"Quản lý Từ, đã lâu như không gặp, tôi thật sự rất nhớ chị." Tiêu Ái Nguyệt đã sớm quen bị quở trách, cô thờ ơ ngẩng mặt lên, ôn nhu nói, "Hình như tóc của chị dài ra rồi."
"Tiêu Ái Nguyệt, cô phải dùng kính ngữ với tôi." Đáy mắt Từ Phóng Tình đột nhiên xuất hiện sương mù, nhìn sao cũng không thấu, nghiêm giọng hỏi, "Cô không biết lễ phép như vậy từ lúc nào?"
Trong giọng nói đầy sự bất mãn, Tiêu Ái Nguyệt có hơi sửng sốt, cô liên tưởng đến hai bộ âu phục lần trước rồi lấy dũng khí nhắc lại chuyện xưa, "Quản lý Từ, chị thích tôi phải không?"
"Muốn biết đáp án sao?" Không hiểu sao chủ đề lại bị lệch hướng, Từ Phóng Tình không hỏi thẳng ra như lần trước, cũng không mắng chửi người khác, cô vô ý khẽ liếm môi một cái, sau đó hỏi ngược lại Tiêu Ái Nguyệt, "Tại sao tôi phải nói cho cô biết?"
"Tôi có quyền được biết." Tiêu Ái Nguyệt bị động tác gợi cảm kia trêu chọc, cô nghiêng mặt qua một bên, ánh mắt mơ màng trả lời, "Chị thích tôi mà, tôi đương nhiên phải biết."
"Chẳng phải cô từng nói thích một người, không cần người đó đồng ý à?" Từ Phóng Tình lật lại nợ cũ, "Tiêu Ái Nguyệt, cô không nhớ rõ lời mình đã nói sao?"
Tiêu Ái Nguyệt nhớ chứ, chỉ là không rõ vì sao Từ Phóng Tình lại nhớ lâu đến thế, "Ý chị là sao?"
"Tôi thích cô thì phải nói cho cô biết sao?" Rốt cuộc Từ Phóng Tình cũng chịu đối mặt với vấn đề, "Tiêu Ái Nguyệt, cần thiết ư?"
Tiêu Ái Nguyệt chỉ nghe được câu tôi thích cô thôi, lỗ tai ầm ầm vang lên một tiếng kỳ quái rồi ù đi, "Quản lý Từ, chị thích tôi đúng không?"
Từ Phóng Tình yên lặng nhìn cô vài giây, sau đó bưng ly rượu đỏ uống một hớp, cười lạnh nói, "Tiêu Ái Nguyệt, cô nghĩ có khả năng sao?"
Cũng đúng, làm sao Từ Phóng Tình lại thích mình được.
Tiêu Ái Nguyệt nghĩ đến đây lập tức nhụt chí, nhỏ giọng hỏi, "Vậy tại sao chị lại đưa quần áo cho tôi?"
"Tôi từng mua quần áo cho rất nhiều người, cũng không có nghĩa là tôi thích họ, đơn giản vì tôi có tiền, nhân phẩm lại tốt, cô hiểu không?"
Tiêu Ái Nguyệt đã hoàn toàn hiểu, "Hiểu."
"Nhưng mà...." Từ Phóng Tình xoay chuyển lời nói, "Tiêu Ái Nguyệt, cô có thích tôi không?"
Tiêu Ái Nguyệt do dự mấy giây, "Ý chị là thích kiểu gì?"
"Con người của tôi, cô có thích không?"
Tiêu Ái Nguyệt trịnh trọng gật đầu, "Tôi cảm thấy chị rất tốt."
"Có thích không?" Dường như không nghe thấy lời trốn tránh của Tiêu Ái Nguyệt, Từ Phóng Tình cố chấp truy hỏi, chưa đến Hoàng Hà sẽ không từ bỏ ý định, "Tiêu Ái Nguyệt, cô có thích tôi không?"
"Thích."
"Cô thích tôi, tại sao lại không theo đuổi tôi?"
"Cái gì?" Tiêu Ái Nguyệt chấn động toàn thân, cô mở to hai mắt, cho là mình nghe lầm, "Chị nói cái gì?"
Từ Phóng Tình không quen nói lại hai lần, nhưng ngại trí thông minh của Tiêu Ái Nguyệt nên đành phải lặp lại, "Tiêu Ái Nguyệt, cô có dám theo đuổi tôi không?"
"Nhưng chị không thích tôi mà." Tiêu Ái Nguyệt vô cùng lý trí cự tuyệt đối phương, "Nếu chị đã không thích, dù tôi có theo đuổi cũng chẳng có ý nghĩa."
