Từ Phóng Tình cho địa chỉ cách tổng bộ không xa.
Cô mặc trang phục OL (Office lady) ngồi trong quán cà phê, áo khoác đen được đặt chỉnh tề một bên, cặp công văn đặt trên chỗ ngồi, dáng vẻ nữ vương cách xa ngàn dặm bưng ly cà phê, thoạt nhìn như vừa mới tan làm không lâu, tạm thời quyết định tới gặp mặt Tiêu Ái Nguyệt.
Tiêu Ái Nguyệt cúi đầu im lặng ngồi đối diện, Từ Phóng Tình cũng yên lặng nhìn đối phương một hồi, kiên nhẫn dần tan biến theo thời gian, cô lạnh lùng hỏi, "Nói chuyện đi, Tiêu Ái Nguyệt, không phải cô có ý kiến gì đối với tôi sao?"
"Chị không nên làm vậy." Tiêu Ái Nguyệt ngẩng đầu, sắc mặt cứng ngắc hỏi, "Chị biết rất rõ cậu ta sẽ không làm như thế, tại sao lại muốn loại cậu ta?"
"Cậu ta sơ suất."
"Tôi cũng sơ suất mà." Tiêu Ái Nguyệt cố chấp nói, "Tôi làm chị gặp rất nhiều phiền phức, tôi sơ suất nhiều lần như vậy, vì sao chỉ loại có một mình cậu ta? Tôi và cậu ta đã đi chung khá lâu rồi, tôi sẽ không để cậu ta gánh chịu một mình, như vậy không công bằng, chị không thể chỉ giữ lại mình tôi."
"Cậu ta không phải là cô." Từ Phóng Tình điềm nhiên nhìn cô chăm chú, "Tiêu Ái Nguyệt, cô khác cậu ta."
"Tôi biết tôi không ưu tú như cậu ta, nhưng...!nhưng chị phải điều tra rõ ràng." Tiêu Ái Nguyệt vẫn không thể lý giải được quyết định của Từ Phóng Tình, "Tại sao người ta phải chịu trách nhiệm cho việc mình chưa từng làm qua?"
"Bởi vì cậu ta là người trưởng thành." Từ Phóng Tình trả lời đơn giản, "Cô cũng thế, Tiêu Ái Nguyệt, đừng giống con nít như vậy, đây là quy tắc, không phải nói gì cũng được."
"OK." Tiêu Ái Nguyệt bất đắc dĩ thở dài, cô thỏa hiệp lên tiếng, "Tôi sẽ rời khỏi đây."
Từ Phóng Tình cười lạnh, "Nếu tôi không cho phép thì sao?"
"Chị không có quyền."
"Tôi có." Trong mắt Từ Phóng Tình bốc lửa phừng phừng như muốn đốt cháy đối phương, cô cắn răng nghiến lợi nói, "Tiêu Ái Nguyệt, nếu cô dám rời khỏi đây, tôi sẽ lập tức sa thải cô."
"Chị không thể lạm dụng chức quyền." Tiêu Ái Nguyệt kinh ngạc nhìn người nọ, "Quản lý Từ, sao chị có thể lạm dụng chức quyền được chứ?"
"Bởi vì tôi có quyền lợi này." Từ Phóng Tình nhìn chằm chặp gương mặt khiếp sợ của cô, trong đáy mắt lộ ra vẻ trêu chọc, "Đây là lần đầu tiên cô phát hiện tôi lạm dụng chức quyền sao? Tiêu Ái Nguyệt, cô có thể làm gì tôi?"
"Mặc kệ chị sa thải, tôi vẫn sẽ rời khỏi đây." Tiêu Ái Nguyệt trầm mặc mấy giây, sau đó nghiêm túc lên tiếng, "Tôi biết chị có bản lĩnh, nhưng chị không thể tùy tiện hy sinh người khác.
Quản lý Mã đã rất cố gắng, chị không thể xoá bỏ sự nỗ lực của người khác."
"Tiêu Ái Nguyệt, dù tôi có lựa chọn thêm mấy lần, tôi cũng sẽ hy sinh cậu ta." Từ Phóng Tình nghiêng mặt qua một bên, khẽ khàng nhíu mày, "Tôi không thể để toàn quân bị diệt."
"Chị thấy đó, tính cách của chúng tôi vốn không hợp." Tiêu Ái Nguyệt đứng dậy cầm áo khoác trên ghế lên, "Hai chúng ta vốn dĩ không cùng một loại người."
Cô nói xong lập tức rời đi, ngay cả câu tạm biệt cũng chưa hề nói.
Từ Phóng Tình quả quyết đuổi theo ngăn Tiêu Ái Nguyệt kêu taxi.
Cô chưa kịp mặc áo khoác, đôi chân xinh đẹp như sứ lộ ra trong không khí rét lạnh, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt còn buốt giá hơn cả.
