Hút thuốc rồi giấu diếm Từ Phóng Tình, gặp Khang Thụy Lệ cũng muốn giấu diếm Từ Phóng Tình, kêu Bì Lợi thu xếp chiến trường xong càng phải giấu diếm Từ Phóng Tình.
Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy lá gan của mình thật lớn.
Cô đến công ty gặp được Từ Phóng Tình và đại diện pháp nhân Tưởng Lượng, gã thấy cô liền khách sáo khen cô có mắt nhìn, gã đã hiểu được vì sao Từ Phóng Tình tiên hạ thủ vi cường.
Nghe gã nói như vậy, Tiêu Ái Nguyệt càng không quá ưa thích gã, cô cảm giác Tưởng Lượng có tình ý với Từ Phóng Tình.
Chị ấy ngồi bàn bạc kế hoạch bỏ vốn đầu tư với hai người, Tiêu Ái Nguyệt cũng không chen lời, đến khi thấp thoáng nghe được Tưởng Lượng nói muốn mời người phát ngôn để quảng bá thì Từ Phóng Tình mới gọi Tiêu Ái Nguyệt qua.
"Bên Tần Thất Tuyệt trả lời thế nào?" Từ Phóng Tình chậm rãi mở miệng hỏi, "Cô ta có yêu cầu gì không?"
Tiêu Ái Nguyệt giả ngu, "Em không hiểu những lời chị ta nói là có ý gì."
Tưởng Lượng ồ một tiếng, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm Từ Phóng Tình, ác ý trêu chọc, "Có vẻ như Tiêu tiểu thư không thích hợp với hạng mục này của chúng ta?"
Từ Phóng Tình không đáp lời, trên mặt thoáng qua chút thất vọng, cô cúi đầu xuống, sau đó đưa cho Tiêu Ái Nguyệt một phần tài liệu.
Tiêu Ái Nguyệt cầm tài liệu, cô cảm thấy bản thân mình dù có đợi tiếp đi chăng nữa cũng không có ý nghĩa gì nên bèn qua loa cười hai tiếng rồi co cẳng rời khỏi văn phòng.
Cam Ninh Ninh và Mạnh Niệm Sanh đã đi Bắc Kinh, trong nhà quạnh quẽ vô cùng, chỉ còn lại hai con mèo đang ngủ lười trên sofa.
Tiêu Ái Nguyệt để tài liệu qua một bên rồi dời hai cái ghế che đi thiết bị giám sát.
Ánh đèn màu hồng trên thiết bị giám sát chợt lóe lên, Tiêu Ái Nguyệt lè lưỡi làm mặt quỷ, cô đã đoán được là ai lắp đặt thiết bị nên cũng không ngại làm trò, giống như thái độ khinh bỉ hành vi vô sỉ của chủ nhân của nó.
Không lâu sau, Từ Phóng Tình gọi điện đến nói là đêm nay chị ấy phải tăng ca và căn dặn Tiêu Ái Nguyệt giải quyết hết cơm tối cũng như Tần Thất Tuyệt.
Lúc này, Tiêu Ái Nguyệt mới nhớ tới xấp tài liệu, chính là hợp đồng thương nghiệp, trên đó viết rõ việc chiêu mộ Tần Thất Tuyệt làm người phát ngôn với mức thù lao hấp dẫn và cổ phần mua sắm ưu đãi.
Hóa ra Từ Phóng Tình đã sớm có kế hoạch, nhưng chị ấy lại không muốn chờ Tưởng Lượng nói ra rồi mới quyết định áp dụng.
Tiêu Ái Nguyệt không rõ trong hồ lô của người yêu có thuốc gì, cô suy tư nửa ngày rồi quyết định gọi điện thoại hẹn Tần Thất Tuyệt ra ngoài ăn cơm chiều, kết quả đối phương lại đánh đòn phủ đầu nói sẽ mời khách.
Tuy là trò đùa nhưng cũng đã thấy được Tần Thất Tuyệt nghiêm túc với việc này.
Hai người hẹn gặp nhau tại quán trà vào buổi tối, Tiêu Ái Nguyệt giao ra hợp đồng, Tần Thất Tuyệt xem xong mấy chục hạng khuôn sáo, ánh mắt lần lượt trở nên sâu trầm, "Dã tâm thật không nhỏ, muốn tôi làm người phát ngôn, chẳng lẽ còn muốn mở rộng thị trường đến Bắc Kinh?"
Tiêu Ái Nguyệt giúp người kia pha chén trà, cười híp mắt nói, "Cách đối nhân xử thế của Đổng sự Tần lợi hại như vậy, mọi người bên cạnh đương nhiên cũng thơm lây.
Chị nhìn Từ Phóng Tình đi, mặc dù chị ấy có vốn liếng giàu có, nhưng bây giờ cũng chỉ là cái xác rỗng, còn chị thì khác, công ty của chị chẳng những lớn mà còn có mấy cái khác chưa đưa ra thị trường.
Bây giờ, người ngoài cũng không biết Từ Phóng Tình có bao nhiêu tiền, chờ đến lúc chị ấy và Tưởng Lượng quay vòng vốn xong, chẳng phải mọi chuyện sẽ dễ như trở bàn tay sao?"
