Trong câu lạc bộ có cả suối nhân tạo và người máy thông minh, cái quỷ gì đây? Dọc đường đi, Tiêu Ái Nguyệt còn đụng phải mấy người trẻ đang cầm gậy golf, cô không khỏi phỉ nhổ, "Nơi này có gì vui chứ?"
Tiểu Thu vừa nghiêm túc nhìn về phía trước vừa nhẹ giọng nhắc nhở Tiêu Ái Nguyệt đang đi bên cạnh, "Tiểu Nguyệt, ở đây có rất nhiều phú nhị đại (*), cô cố gắng câu trúng một con rùa vàng để chị Tiểu Thu xem trọng một chút nào."
Xem trọng cái quỷ gì á! Tiêu Ái Nguyệt đã bị chọc tức ở chỗ bảo vệ, thành ra nhìn cái gì cũng thấy gai mắt, "Để tôi cố gắng tranh thủ, nói không chừng có thể làm bà cô của phú nhị đại."
Tiểu Thu bật cười, cô liếc nhìn gã đàn ông mặc âu phục vừa đi ngang qua rồi lại cố nén cười, "Đây là lần đầu tiên tôi tới chỗ như thế này nên phải nghiêm túc, không được để cho quản lý Từ mất mặt."
Quản lý Từ đang nhàn nhã cắt một miếng bò bít tết dưới bầu không khí rất hài hoà, cũng không nhìn thấy Từ Phóng Tình đang chờ cô như lời Tiểu Thu đã nói.
Tiêu Ái Nguyệt ngồi ở vị trí cách Từ Phóng Tình xa nhất, chưa kịp ngồi vững đã bị Mã Thượng Tài truy hỏi, "Chị Tiêu chưa kịp thay quần áo đã đến ăn cơm với chúng tôi rồi sao?"
Ánh mắt Từ Phóng Tình tức thì dời từ miếng bò bít tết lên trên quần áo của Tiêu Ái Nguyệt, cô vô cảm bưng ly rượu đỏ lên hớp nhẹ một cái, "Tự mình gọi món đi, chúng tôi ăn sắp xong rồi."
Vậy chị còn gọi tôi tới làm gì? Tiêu Ái Nguyệt tức bụng mở menu tùy tiện lật vài tờ, mắt luôn nhìn thẳng, giá cả mắc như thế sao không trực tiếp cắt cổ khách luôn đi? Tiêu Ái Nguyệt lén lén lút lút nhìn đĩa canh thừa của bốn người kia thêm vài lần, nếu cô không lầm thì tính luôn cả rượu đỏ, chắc hẳn đồ ăn của Từ Phóng Tình trị giá không dưới năm chữ số.
Đam Mỹ Sắc
Thật sự là cửa son rượu thịt để ôi, có thằng chết lả xương phơi ngoài đường. (**).
Tiêu Ái Nguyệt không ăn, cô đóng lại menu rồi ngẩng đầu, lời chưa kịp nói khỏi miệng đã bị ánh mắt của Từ Phóng Tình giết chết, chữ không ăn đã lập tức biến mất dạng.
"Một phần salad được rồi."
Nhân viên phục vụ đứng tại cửa ra vào đi chuẩn bị salad, một nhân viên khác đến rót một ly rượu đỏ cho Tiêu Ái Nguyệt, cô nuốt nước bọt ừng ực mấy cái liền bị Tiểu Thu giật nhẹ góc áo, "Bình tĩnh một chút."
Tiêu Ái Nguyệt giống người không bình tĩnh sao? Dĩa salad được bưng ra ít đến đáng thương, gia vị còn không được nhiều như trong đĩa của Tiểu Thu.
Đại Hải uống khá nhiều, gã cầm ly rượu đứng lên nói với Mã Thượng Tài, "Nào, phó quản lý Mã, tôi mời cậu một ly, hoan nghênh đã đến công ty của chúng tôi."
Mã Thượng Tài đáp, "Đừng, tôi lấy trà thay rượu, chúng ta còn lái xe nữa, không tiện uống rượu."
