Chẳng lẽ người không có tiền sẽ bị kẻ có tiền tùy ý lăng nhục sao? Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy lòng tự trọng đang bị Ninh Tiểu Kỳ chà đạp, cô cười tự giễu, "Ninh Tiểu Kỳ, nhìn tôi giống loại người cần bán thân lấy tiền sao?"
"Cậu yêu em ấy." Ninh Tiểu Kỳ không để ý tới tâm tình của cô, gã khẳng định nói, "Nếu đã yêu rồi thì phải đối xử với em ấy thật tốt."
"Tôi không phải Thánh Mẫu." Tiêu Ái Nguyệt vô cùng lý trí cự tuyệt ý tốt của gã, "Chúc phúc cho các cậu là một trong những nguyên nhân tôi đến đây."
"Cậu không gặp em ấy sao?" Ninh Tiểu Kỳ chưa chịu thua, "Bây giờ em ấy đang ở vườn hoa trong tầng dưới của khách sạn, tôi đưa cậu đi.
Tiêu Ái Nguyệt, cậu nghĩ trong lòng tôi dễ chịu lắm sao?"
Nếu khó chịu thì tại sao phải làm như vậy? Chịu uất ức có thể hạnh phúc ư? Tiêu Ái Nguyệt không muốn tiếp tục dây dưa với gã, "Ninh Tiểu Kỳ, cậu đừng tự cho mình là đúng nữa, chúng ta dừng lại ở đây đi."
"Meo" "Meo" "Meo", tiếng mèo kêu đột nhiên vang lên giữa hành lang trống trải, hai người đồng thời quay đầu liền nhìn thấy Đổng Tiểu Hạ đang ôm Bóng Đèn đứng sau lưng họ, cô đã cởi bỏ áo cưới và thay một bộ đồ len màu vàng đứng cách đó không xa nhìn hai người, dáng vẻ hết sức thanh thuần.
"Tiểu Hạ." Ninh Tiểu Kỳ tranh thủ chạy tới nắm chặt tay cô, "Không lạnh sao? Bị cảm bây giờ? Em bé sẽ nguy hiểm đó."
"Anh đi trước đi, tôi có lời muốn nói với Tiểu Nguyệt." Đổng Tiểu Hạ nhìn chằm chặp về hướng Tiêu Ái Nguyệt, mặt mũi đầy vẻ bất an ra lệnh cho Ninh Tiểu Kỳ, "Anh nói với ba mẹ là tôi mệt nên không thể tiễn khách được."
Đáy mắt Ninh Tiểu Kỳ nhanh chóng lóe lên ý hận, gã không biểu hiện ra ngoài mà chỉ cười cười khoác áo lên người Đổng Tiểu Hạ, sau đó vờ như không thèm để ý rời đi.
Đổng Tiểu Hạ chậm rãi từng bước đến trước mặt Tiêu Ái Nguyệt rồi đẩy Bóng Đèn vào trong ngực của đối phương, "Nó cần cậu."
"Tiểu Hạ." Tiêu Ái Nguyệt chăm chú nhìn mặt người nọ, cô hoàn toàn không thể đối xử với đối phương giống như Ninh Tiểu Kỳ được.
Cô nhìn Đổng Tiểu Hạ, trong lòng vẫn còn chút men cay, "Chúc cậu tân hôn hạnh phúc."
"Maldives." Giọng Đổng Tiểu Hạ run rẩy, "Chẳng phải cậu vẫn luôn muốn đi sao?"
"Cậu kết hôn rồi, tôi không đợi nữa." Tiêu Ái Nguyệt cố chấp giữ ranh giới cuối cùng, giọng nói tràn ngập hoài niệm, cô nhàn nhạt nhớ lại quá khứ, "Năm hai đại học, tôi đã xin tạm hoãn việc học vì không đủ học phí, tôi mới biết người giúp tôi đóng học phí là cậu, tôi cũng biết sau khi tôi tốt nghiệp, cửa tiệm của Chu Nhị Phàm là do cậu đầu tư, cậu đã giúp tôi có việc làm thêm.
