Tập đoàn Hải Manh hoàn toàn chia thành ba phe: phe tổng giám đốc Lương, phe phó tổng giám đốc và phe trung lập.
Tiêu Ái Nguyệt vừa về công ty đúng lúc bắt gặp người phụ nữ từng nói xấu Từ Phóng Tình trong toilet - Bùi Nhược Vân, cô ta và tổng giám đốc Lương đang nói chuyện phiếm, xem ra ông ta và Từ Phóng Tình đã bàn xong việc.
Tiêu Ái Nguyệt dự định sẽ trực tiếp đi ngang qua họ để vào văn phòng.
"Tiểu Tiêu, lại đây nào." Không ngờ tổng giám đốc Lương như có hỏa nhãn kim tinh trông thấy cô đang đi sát vách tường: "Cô tới đây một chút."
Tiêu Ái Nguyệt bất đắc dĩ đi qua và dùng thái độ khiêm tốn lên tiếng hỏi, "Tổng giám đốc Lương, chú cần giúp chuyện gì sao?"
"Cô gái này là Bùi tiểu thư, cô ấy nói muốn đến hỗ trợ phòng mua hàng, cô xem có việc gì giao cho cô ấy làm đi." Tổng giám đốc Lương trừng cặp mắt của lão hồ ly đánh giá Tiêu Ái Nguyệt, "Cô có chuyện gì cần cô ấy hỗ trợ không?"
Tiêu Ái Nguyệt suy tư mấy giây, "Chuyện này phải để quản lý của chúng tôi quyết định."
Tổng giám đốc Lương nghiêm nghị nhìn cô, "Tôi đang hỏi cô chứ không phải quản lý Từ."
Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy ông ta đang cố ý khảo nghiệm mình nên có hơi do dự, song Bùi Nhược Vân lại chủ động mở miệng, "Chị Tiêu, gần đây bộ phận tiêu thụ của chúng tôi không có gì bận, tôi lại thấy anh Đại Hải đã xin nghỉ, bên phòng của cô đang rất cần người mà tôi thì đang rảnh rỗi có thể qua hỗ trợ, mấy việc như gọi điện, mua cà phê,...!kiểu gì tôi cũng làm được."
Lần này, Tiêu Ái Nguyệt chẳng thèm suy tính dù chỉ một giây, cô quả quyết lắc đầu, "Cô muốn qua phòng mua hàng thì trước hết phải đợi quản lý bên phòng tiêu thụ gật đầu đã.
Cô trực tiếp tìm tổng giám đốc Lương như thế há chẳng phải là đang vượt quyền sao? Bên bộ phận mua hàng của chúng tôi có rất nhiều văn kiện cần bảo mật, trước khi tôi vào công ty đều phải ký cam kết giữ bí mật, đâu thể nói muốn vào là vào."
Bùi Nhược Vân sắp không nhịn được nữa, "Chẳng phải tôi có lòng tốt muốn giúp đỡ sao?"
"Ai thuê cô vào đây vậy?" Tổng giám đốc Lương nghe Tiêu Ái Nguyệt trả lời xong bèn xoay người hỏi Bùi Nhược Vân, "Cô vào Hải Manh bao lâu rồi?"
"Tôi và chị Tiêu vào cùng một ngày." Bùi Nhược Vân ngọt ngào trả lời, "Tổng giám đốc Lương, quản lý phòng tiêu thụ đích thân phỏng vấn và tuyển dụng tôi vào đấy."
Tổng giám đốc Lương nghe xong không tỏ thái độ gì, "À, ra là vậy."
Tiêu Ái Nguyệt sợ bóng sợ gió nhưng ở lại đây cũng chẳng có ý nghĩa gì, "Tổng giám đốc Lương, nếu không có việc gì thì tôi đi trước."
"Ừ." Tổng giám đốc Lương gật gật đầu, "Cô hỏi quản lý Từ xem phòng mua hàng có cần người hỗ trợ không, nếu cần thì tôi sẽ tuyển thêm vài người."
Lời nói này có hai tầng ý nghĩa, ông một mặt cự tuyệt yêu cầu của Bùi Nhược Vân, mặt khác lại đẩy gánh nặng lên người Từ Phóng Tình.
Tiêu Ái Nguyệt trả lời, "Dạ, tôi hiểu rồi."
Lão hồ ly đúng là lão hồ ly, nghĩ thông suốt mà còn giả bộ hồ đồ.
Ông ta vốn có thể trực tiếp từ chối Bùi Nhược Vân, cô ta rõ ràng đã vượt quyền, nhưng ông lại không làm thế mà lại còn hết lần này tới lần khác để Tiêu Ái Nguyệt làm kẻ ác.