Đại Hải đã uống say nên đâu thèm để ý nhiều việc như vậy, gã vui vẻ, hớn hở cười cười rồi đổ đầy ly rượu, sau đó lại chuyển hướng đến Từ Phóng Tình, "Quản lý Từ, tôi theo cô đã nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao, mong cô thủ hạ lưu tình, chúc cô mã đáo thành công."
Câu nói sau cùng như vuốt mông ngựa Từ Phóng Tình, lại còn kéo cả Mã Thượng Tài vào cuộc, Tiểu Thu không tin gã đã uống say, "Đại Hải uống nhiều quá rồi, lát nữa ai đưa anh trở về đây, quản lý Từ của chúng ta ngồi xe của anh đến mà."
"Chẳng phải đã có Tiểu Nguyệt rồi sao?" Đại Hải chuyển hướng về Tiêu Ái Nguyệt, cô đang cúi đầu ăn salad, nghe nói đến mình lập tức ngẩng đầu đưa ra vẻ mặt vô tội hỏi, "Hả?"
"Tiểu Nguyệt phải cố gắng làm việc cho thật tốt, quản lý Từ của chúng tôi coi trọng cô lắm đấy." Đại Hải đi đến bên cạnh cô vỗ vỗ bờ vai rồi cười nói, "Tranh thủ cuối năm thay thế vị trí của tôi luôn, cô sẽ làm được, con rùa rụt cổ như cô thừa sức làm điều này mà!"
"Cmn." Tiểu Thu mắng nhỏ một tiếng rồi tranh thủ đứng dậy kéo tay Đại Hải vốn đang tóm chặt áo của Tiêu Ái Nguyệt, "Anh đang làm cái gì vậy hả Đại Hải? Quản lý Từ còn ở đây đó, anh uống nhiều quá rồi, đừng có làm xằng làm bậy."
Đại Hải quả thật uống say, Tiểu Thu giữ chặt cánh tay gã nên biết rõ điều này.
Sức gã mạnh như trâu lôi kéo tay của Tiêu Ái Nguyệt, ánh mắt ngoan độc, hận không thể băm vằm cô ra thành muôn mảnh, "Cô là đồ con rùa rụt cổ, đồ con rùa!"
"Đại Hải, quản lý Từ đang ở đây đó." Tiểu Thu đang ra sức nhắc nhở gã nhưng Mã Thượng Tài không đợi Đại Hải tỉnh táo đã nhanh chóng đi tới đá bay người say rượu, "Tại sao người này lại như vậy? Uống say liền khi dễ phụ nữ à?"
Đại Hải chật vật ngồi dưới đất ôm đầu không nói gì, mấy nhân viên phục vụ nhìn nhau phân vân không biết có nên đỡ gã lên không.
"Quản lý Từ, anh ta uống nhiều quá nên nhận lầm người ấy mà, cô đừng để ý." Tiểu Thu tranh thủ giải thích với Từ Phóng Tình, "Bình thường anh ta không phải như vậy, cô cũng biết rõ mà, đừng để trong lòng."
"Tôi không hiểu rõ bất cứ ai ở đây hết, cô cũng đừng nên giải thích với tôi làm gì." Từ Phóng Tình trấn định, thoải mái xem vở kịch vui đang xảy ra, "Rượu vào lộ bản chất, bình thường nhìn bảnh bao, sáng sủa nhưng bản chất lại là loser.
Tiểu Mã, cậu lái xe đưa họ về đi, lái chậm một chút."
"Được rồi, tổng giám đốc Từ." Mã Thượng Tài gật đầu đáp, "Bây giờ tôi sẽ đi ngay, cảm ơn chị đã chiêu đãi bữa tối hôm nay."
Tiêu Ái Nguyệt không còn khẩu vị ăn đồ trước mặt nữa, "Tôi cũng đi, tạm biệt quản lý Từ."
"Tiêu Ái Nguyệt, cô đưa tôi về." Từ Phóng Tình móc thẻ tín dụng ra trả tiền, sau đó cúi đầu nói với Tiêu Ái Nguyệt, "Ăn không hết có thể đóng gói mang về."
