Rạng sáng ngày hôm sau, hai người đồng thời thức dậy, Từ Phóng Tình đi rửa mặt trước, sau khi hoàn tất đi ra liền trông thấy Tiêu Ái Nguyệt đang ngồi xổm trên mặt đất, không biết đang làm gì.
Cô thản nhiên đi đến bên cạnh cửa sổ, nửa đường làm như vô tình đá vào người phụ nữ đang cản đường kia một cước.
Tiêu Ái Nguyệt cầm điều khiển điều hoà ngồi xổm trên mặt đất, bị Từ Phóng Tình đá một cước liền mờ mịt ngẩng đầu tự nhủ, "Hình như điều khiển từ xa bị hỏng rồi."
"Tiêu Ái Nguyệt, tối qua em tắm sữa tắm gì?" Từ Phóng Tình vô cảm hỏi cô, "Sao trong bồn tắm lại có mùi dầu gội đầu?"
"Em xài cái bình màu lam á." Tiêu Ái Nguyệt bò dậy, tiện tay vứt điều khiển qua một bên, "Không phải sữa tắm sao? Lần trước chị nói là màu lam mà."
Từ Phóng Tình lơ đãng nhíu mày, "Tiêu Ái Nguyệt, em bị bệnh mù màu sao?"
"Không phải." Tiêu Ái Nguyệt phủ nhận, "Thị lực của em rất tốt."
Từ Phóng Tình nhếch miệng cười yếu ớt, "Ngay cả lam với lục cũng không thể phân rõ, thị lực tốt chỗ nào? Màu lục (xanh lá) là dầu gội, màu lam (xanh dương) là sữa tắm.
Nếu em không phân biệt được màu, chẳng lẽ không biết nhìn mặt chữ?"
"Chữ cũng là tiếng Đức, em chưa từng học qua." Tiêu Ái Nguyệt mạnh miệng nói, "Ai bảo chị mua đồ toàn tiếng Đức làm gì."
Từ Phóng Tình nhìn cô, "Ý em là lỗi của tôi?"
Tiêu Ái Nguyệt nuốt một ngụm nước bọt, "Em không có ý đó."
"Đi thay quần áo đi." Thấy đối phương ít khi thức thời được như thế, Từ Phóng Tình cũng không làm khó dễ, cô đưa tay chỉ vào phòng tắm, "Nhanh lên, tài xế của tôi đang chờ chúng ta ở dưới lầu."
"Ok." Tiêu Ái Nguyệt lấy một bộ quần áo treo trong tủ ra, "Chờ tay em khoẻ lại, em sẽ không cần dùng bồn tắm lớn của chị nữa, để tối nay em giúp chị rửa sạch lại."
Từ Phóng Tình phát hiện người phụ nữ này có nhiều lúc thức thời quá mức, sắc mặt cô dần biến đổi, đưa mắt nhìn Tiêu Ái Nguyệt đi vào phòng tắm, cố nén không mắng câu ngu ngốc ra miệng.
Tiêu Ái Nguyệt ngu ngốc nhưng lại không biết mình ngốc chỗ nào, cô vào phòng tắm thay quần áo, do tay bị thương rất bất tiện nên phải mất hơn 20 phút mới thay xong đồ, đầu đầy mồ hôi đi ra ngoài cầm túi xách trên sofa, "Đi thôi, đi thôi, chắc tài xế chờ lâu lắm rồi."
"Tiêu Ái Nguyệt, trước khi ra ngoài phải soi gương." Từ Phóng Tình ngồi trên sofa uy nghiêm ra lệnh, "Em lại quên sao? Hôm qua, tôi vừa mới nói mà bây giờ em đã quên rồi?"
"Soi gương thì soi gương." Tiêu Ái Nguyệt vừa sửa sang lại cổ áo, vừa đi đến trước gương, nhìn phải nhìn trái cũng không phát hiện có vấn đề gì, "Không có vấn đề gì hết nha."
Cô quay đầu nhìn Từ Phóng Tình đang mặc một bộ âu phục màu đen, áo sơ mi trắng hơi mở rộng cổ, trông vừa cao sang, vừa nhã nhặn, lại còn mang theo vài phần dụ hoặc.
Tiêu Ái Nguyệt so sánh cả hai trong gương một chút, tuy cô và Từ Phóng Tình mặc cùng một kiểu nhưng tại sao lại cho ra cảm giác bất đồng đến thế? Từ Phóng Tình chẳng khác nào tiên nữ, còn cô lại giống hệt con cóc?
"Tiêu Ái Nguyệt, em cài toàn bộ cúc áo lên làm gì? