Thời điểm Tiêu Ái Nguyệt tỉnh lại, trong phòng đen kịt một màu, cô cẩn thận dịch ra xa chỗ Từ Phóng Tình đang ngủ rồi đưa tay ra ôm eo thon của đối phương.
Lúc Từ Phóng Tình bị cô đụng phải, toàn thân tức khắc run nhẹ một cái, đồng thời vô ý bóp lấy cánh tay đang ôm mình.
Nhưng cô cũng không có dấu hiệu tỉnh lại, phản kháng của cô là phản ứng tự nhiên, không liên quan đến người sau lưng là ai.
Tiêu Ái Nguyệt trầm ngâm nhìn người yêu trong bóng tối, trầm mặc một hồi lâu mới bò khỏi giường, rón rén vào phòng tắm rửa mặt.
Trưởng xưởng ở Chu Phổ Trấn hẹn gặp nhau lúc chín giờ sáng, Tiêu Ái Nguyệt sáu giờ rời giường, đến khi ra khỏi cửa đã hơn bảy giờ, mặt trời ở phía đông cũng lên cao.
Cô đến quán lần trước mua cà phê đem về, tiệm này kinh doanh 24/7, bánh ngọt tươi non ngon miệng bày trong tủ thủy tinh khiến người khác nhìn mà chảy nước bọt.
Cô nhớ người kia vốn không thích ngọt nên chỉ có thể mua vài mấy miếng bánh mì khác khẩu vị mang về.
Sau khi về đến nhà, Từ Phóng Tình vẫn còn đang ngủ.
Tiêu Ái Nguyệt nhức đầu dữ dội đành phải ngồi trên sofa nghỉ ngơi thêm vài phút, đầu đang vô cùng khó chịu thì bỗng nhiên nghe trong phòng vang lên một loạt âm thanh kỳ quái.
Cô ngẩng đầu liền bắt gặp Từ Phóng Tình mặc đồ ngủ đứng cách đó không xa đang nhíu mày nhìn bình nước đang phát ra tiếng vang kỳ quái.
Từ Phóng Tình vốn không thích ấm nước, thế mà tại sao hôm nay lại sử dụng nó? Tiêu Ái Nguyệt tưởng người kia muốn uống nước bèn đứng lên bước nhanh tới bên người Từ Phóng Tình, "Quản lý Từ, chị khát nước sao? Em có mua cà phê nè, chị muốn uống không, hay chị ngủ thêm đi, để em canh nước cho."
Từ Phóng Tình yên lặng nhìn mặt cô rồi quay người trở về bên giường lấy hòm thuốc dưới tủ ra, ném vỉ thuốc cho Tiêu Ái Nguyệt.
Tiêu Ái Nguyệt tập trung nhìn mới phát hiện là thuốc chuyên trị đau đầu, cũng không biết vì sao trong nhà Từ Phóng Tình lại chuẩn bị nhiều thuốc đến vậy.
Cô cảm động đi đến trước mặt người nọ, sau đó cúi đầu hôn lên mặt đối phương, "Hì hì, em không sao."
Từ Phóng Tình không tránh khỏi nụ hôn của cô, sắc mặt nhìn không được tốt lắm, "Tiêu Ái Nguyệt, thân thể khó chịu thì nghỉ ngơi, em là siêu nhân sao? Thế giới này cần em đi giải cứu sao?"
"Em có hẹn." Tiêu Ái Nguyệt ngồi xuống giường, sắc mặt đỏ thắm, cô nhìn chằm chặp vào mắt của Từ Phóng Tình, "Quản lý Từ, tối hôm qua..."
"Tối hôm qua uống rượu quá nhiều." Từ Phóng Tình nhanh chóng cắt lời cô, lạnh lùng nói, "Em say rượu làm bậy, giờ lại có mặt mũi hỏi tôi?"
Tiêu Ái Nguyệt thầm nói, "Nhưng chị cũng đâu có uống."
"Tiêu Ái Nguyệt, nếu sau này em lại say rượu rồi hôn tôi, tôi sẽ lập tức ném em từ lầu tám xuống." Từ Phóng Tình giận cá chém ngay chai rượu vô tội, "Em mang chai rượu kia đi đi, tôi không muốn nhìn thấy nó."
Được rồi, ý cô là Tiêu Ái Nguyệt uống say nên mới hôn cô đó sao? Nhưng Tiêu Ái Nguyệt chỉ muốn hỏi có phải tối qua cô mất ngủ hay không thôi? Nào ngờ Từ Phóng Tình lại giận dữ dời chủ đề, bộ dáng vô cùng thú vị nên cô đành phải chủ động từ bỏ truy vấn, "Em đi đây, em mới thuê xe, em có mua bánh mì cho chị nè."
"Uống thuốc trước đi đã." Từ Phóng Tình lạnh lùng liếc xéo mặt cô, "Em ăn sáng chưa? Tiêu Ái Nguyệt, em có thể tự chăm sóc tốt bản thân được không? Tôi không có nhiều thời gian để quan tâm vấn đề sức khỏe của em, em nhất định phải tự chăm sóc tốt chính mình."