Cô xanh mặt bắt lấy cánh tay Tiêu Ái Nguyệt không buông, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi cảnh cáo cô, không được tùy hứng."
Tiêu Ái Nguyệt cúi đầu nhìn chân của người kia, lo lắng hỏi, "Quản lý Từ, chị không lạnh sao?"
Từ Phóng Tình quên mang áo khoác ra, Tiêu Ái Nguyệt bèn cởi áo khoác của mình khoác lên người cô, "Chị đi vào đi, tôi muốn yên tĩnh một chút."
Từ Phóng Tình không phải kẻ ngu, làm sao cô có thể bỏ mặc người phụ nữ ngu ngốc này suy nghĩ lung tung được.
Cô nắm chặt tay Tiêu Ái Nguyệt quay về lấy áo khoác rồi im lặng dẫn đối phương lên taxi, "Cô về với tôi."
Chỗ ở của Từ Phóng Tình nhỏ hơn dự liệu, bố cục không khác khách sạn là mấy, không có bếp, chỉ có một phòng ngủ, một toilet, một phòng khách, diện tích cũng không rộng bằng nhà của Tiêu Ái Nguyệt ở thành phố H, chẳng giống chỗ ở của gái nhà giàu hơn trăm triệu gì cả.
Tiêu Ái Nguyệt lén lút đánh giá phòng ngủ, tuy không gian nhỏ nhưng phải thừa nhận Từ Phóng Tình trang trí rất có phẩm vị, dư sức bỏ xa cô mấy trăm con đường.
Cô ngồi trên sofa, Từ Phóng Tình ngồi bên cạnh cô.
Hai người ngồi thêm vài phút đồng hồ, Tiêu Ái Nguyệt một mực cúi đầu, Từ Phóng Tình nói gì cô cũng không trả lời.
Từ Phóng Tình đứng dậy kéo dài khoảng cách ra một chút, cô cởi âu phục ném qua một bên rồi chầm chậm mở nút áo, xương quai xanh xinh đẹp lộ ra, càng gợi cảm dưới ánh đèn vàng, Tiêu Ái Nguyệt run rẩy nuốt nước bọt.
Từ Phóng Tình quay đầu nhìn người kia, ngón tay dừng trên hạt nút áo thứ ba, "Tiêu Ái Nguyệt, nhắm mắt lại."
Tiêu Ái Nguyệt lập tức nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm, "Tôi không nhìn thấy gì hết."
Tiếng sột soạt vang lên một lúc, sau đó Tiêu Ái Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy trên mặt lành lạnh, cô phản xạ có điều kiện mở mắt ra liền trông thấy Từ Phóng Tình đang đứng trước mặt, trong tay cầm một chai nước khoáng, khí lạnh trên mặt cô đến từ cái chai này.
Cô mở to mắt nhìn chằm chằm trước ngực Từ Phóng Tình.
Từ Phóng Tình đập chai nước khoáng vào đầu đối phương, mặt đen lại, "Tiêu Ái Nguyệt, cô đang nhìn chỗ nào vậy hả?"
"Tự chị cởi nút trước mà." Tiêu Ái Nguyệt ôm đầu bị đập trúng nhảy lên sofa, "Chị tự cởi ra lại còn không cho phép người ta nhìn."
Từ Phóng Tình lạnh lùng nhìn cô, "Tôi cởi đấy thì sao nào? Cô có ý kiến gì? Tôi cho phép cô nhìn sao?"
"Vậy chị đánh tôi làm gì?" Tiêu Ái Nguyệt chọc tức, "Không cho nhìn thì thôi, sao lại đánh người chứ?"
"Bây giờ cô chịu nói chuyện với tôi rồi à?" Từ Phóng Tình hỏi, "Hết giận rồi?"
Tiêu Ái Nguyệt được nhắc nhở mới nhớ tới chuyện chính, cô nghiêm mặt nói, "Tôi vẫn còn giận."
Sắc mặt Từ Phóng Tình dần lạnh lẽo, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi cho cô ba giây để điều chỉnh tốt tâm tình của mình."
Tiêu Ái Nguyệt không làm theo, "Dù sao ngày mai tôi cũng bị sa thải, chị thích thế nào thì làm thế nấy."
"1." Từ Phóng Tình bắt đầu đếm ngược.
Tiêu Ái Nguyệt chống nạnh, mạnh miệng nói, "Tôi sẽ làm vậy."
"2."
Tiêu Ái Nguyệt không nói.
"3."
"Được thôi." Từ Phóng Tình vừa nói xong, Tiêu Ái Nguyệt đã lập tức cảm thấy nguy hiểm ngập tràn trong phòng.
Cô nhanh chóng lui về phía sau mấy bước, chuẩn bị rời xa Từ Phóng Tình, "Tôi đi đây."
Từ Phóng Tình không cản đối phương, cô bước mấy bước đến bàn vi tính của mình, sau đó gỡ bàn phím ra.
Tiêu Ái Nguyệt khó hiểu