Ở đây cũng có người đóng gói đồ ăn mang về sao? Từ Phóng Tình cười cười, Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy mặc dù người này là đại tiểu thư ngậm lấy chìa khóa vàng từ nhỏ nhưng lại có nhiều hành vi và cử chỉ bình dân đến lạ thường, cũng không có thanh cao xem thường người khác như mấy cậu ấm cô chiêu kia.
Tiêu Ái Nguyệt chạy xe trong khu công nghiệp suốt mấy ngày chưa rửa, trên mui xe màu đỏ bám một lớp bụi xám mỏng, Từ Phóng Tình khó chịu nhíu mày, "Tiêu Ái Nguyệt, sao cô không rửa xe?"
Ai rảnh đâu mà dăm ba bữa lại mang xe đi rửa một lần chứ? Tiêu Ái Nguyệt không dám mạnh miệng, nhỏ giọng trả lời, "Từ lúc mua xe về, tôi chưa rửa lần nào."
Tiêu Ái Nguyệt đã chui vào trong xe nhưng Từ Phóng Tình vẫn đứng ở bên cửa phụ lái không nhúc nhích.
Cô đang muốn hỏi đối phương có vào hay không, song Từ Phóng Tình đột nhiên quay lại cổng bảo vệ nói gì đó, nhân viên an ninh ngước cổ nhìn Tiêu Ái Nguyệt một cái rồi gật gật đầu, chưa được vài phút gã liền cầm đến một thùng nước cùng một cái khăn lau.
Tiêu Ái Nguyệt chưa bao giờ thấy qua người phụ nữ nào không chịu lên xe bởi vì trần xe có bụi.
Sau khi gã bảo vệ chà rửa xe không còn vết bẩn thì Từ Phóng Tình mới bằng lòng leo lên.
"Đưa tôi về nhà đi." Từ Phóng Tình nhàn nhạt mở miệng, cô nhìn thẳng vào kính chiếu hậu, không thèm để ý đến vẻ mặt ngu ngơ của Tiêu Ái Nguyệt.
"Quản lý Từ, chị có bệnh thích sạch (***) sẽ hả?" Đường về mất khoảng một tiếng đi xe, Tiêu Ái Nguyệt tìm chủ đề, chủ động mở miệng, "Tôi cảm thấy bệnh thích sạch sẽ của chị nghiêm trọng quá rồi."
Từ Phóng Tình lườm cô một cái, "Tôi không có bệnh thích sạch sẽ."
Làm sao có thể, Tiêu Ái Nguyệt cũng đâu có mù, "Chị như thế mà còn không chịu nhận bị bệnh? Nếu chị không bệnh thì tôi là người như thế nào đây?"
"Lôi thôi." Từ Phóng Tình giúp cô nói ra, "Mang giày thể thao tham dự hội họp, đã mặc áo len rồi còn mặc thêm áo choàng với quần da bó sát.
Tiêu Ái Nguyệt, cô thật sự cảm thấy hài lòng với phẩm vị của mình sao?"
Nói Tiêu Ái Nguyệt ra sao cũng được, nhưng nói cô lôi thôi thì cô nhất định không phục, "Tôi lôi thôi chỗ nào? Sáng nào tôi cũng mất ít nhất nửa tiếng làm tóc rồi mới đi ra ngoài, còn quần áo này của tôi cũng thuộc dạng có đẳng cấp nhất xưởng đấy."
"Hình như cô rất hợp với cuộc sống ở nơi đó." Từ Phóng Tình không mặn không nhạt mở miệng.
"Đúng rồi." Tiêu Ái Nguyệt vô tư nói tiếp, "Không khác xí nghiệp nhà nước trước kia tôi làm lắm, rất thoải mái, không có áp lực."
"Tiêu Ái Nguyệt, có phải cô đã quên tôi vẫn là lãnh đạo của cô không?" Từ Phóng Tình ý cười dạt dào hỏi, "Có vẻ như cô không còn sợ tôi nữa?"
Khó khi được nhìn thấy cô cười, Tiêu Ái Nguyệt bị cảm nhiễm nhếch môi cười theo, "Quản lý Từ, tôi cũng cảm thấy tôi không còn sợ chị nữa.
Sau cái đêm chị ngã bệnh, tôi thấy hai chúng ta không có gì khác biệt, đều là con người cả, không có gì đáng sợ hết, chị không cảm