"Nói thì đơn giản." Tần Thất Tuyệt dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn khuôn mặt mê người kia, cô không phải không biết mối quan hệ giữa Tiêu Ái Nguyệt và Từ Phóng Tình, cho nên khi Tiêu Ái Nguyệt đặt khuỷu tay lên người mình, trong tim đập "thình thịch" một cái, khó tránh khỏi bất ngờ, "Từ Phóng Tình giao hợp đồng cho cô, xem ra là đã tính trước?"
"Hì hì." Tiêu Ái Nguyệt nghe cô thăm dò, "Công là công, tư là tư, tôi cũng chỉ làm công cho chị ấy thôi, đều phải dựa vào năng lực của mình để kiếm tiền."
"Nói như vậy thì cô cũng có thể làm công cho tôi rồi?" Tần Thất Tuyệt nửa thật nửa giả dụ dỗ, "Từ Phóng Tình là cây to đón gió, lại phải miệt mài xã giao, cô có thể làm hậu phương cho cô ấy được bao lần?"
Sắc mặt Tiêu Ái Nguyệt cứng lại, cô muốn lắc đầu phủ nhận nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, "Chị hiểu mà."
Tần Thất Tuyệt đương nhiên hiểu, vợ chồng vốn chỉ là chim cùng rừng, đại nạn đến sẽ bay riêng phần mình.
Ở xã hội này, Tần Thất Tuyệt hiểu cái gì là thân bất do kỷ hơn ai hết, cô nhìn vẻ mặt Tiêu Ái Nguyệt có chút khó chịu thì đột nhiên cười, "Tôi đương nhiên hiểu, Tiểu Tiêu là người thành thật nên không thích tham gia đầu tư có rủi ro, tôi hiểu mà."
Tiêu Ái Nguyệt vội vàng gật đầu không ngừng, "Đúng vậy, đổng sự Tần, tôi không muốn tham gia nhưng chị ấy cũng chẳng chịu nghe lời của tôi đâu."
Tần Thất Tuyệt nhoẻn miệng cười khiến tinh thần người ta vui vẻ, "Hay là cô đầu tư cho tôi?"
Tiêu Ái Nguyệt giật mình, mặt lộ vẻ khó xử, "Cái này..., tôi cũng không muốn phản bội chị ấy."
Tần Thất Tuyệt thấy trong lời nói của đối phương có chỗ buông lỏng liền thừa thắng ép sát, "Sao lại nói là phản bội? Cô hợp tác với tôi cũng chính là cách để bảo vệ cô ấy không bị người khác làm tổn thương, hơn nữa tôi cũng có biện pháp khiến cô ấy phải lau mắt nhìn cô."
Tiêu Ái Nguyệt cúi đầu giả vờ đắn đo.
Lúc này, Tần Thất Tuyệt giúp cô đặt ly trà đầy nước nóng tới trước mặt, đáy mắt lấp lóe ánh sáng, "Tiểu Tiêu, chúng ta nói chuyện đi."
Hai người nói chuyện hơn một giờ, Tần Thất Tuyệt sảng khoái nhận bản hợp đồng mang về nghiên cứu trong khi chờ Tiêu Ái Nguyệt cho cô câu trả lời thuyết phục.
Tiêu Ái Nguyệt chia tay nhau ở bãi đỗ xe, cô đang định gọi điện thoại hỏi Từ Phóng Tình đã tan tầm chưa, vừa cầm điện thoại trên tay thì nó lại bất chợt vang lên.
Tập trung nhìn vào, quả nhiên là bạn già.
Không thể không tiếp điện thoại của Trần Vãn Thăng, Tiêu Ái Nguyệt đoán điện thoại của chị ta hẳn là bị ai đó nghe lén nên bắt máy vô cùng cẩn thận, "Hội trưởng Trần tìm tôi có việc gì sao?"
"Trò chuyện chút đi." Trần Vãn Thăng không vòng vo giống Tần Thất Tuyệt mà trực tiếp ra hiệu lệnh, "Tôi đang ở nhà một mình rất nhàm chán, cô đến đây đi."
Tiêu Ái Nguyệt còn không biết ai là người đứng sau kế hoạch mưu sát của Jojo, cô ngồi trong xe suy nghĩ một lát, trong thời gian ngắn thật sự không biết Trần Vãn Thăng tìm cô để làm gì?
Tiêu Ái Nguyệt đã không gặp Trần Vãn Thăng được mấy ngày, nếu chị ta muốn chỉnh cô thì hẳn là đã sớm ra tay rồi, vả lại có điện thoại làm chứng, chị ta dám gây bất lợi cho cô sao?
Ôm ý nghĩ như vậy nên Tiêu Ái Nguyệt quyết định đi gặp người kia.
Trần Vãn Thăng mang thai nhưng bụng cũng không lớn lắm, cô vẫn uống rượu như thường và vẫn mang cao gót, chỉ có một lần duy nhất cô mang dép lê.
Cô bưng ly rượu đỏ ngồi về vị trí cũ, "Tiểu Tiêu, gặp lại cô, tôi đúng là không hề hận cô chút nào."
Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy thuyết pháp này rất trơ trẽn nên liền châm chọc nói, "Sao chị không hỏi tôi có hận chị không?"
"Tôi không ngủ với cô, cũng không ngủ với bạn gái của cô,