Tiêu Ái Nguyệt gật đầu như giã tỏi, "Em đi ăn liền nè, chị yên tâm, em sẽ tự chăm sóc bản thân mình thật tốt, chăm sóc luôn cả chị nữa."
Cô uống thuốc ở ngay trước mặt Từ Phóng Tình, sau đó ngượng ngùng quay đầu hỏi, "Chị có cần em chờ chị đi làm chung không?"
"Ý của em là em muốn dùng cái xe em mới thuê kia để đưa tôi đi làm?" Từ Phóng Tình thờ ơ nhìn cô, "Tiêu Ái Nguyệt, em có biết loại xe thuê mướn đó có bao nhiêu thứ lộn xộn bên trong không?"
Tiêu Ái Nguyệt cảm giác mình đúng rảnh rỗi sinh nông nỗi tự đi tìm mắng, cảm xúc lập tức tuột xuống thấp, "Em chỉ muốn hỏi một chút thôi mà."
Từ Phóng Tình yên lặng nhìn cô một lát rồi nghiêm túc nói, "Tiêu Ái Nguyệt, em không cần phải để ý đến tôi, tôi có thể tự giải quyết chuyện của mình, em cứ lo làm chuyện của em đi."
"Nhưng chúng ta là người yêu của nhau, phải biết quan tâm lẫn nhau đúng không?" Tiêu Ái Nguyệt không hiểu, "Chuyện gì chị cũng không chịu nói cho em biết, em muốn quan tâm nhưng chị lại không cần, em thật sự không biết mình nên làm gì nữa?"
"Làm một cô bạn gái nghe lời, được không?" Từ Phóng Tình nhíu mày tỏ ra không kiên nhẫn được nữa, "Ngoan ngoãn nghe lời, tôi có thể cho em mọi thứ em muốn, được không?"
"Làm như chị thì có khác gì đang bao nuôi em?"
Từ Phóng Tình tức giận đứng dậy, "Tiêu Ái Nguyệt, chú ý lời nói của em."
"Vậy tại sao tối qua chị lại đối xử với em như vậy?" Tiêu Ái Nguyệt lập tức đổi đề tài, "Chị thật sự coi em là chuột bạch sao?"
Từ Phóng Tình liền giật mình, sắc mặt dần chìm xuống như đang nghĩ đến chuyện không vui, im lặng nửa ngày mới mở miệng nói, "Tiêu Ái Nguyệt, em là bạn gái của tôi."
"Chị cũng là bạn gái của em." Tiêu Ái Nguyệt nghiêm túc đáp, "Chị đã không muốn nói thì không cần phải nói, có một số việc, em cũng không nhất định phải biết, nhưng nếu có một ngày em biết, em sẽ nói cho chị biết, bởi vì chị là bạn gái của em."
Từ Phóng Tình không thèm để ý đến người kia nữa, cô đi đến tủ lấy quần áo mình đã cầm về hôm qua, ném cho Tiêu Ái Nguyệt, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi không thích nghe hoa ngôn xảo ngữ, nếu em dám thích tôi thì hành động cho tôi xem."
Tiêu Ái Nguyệt hết sức phối hợp đổi quần áo cô mới đưa, lúc ra khỏi phòng tắm còn cố ý đi đến trước mặt Từ Phóng Tình, "Em như vậy được không?"
Từ Phóng Tình ngồi im trên sofa, ngẩn người nhìn chậu hoa trên ban công, đó là chậu hoa do Tiêu Ái Nguyệt mang về mấy hôm trước, đóa hoa vì rét lạnh trong đêm đông hai ngày nên đã dần thoi thóp, nghe đối phương tra hỏi, Từ Phóng Tình không quay đầu lại, giọng nói trống rỗng, "Tiêu Ái Nguyệt, em nghĩ nó có sống nổi không?"
Không chờ Tiêu Ái Nguyệt trả lời, cô cúi đầu tự giễu giống như đang tự nhủ,"Em đã mang nó về nhưng lại cứ đối xử như vậy với nó sao?"
Tiêu Ái Nguyệt hoảng hốt mấy giây, cô mơ hồ cảm thấy người phụ nữ trước mắt đã biến thành người khác, "Em sẽ chăm sóc nó thật tốt."
"Em đừng bao giờ nói nhiều hơn làm." Từ Phóng Tình ngẩng đầu, ánh mắt lý trí dừng lại trên người của đối phương, đôi mắt đã khôi phục sự lạnh lùng, "Tiêu Ái Nguyệt, em chính là loại người này, nhưng tôi thì không."
Cảm giác thất bại khó hiểu đã biến đổi mạch suy nghĩ của Tiêu Ái Nguyệt, cô có hẹn hôm nay đi mua nguyên vật liệu, xe vừa thuê tối qua đang ngừng ở dưới lầu, tài xế thẩm tra đối chiếu thân phận rồi mới dám đưa chìa khóa xe.
Tiêu Ái Nguyệt không yên lòng lái xe đi Chu Phổ Trấn đón trưởng xưởng, dọc đường luôn suy nghĩ về ý nghĩa