Nếu có thể gom hết cảm xúc vào một chiếc hộp thì con người sẽ không mệt mỏi như vậy.
Thời điểm An Cửu Cửu đến bệnh viện thăm Tiêu Ái Nguyệt, Quý Văn Việt cũng ở đó.
Rõ ràng Tiêu Ái Nguyệt là bạn gái của Từ Phóng Tình nhưng sự quan tâm đó lại khiến An Cửu Cửu rất khó chịu, cô cúi đầu ngồi trên sofa nhìn mũi chân không nói.
Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy bầu không khí trong phòng cứng ngắc nên muốn nói vài câu cho sinh động, "Tiểu An, bây giờ cô đang đi làm ở đâu?"
"Gần đây tôi ở nhà nghỉ ngơi, không có đi làm." An Cửu Cửu trách cô hết chuyện để nói, giọng điệu trả lời khá hờ hừng, càng nói càng nhẹ tênh, "Chuẩn bị tháng sau sẽ lại đi tìm việc làm."
Quý Văn Việt chẳng nói chẳng rằng, cô nhìn đồng hồ trên tay rồi trầm giọng nói, "Tình sắp trở về rồi."
Hai mắt Tiêu Ái Nguyệt sáng lên rồi lại phai nhạt, "Gần đây chị ấy khá bận."
Tựa hồ trong vòng một đêm, Từ Phóng Tình liền trở nên bận rộn.
Sau khi Tiêu Ái Nguyệt tỉnh lại, số lần chị ấy xuất hiện có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà có gặp thì chẳng nói được mấy câu.
Từ Phóng Tình luôn vội vã rời đi và cũng dần trở nên nghiêm túc, đồng thời ăn nói cũng có ý tứ khiến trong lòng Tiêu Ái Nguyệt có chút loạn, cô thở dài nói, "Hy vọng chị ấy nhớ ăn cơm."
Tài xế dưới lầu đợi nửa ngày, cuối cùng có một người mặc quần áo lao động màu đen xuất hiện ở cổng tòa cao ốc, Từ Phóng Tình ấn mở kính xe thì gã đàn ông kia lập tức mừng rỡ nhìn qua, sau đó từng bước chạy đến.
"Bà chủ." Gã đàn ông lớn tiếng chào hỏi, sau đó gã ngồi lên xe sửa sang lại bộ âu phục trên người, câu nệ nhìn Từ Phóng Tình, "Theo tôi được biết thì trước khi hội trưởng Trần xảy ra chuyện, tập đoàn của cô ta đã xảy ra vấn đề rất lớn, hiện tại tình huống của cô ta thuộc kiểu loạn trong giặc ngoài, bên tập đoàn của tổng giám đốc Lục cũng đã công khai đầu tư một tỷ đô la và có cổ quyền đứng thứ hai trong công ty.
Lần này, hội trưởng Trần xảy ra chuyện, bên anh ta cũng bị ảnh hưởng dẫn đến phải thay máu cả ban giám đốc do tỷ lệ thu mua cổ phần của tổng giám đốc Lục và hội trưởng Trần tương đương, chỉ thua kém hai phần trăm, bất quá nghe nói tổng giám đốc Lục vẫn còn đang bỏ thêm vốn đầu tư nên trong tương lai có thể sẽ phát sinh biến động rất lớn."
Đôi mắt sắc như dao của Từ Phóng Tình ngầm co lại, có chút ngoài ý muốn, "Họ muốn thừa thắng xông lên?"
"Đương nhiên, họ đều đang chờ cơ hội." Gã đàn ông cười, "Tôi nghe nói đổng sự Khang đã từng đi gặp tổng giám đốc Lục, nhưng anh ta không muốn hợp tác."
"Tỷ lệ cổ phần của anh ta nhiều hay ít?"
"Hội trưởng Trần là 27%, tổng giám đốc Lục là 25%." Gã đàn ông chần chờ một chút rồi lấy điện thoại trong túi áo ra xác nhận, "Tình huống hiện tại có hơi phức tạp, hội trưởng Trần gặp chuyện lớn như vậy, không ít người dòm ngó cổ phần trong tay cô ta.
Công ty của họ bị đóng băng tài chính, tuy hội trưởng Trần đã an bài người phụ trách, nhưng giá cả đã bị tuột xuống rất nhiều, rất có thể sẽ bị kẻ đến sau chèn ép.
Tôi tin nếu cô thay thế vào vị trí đó, nguy cơ lần này rất có thể sẽ dịu đi rất nhiều."
Từ Phóng Tình nhướng mày nói ra lời khiến người ta khó hiểu thấu, "Kế hoạch không đuổi kịp biến hóa."
Nói đến đây, gã kia như có chút lĩnh ngộ, "Bà chủ, đối thủ lần này của chúng ta là hội trưởng Trần sao? Vậy cô còn muốn kéo đổng sự Khang vào nữa không?"
"Không cần."
"Vậy có cần tiếp tục giám sát bên đó nữa không?"
"Ừm, lần này canh chừng luôn con gái của bà ta."
Phương pháp tốt nhất để lật ngã một người chính là điều chỉnh tương lai của họ, làm cách nào để Trần Vãn Thăng không thể lật người lại nổi là kế hoạch của Từ Phóng Tình, dù cho Trần Vãn Thăng có tìm được cách lách luật thì cô ta cũng tuyệt đối không có cơ hội đứng trên đỉnh cao lần nữa.