Cậu đã quan tâm và giúp đỡ tôi trong vô số khốn cảnh, cậu đã cứu tôi rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ chủ động nhắc đến.
Tiểu Hạ, tôi còn nhớ rõ năm đó, đêm nào cậu cũng phụ tôi bày hàng bán ở vỉa hè.
Cậu là người tốt nhất trong lòng tôi, cậu cứ giữ hình tượng ấy và kết thúc được không? Dừng lại ở đây, đừng phá vỡ mọi thứ tốt đẹp giữa chúng ta nữa."
"Cậu còn nhớ cái lần tôi và cậu về quê chơi không?" Tiêu Ái Nguyệt chủ động nhắc tới quá khứ để bầu không khí dần hòa hoãn lại.
Đổng Tiểu Hạ cười trong nước mắt, cô vừa lau nước mắt vừa nói, "Nhà cậu nuôi rất nhiều vịt, cậu còn nói với tôi đó là học phí năm sau của cậu.
Lúc tôi sờ vết chai trong lòng bàn tay cậu mới chợt phát hiện tôi vốn không thể làm được gì cho cậu.
Tôi thương cậu, đau lòng trước quá khứ và cuộc sống của cậu, nhưng lại không thể cùng cậu đối mặt.
Tiểu Nguyệt, tôi yêu cậu, chẳng ai có thể sánh nổi với cậu trong lòng tôi.
Tôi thật sự không thể chịu đựng được việc cậu sẽ rời bỏ tôi.
Chúng ta đã quen biết nhiều năm như vậy, cậu là người duy nhất luôn sẵn sàng tha thứ cho mọi chuyện tôi làm, tại sao lần này lại không? Tôi chỉ kết hôn thôi, tôi vẫn là tôi, vẫn là Đổng Tiểu Hạ của cậu mà."
"Cậu đừng khóc." Nhìn thấy Đổng Tiểu Hạ rơi nước mắt, tim Tiêu Ái Nguyệt lập tức mềm nhũn, "Cô dâu khóc trông khó coi lắm đó."
"Có được không?" Đổng Tiểu Hạ không kiềm được nước mắt, cô lại gần sát người Tiêu Ái Nguyệt, đưa tay ôm lấy eo của cô, "Tiểu Nguyệt, đồng ý với tôi được không? Ninh Tiểu Kỳ đã nói chỉ muốn đứa bé này thôi, nhà của anh ấy đã mấy đời đơn truyền, tôi có con trong tay, anh ấy sẽ thỏa mãn hết mọi điều kiện.
Sau này, anh ấy sẽ không quan tâm chuyện của chúng ta, cậu đừng rời bỏ tôi mà, tôi không chịu nổi đâu."
"Đây chính là điều cậu muốn sao?" Tiêu Ái Nguyệt cứng đờ mặc người ta ôm, "Cậu thật sự muốn như vậy sao?"
"Tôi muốn, cậu có thể đồng ý với tôi không?"
"Tôi muốn một gia đình bình thường, Tiểu Hạ." Tiêu Ái Nguyệt đẩy cô ra rồi thở dài nhẹ nhõm, "Muốn một người chỉ thuộc riêng về một mình mình."
Tiệc cưới vẫn đang diễn ra, Tiêu Ái Nguyệt thay quần áo xong rồi xuống lầu, trong ngực ôm thêm một con mèo.
Bóng Đèn híp mắt hài lòng nằm trong lòng chủ, hoàn toàn tương phản với dáng vẻ nghiêm túc của Tiêu Ái Nguyệt.
Cô cúi đầu đi đến bãi đỗ xe, sau đó bấm chìa khoá "Tít, tít".
Từ Phóng Tình bỗng nhiên từ trong góc tối đi ra.
