưng rõ ràng là cùng một sự kiện, song hai người Từ - Khang lại có hai ý nghĩ khác biệt, họ đều cho rằng bản thân là người chiến thắng.
Khang Thụy Lệ muốn Từ Phóng Tình chủ động, còn Từ Phóng Tình thì muốn tiền của Khang Thụy Lệ, điều kiện hoà giải thỏa mãn lẫn nhau và cố sự của hai người hiển nhiên đều lọt vào cuộc sống của một - người - trong - cuộc - khác, đó chính là Tiêu Ái Nguyệt.
Tiêu Ái Nguyệt là ai, mắc mớ gì đến mình chứ? Khang Thụy Lệ cảm thấy buồn cười, bà chứng kiến Từ Phóng Tình vốn luôn sát phạt quyết đoán đột nhiên ẩn cư phía sau màn để thả con săn sắt, bắt con cá rô, đẩy Tiêu Ái Nguyệt ra đối mặt với hiện thực.
Bà không hiểu và cũng rất thất vọng, thái độ xem thường Tiêu Ái Nguyệt rất rõ ràng, nhưng lần này Từ Phóng Tình lại xúc tiến cả hai hợp tác hết lần này đến lần khác, Khang Thụy Lệ tiêu cực ứng đối nhưng cũng không có ý định tìm Tiêu Ái Nguyệt đàm phán.
Từ Phóng Tình nào có kế hoạch để hai người kia chờ đợi lẫn nhau như vậy.
Thời điểm nhận được điện thoại của Từ Phóng Tình, Khang Thụy Lệ đang ăn cơm trưa ở nhà.
Bụng của Jojo đã to lắm rồi, Đông Văn Giang không về nhà mấy ngày liên tiếp khiến tinh thần của Jojo rất kém, Khang Thụy Lệ cũng lười để ý đến con gái, bà vừa cúp điện thoại liền lái xe đưa cô đến "Tiêu thị" vì Từ Phóng Tình nói đang đợi bà.
Tâm trạng của Từ Phóng Tình rất tốt, tóc dài cột gọn lộ ra cần cổ trắng nõn, cũng không rõ cô ăn gì để bảo dưỡng mà làn da sáng bóng đến thế, cả người đều toát lên sự quyến rũ.
Do không còn làm việc nên quần áo cũng rất đơn giản, giống như hoàn toàn buông lỏng.
Nhìn thấy Khang Thụy Lệ mở cửa xe sau, giọng nói của cô có chút nôn nóng, đầy vẻ không vui, "Đã qua nhiều ngày như vậy, bà cứ nhất định phải phá hỏng mọi chuyện sao? Cũng sắp năm mươi tuổi rồi mà vẫn hệt như trẻ con, đầu óc có hố sao?"
"Con thật đúng là bất công." Khang Thụy Lệ thu liễm thần trí, ánh mắt dừng trên khuôn mặt xinh đẹp như hoa của Từ Phóng Tình, bà không thể không thừa nhận mình yêu chết bộ dáng lãnh đạm này của đối phương, giọng nói có chút dâm mị, "Tại sao con mắng ta? Sammi, vì ta già rồi nên không thể thỏa mãn con đúng không? Rốt cuộc cô ta có chỗ nào tốt?"
"Bà ý thức được bà đã già thì tốt." Từ Phóng Tình mặt không đổi sắc châm chọc, ngữ khí vô cùng tệ, có lẽ cô thật sự đã bị chọc giận, "Đừng nghĩ tất cả mọi người đều vô sỉ giống như bà, mọi chuyện giữa tôi và bà đã kết thúc, đừng có vượt rào.
Bà chủ động một chút thì sao? Em ấy nhỏ tuổi hơn bà rất nhiều, bà chủ động sẽ chết sao? Khang Thụy Lệ co được dãn được, sao lúc này lại muốn lật mặt rồi?"
"Con đang khẩn trương chuyện gì?" Bị người kia nói lời vô lễ, Khang Thụy Lệ không khỏi khí huyết dâng trào.
Bà đưa tay phải ra bắt lấy cằm của Từ Phóng Tình rồi dùng ngón út thô lỗ vuốt ve môi dưới non mềm, sau đó mím môi hừ nhẹ, tràn ngập hận ý, "Nếu con còn nói giúp cho cô ta một câu nào nữa thì hợp đồng giữa chúng ta sẽ chấm dứt tại đây."
"Bà cho rằng tôi không có chuẩn bị gì sao?" Từ Phóng Tình cười lạnh, "Bà đánh giá bản thân quá cao rồi, nói thật cho bà biết, bất kể bà lựa chọn con đường nào cũng đều không ảnh hưởng đến tôi, tôi chỉ không muốn khiến mọi chuyện diễn biến quá phức tạp thôi.
Chuyện này đối với bà hay tôi đều có lợi, bà nhất định phải cáu kỉnh như trẻ con mới được sao? Tôi cũng không có thời gian thay tã cho bà, bây giờ bỏ tay bà ra ngay cho."
Tuần trước, Từ Phóng Tình phớt lờ lời mời của Giang Lâm Lâm nên Tiêu Ái Nguyệt đã nhờ Bì Lợi đặt vé máy bay đi Bắc Kinh để tìm Giang Lâm Lâm hoặc Tần Thất Tuyệt, nhưng dù có tìm ai đi nữa thì đối với Từ Phóng Tình mà nói cũng đều là đáp án tệ nhất.
Tiêu Ái Nguyệt không tìm Khang Thụy Lệ, đến ngày thứ năm, An Cửu Cửu mới thông báo cho cô biết người phụ trách hạng mục kia muốn ký hợp đồng.
Từ đầu tới cuối, Khang Thụy Lệ đều chưa từng xuất hiện, dù là người bị động nhất nhưng bà vẫn không hề tỏ ra gấp gáp, còn Tiêu Ái Nguyệt lại không giữ được bình tĩnh nên đã gọi điện thoại cho Bì Lợi sắp xếp thời gian đi Bắc Kinh.
"Tổng giám đốc Tiêu." Bì Lợi mang tay không về nhà, nhún vai nói, "Tổng giám đốc Từ nói hãy chờ một chút."
Từ Phóng Tình vất vả lắm mới trở về, Tiêu Ái Nguyệt lại giận dỗi.
Đứng trên lập trường của đại đa số người, đương nhiên có thể lý giải ý nghĩ của Tiêu Ái Nguyệt chẳng hạn như An Cửu Cửu hay Cam Ninh Ninh, nhưng Bì Lợi và Quý Văn Việt rõ ràng đứng bên phe Từ Phóng Tình, phải phân rõ lý tính cùng cảm tính, một phần cũng vì sự