"Nhưng tôi cũng không cự tuyệt cô." Từ Phóng Tình châm chọc nhìn mặt của cô, "Tiêu Ái Nguyệt, cô lại sợ rồi?"
"Tôi không sợ." Tiêu Ái Nguyệt nhăn lông mày nhỏ, thẳng thắn lên tiếng, "Tôi và chị căn bản không phải là người của cùng một thế giới.
Chị vừa ưu tú, vừa nhiều tiền, lại có năng lực, còn tôi thì sao? Ngay cả việc tham gia tập huấn cũng bị người ta nghi ngờ có phải giả hay không, chính tôi cũng đang hoài nghi bản thân, tại sao lại là tôi chứ? Tôi không rõ nữa, quản lý Từ, tôi thích chị, nhưng tôi không xứng, đáng ra chị nên gặp người tốt hơn."
Cảm nhận được sự chân thành và khó xử trong lời nói của Tiêu Ái Nguyệt, Từ Phóng Tình lạnh lùng cất giọng, "Tiêu Ái Nguyệt, cô nói không sai, cô thật sự không xứng với tôi."
"Đúng vậy, trong lòng chị cũng biết rõ mà, tất cả mọi người đều hiểu, không cần phải lãng phí thời gian của nhau." Tiêu Ái Nguyệt hết sức tự giác, "Chị cảm thấy thế nào?"
Từ Phóng Tình không trả lời, điềm tỉnh hỏi cô, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi từng nói con người dư dả nhất là thời gian, thiếu nhất cũng chính là thời gian, cô có thật sự hiểu ý nghĩa đó không?"
"Chị giải thích một chút được không?" Tiêu Ái Nguyệt mê muội hỏi ngược lại, "Cái chị nghĩ và cái tôi nghĩ có giống nhau không?"
Từ Phóng Tình khinh thường xuỳ một tiếng, "Tiêu Ái Nguyệt, cô nghĩ với IQ của cô có thể nghĩ được giống tôi sao?"
"Cũng đúng." Tiêu Ái Nguyệt uể oải trả lời, "Chút chuyện ấy mà còn không nghĩ giống nhau, hai chúng ta vốn không có khả năng."
Con ngươi u ám của Từ Phóng Tình càng thêm sắc bén, cô cười trêu ghẹo, "Tiêu Ái Nguyệt, cô đã từng chịu trách nhiệm với tình cảm của bản thân lần nào chưa? Động tâm nhưng không dám nói, yêu thích lại không dám theo đuổi, chia tay thì không dám buông, là do cô hèn nhát hay đang bị bệnh tâm thần? Cô có bệnh sao? Loại người có năng lực như cô có thể ở lại đây sao? Làm chuyện mình muốn làm khó lắm sao? Tôi thật sự không thể nào hiểu được suy nghĩ của cô."
Cô vừa nói vừa đi đến trước mặt Tiêu Ái Nguyệt, ánh mắt thâm thúy hiện lên nỗi tức giận, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi hỏi cô một lần nữa, cô có dám theo đuổi tôi không?"
"Cũng không phải không dám." Những lời nhục mạ tàn nhẫn khiến tư duy của Tiêu Ái Nguyệt hoàn toàn bị đảo loạn, "Nhưng tôi chưa từng theo đuổi ai.
Quản lý Từ, tôi phải theo đuổi chị như thế nào đây?"
Từ Phóng Tình giữ nguyên nụ cười băng giá trên mặt, ánh mắt như nhìn thấu hồng trần, "Tiêu Ái Nguyệt, nhìn tôi giống loại người sẽ chủ động theo đuổi người khác sao?"
Bầu không khí lại trầm mặc, cơm nước xong xuôi, Tiêu Ái Nguyệt nghĩ thông suốt, "Được rồi, vậy để tôi theo đuổi chị nhé."
Từ Phóng Tình không hài lòng thái độ của đối phương, cô nhíu mày nói, "Tôi thay đổi chủ ý, không đồng ý để cô theo đuổi nữa."
"Chị bị bệnh hả?" Tiêu Ái Nguyệt tức nghẹn mắng chửi, "Từ Phóng Tình, chị đang đùa bỡn tôi sao?"
Mặt Từ Phóng Tình lập tức lạnh buốt, "Tiêu Ái Nguyệt, cô thử nói lại lần nữa xem."
Tiêu Ái Nguyệt nghiêng đầu sang chỗ khác không nói.
"Sao vậy, cảm thấy oan ức? Uất ức thì nói ra đi, để trong bụng làm gì?" Bộ dạng vừa bướng vừa xấu hổ