Từ Phóng Tình thích chiến thuật tọa sơn quan hổ đấu (*) nhất, cô dụ hai con hổ già đến cùng một nơi, sau đó nhân lúc họ không kịp chuẩn bị liền đánh úp thành trì.
Từ Phóng Tình đã dùng cách này hơn ba mươi năm, không ngờ lại có ngày mình bị nghiệp quật.
Cô nhìn Tiêu Ái Nguyệt nằm trên giường bệnh, thậm chí không có dũng khí đi tới gần người yêu, cô rất sợ hãi, cô sợ Tiêu Ái Nguyệt sẽ bị tổn thương.
(*) Tọa sơn quan hổ đấu: có nghĩa là ngồi trên núi nhìn hổ đánh nhau.
Chuyện dạy con người biết thừa cơ hành động.
Có sức nhưng phải có trí.
Nhưng Từ Phóng Tình tuyệt đối sẽ không lùi bước.
Ban đêm, Từ Phóng Tình đến bệnh viện ngủ lại, cô tưởng rằng Tiêu Ái Nguyệt đã ngủ nhưng khi vào xem xét mới phát hiện bên trong rất náo nhiệt.
An Cửu Cửu đến từ lúc chiều vẫn chưa rời đi, cô ta vẫn còn ngồi trên sofa nói chuyện phiếm với Tiêu Ái Nguyệt.
Quý Văn Việt đã không còn ở đây.
Từ Giang Hoan cũng đến, trong miệng cô ta gặm một trái lê, trên mặt không biết đang cười cái gì.
Nhóm này hợp nhau đến quái dị.
Từ Phóng Tình nhíu mày đi thẳng vào phòng vệ sinh rửa tay.
Từ Giang Hoan gặm xong lê mới chép miệng nói với Tiêu Ái Nguyệt, "Chị Tiêu, tại sao chị lại nói với cảnh sát là bản thân bất cẩn bị thương? Vậy mà cảnh sát cũng tin?"
Bên phía cảnh sát là do Quý Văn Việt xử lý nên Tiêu Ái Nguyệt cũng không rõ lắm, cô nghe lời không nói ra chân tướng, mặc dù không nói gì với Từ Phóng Tình nhưng cô vẫn có chút oán khí với đối phương, cô ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói, "Dù sao cũng chưa chết mà, chết rồi nói sau."
Người khác nhau sẽ hiểu câu nói nhảm này khác nhau, Từ Giang Hoan sửng sốt một lúc rồi nở nụ cười, "Chút vết thương nhỏ này thì làm sao mà chết được? Chừng nào chị xuất viện? Đổng sự Tần ở Bắc Kinh nên không đến kịp, chị ấy nói sau khi chị xuất viện sẽ đến thăm sau."
"Tôi không biết." Tâm tình của Tiêu Ái Nguyệt không tốt, câu nào câu nấy y chang lời phàn nàn, "Tôi cái gì cũng không biết."
"Tôi cũng có biết cái gì đâu." An Cửu Cửu chen vào nói, "Về nhà cũng chẳng làm gì, thà ở đây còn ngẫu nhiên gặp được ai đó.
Tổng giám đốc Tiêu, cô nói đêm nay tổng giám đốc Quý có đến nữa không?"
"Lời này cô hẳn là nên hỏi Quý Văn Việt, ngồi ở đây làm gì?" Cửa phòng toilet không đóng, thậm chí còn có thể nghe được tiếng vòi nước chảy bên trong, giọng nói của Từ Phóng Tình từ bên trong truyền ra, mang theo câu hỏi thăm rất ác liệt, "Nơi này là bệnh viện, không phải là chỗ họp mặt nói chuyện.
Từ Giang Hoan, cô làm gì lại ở đây mãi, công ty của cô không có gì thay đổi sao? Mặt khác, bạn An Cửu Cửu, cô có biết chị Việt ghét nhất là cái gì không? Chị ấy ghét phụ nữ vô công rỗi nghề, ghét kiểu người tự ra vẻ là ngẫu nhiên gặp gỡ, ghét bị bám đuôi và dây dưa, cô còn muốn mang hết khuyết điểm ra khoe mới hài lòng sao? Đã mười giờ rồi, năm phút sau, tôi có thể chỉ nhìn thấy mỗi mình Tiêu Ái Nguyệt ở trong phòng không?"
Thái độ của Từ Phóng Tình quá ác liệt, nhưng cô ít khi để lộ ra cảm xúc trước mặt An Cửu Cửu.
Cô vốn là người thông minh nên biết rõ mình có nên đắc tội đối phương hay không, vì vậy cô chưa từng nặng lời với An Cửu Cửu, song đây là lần đầu tiên giáo huấn khiến đối phương cảm thấy bất ngờ cầm lấy áo khoác đứng lên, vô tội nói, "Thật ngại quá, tổng giám đốc Từ."
Từ Giang Hoan đã quen nên cũng không hề rung động chút nào, cô ném hạt lê vào thùng rác, "Sao chị biết công ty của tôi xảy ra chuyện?"
Cửa toilet hoàn toàn bị kéo ra, thứ đầu tiên đập vào