"Tiêu Ái Nguyệt."
Tiêu Ái Nguyệt nghe tiếng nói quay lại nhìn thấy Từ Phóng Tình đang đứng một mình trong góc nhỏ, hai tay khoanh lại như đã đợi cô rất lâu.
Tiêu Ái Nguyệt phản xạ có điều kiện tìm chiếc Bentley của Đông Văn Giang nhưng xe của gã đã sớm chạy đi mất rồi, tại sao Từ Phóng Tình vẫn còn ở đây?
"Quản lý Từ, chị chưa về hả?" Tiêu Ái Nguyệt mở cửa xe, ném Bóng Đèn vào, ngẩng đầu hỏi Từ Phóng Tình, "Chị ở đây chờ tôi sao?"
"Tôi muốn về công ty, đúng lúc xe của cô cũng đi qua đó." Từ Phóng Tình thuần thục kéo cửa xe bên cạnh tài xế, "Tiêu Ái Nguyệt, đưa tôi về nhà."
"Dạ." Tiêu Ái Nguyệt đeo dây an toàn, không có ý định phản kháng, "Đi thôi."
"Sao con mèo của cô lại ở đây?" Từ Phóng Tình liếc nhìn Bóng đèn ở phía sau xe, "Cô dẫn nó đến tham gia hôn lễ à? Tiêu Ái Nguyệt, cô đã yêu nó đến mức mất kiềm chế rồi sao?"
"Không phải." Tiêu Ái Nguyệt vừa nổ máy vừa giải thích, "Nó là mèo của bạn gái cũ của tôi."
"Bạn gái cũ của cô là cô dâu đêm nay?" Từ Phóng Tình là người thông minh, cô liên kết mọi sự kiện trong đêm đã lập tức đoán được mối quan hệ giữa Tiêu Ái Nguyệt và Đổng Tiểu Hạ.
Cô cười khẽ hai tiếng, vô cảm lên tiếng, "Có thể thản nhiên tham gia đám cưới của bạn gái cũ, Tiêu Ái Nguyệt, cô đúng là một cô gái nghĩa khí."
Tiêu Ái Nguyệt hiểu ý châm chọc trong lời nói, "Tôi và cậu ấy vẫn là bạn."
"Người có thể làm bạn với người yêu cũ đều là vĩ nhân."
Đêm nay, tâm tình của Tiêu Ái Nguyệt không được tốt, cô thật sự không thể nghe lọt lời châm chọc của người kia, "Quản lý Từ, đêm nay chị đừng mắng tôi được không?"
"Cô cho rằng mình có trái tim bao dung và thời gian sẽ lưu lại hồi ức đẹp nhất, nhưng trên thực tế thế nào? Giữa màn đêm vô hạn chỉ có một mình cô, cô đang chờ cô ta sao? Tiêu Ái Nguyệt, đừng ngây thơ như vậy nữa.
Từ từ xưa đến nay, chờ đợi không hề có ý nghĩa gì hết, người thật sự yêu cô sẽ không bao giờ rời bỏ cô, một khi đã bỏ đi chính là người đã chết, chờ một người chết sống lại có ý nghĩa sao?" Từ Phóng Tình lãnh khốc vô tình cự tuyệt lời thỉnh cầu của Tiêu Ái Nguyệt, sắc mặt không đổi mở miệng nói tiếp những lời kích thích từng điểm mẫn cảm trên dây thần kinh của Tiêu Ái Nguyệt nhưng giọng điệu lại chậm rãi dị thường, "Cảm thấy lời của tôi không xuôi tai à? Tiêu Ái Nguyệt, nếu lúc trước có người ở bên cạnh nói những này thì cô có giữ suy nghĩ đó không? Cô ấu trĩ quá lâu rồi, lại chẳng có ai quan tâm, cô đã phạm nhiều sai lầm rồi, không nên tiếp tục