Tuy cô mới vào Hải Manh không lâu, nhưng cô may mắn học được chút kinh nghiệm ở xí nghiệp nhà nước, cô hiểu chuyện này không thể vượt quyền, như vậy sẽ phạm quy, cô không thể phá vỡ quy tắc này được.
Tới gần giữa trưa, trong tay của Tiểu Thu có thêm ba tấm thiệp mời, "Cô em chồng của tôi có hùn vốn mở một công ty thiết kế, tiệc này không thu tiền mừng, đêm nay mọi người cứ đến ăn cơm cho náo nhiệt nhé, nào, Tiểu Nguyệt, cho cô."
Tiêu Ái Nguyệt nhớ kỹ cô gái kia chính là công, "Đêm nay hả? Tôi phải tăng ca mất rồi."
Mã Thượng Tài nhận thư mời, gã nghiêm túc nhìn một chút, "Chà, long trọng dữ lắm nha, còn dán cả ảnh chụp lên nữa."
"Tiểu Nguyệt, để tôi nói với quản lý Từ vài câu, cô đừng lo lắng." Tiểu Thu nháy mắt với Tiêu Ái Nguyệt: "Đều là người trẻ tuổi cùng hùn vốn mở công ty nên rất cần nhân khí, à, phó quản lý, ở giữa ảnh là em chồng của tôi đây.
Mọi người phải đến đó nha, càng đông càng vui, khai trương hồng phát."
Mã Thượng Tài nhìn tấm thiệp mời cuối cùng trong tay Tiểu Thu rồi hỏi, "Em chồng của cô thật đẹp trai, cơ mà cô đưa cái đó cho ai nữa vậy? Đại Hải xin nghỉ rồi mà?"
Tiểu Thu chép miệng nhìn về phía văn phòng của Từ Phóng Tình, "Đâu thể quên lão đại của chúng ta được."
Mã Thượng Tài khó tin, "Cô có thể mời được tổng giám đốc Từ sao?"
"Cô ấy có đi hay không là một chuyện, tôi mời hay không lại là một chuyện khác." Tiểu Thu khôn khéo trả lời, "Tôi nhớ rõ điểm ấy mà, quản lý Từ có quyền cự tuyệt nhưng tôi không có dũng khí bỏ sót cô ấy."
Cô đem thư mời vào văn phòng của Từ Phóng Tình rồi lắc đầu đi ra, "Quản lý Từ không đi."
Mã Thượng Tài vỗ đùi, "Tôi đã nói rồi."
Tiêu Ái Nguyệt ngáp một cái rồi tìm miếng bịt mắt trong ngăn kéo mang lên mặt, "Tan việc rồi, tạm biệt hai người nha, tôi ngủ một chút."
"Chị không ăn cơm sao?" Mã Thượng Tài đứng lên duỗi lưng một cái, "Dưới lầu mới mở một quán trà, bên trong có bán bánh bao hấp ngon lắm."
Tiêu Ái Nguyệt khoát khoát tay, "Không ăn đâu, đang giảm cân."
Tiểu Thu liếc chiếc eo của Tiêu Ái Nguyệt một cái, sau đó quay đầu sờ lên đống thịt mỡ trên bụng mình, "Tôi không muốn giảm cân, đã đến tuổi này rồi, giảm cũng chẳng ích gì.
Tôi đi trước nha, buổi chiều gặp."
"Buổi chiều gặp."
Buổi sáng, Tiêu Ái Nguyệt đã bị Từ Phóng Tình mắng một trận, bây giờ cô chẳng có khẩu vị nào nữa, quần áo cũng mặc không vừa, nhân dịp này giảm béo luôn vậy.
Cô ngửa đầu dựa vào ghế làm việc chuẩn bị ngủ liền nghe được tiếng mở cửa từ văn phòng của Từ Phóng Tình.
Cô nghĩ chắc là người kia đi ăn cơm nên khẽ khàng trở mình, không thèm để ý âm thanh đóng cửa.
Tiếng giày cao gót chợt gần chợt xa làm Tiêu Ái Nguyệt có chút hoảng hốt, cô không biết Từ Phóng Tình đi về hướng nào, một lúc lâu sau, khi cô mất tự nhiên dự định bịt mắt ngủ thì lại bị người phụ nữ kia dọa cho giật bắn người, "Má ơi!!!"
Má của cô - Từ Phóng Tình đang vô cảm đứng bên cạnh nhìn cô, "Tiêu Ái Nguyệt, cô không ăn cơm sao?"
"Tôi không đói bụng." Tiêu Ái Nguyệt phát giác được mình thất thố, cô nắm chặt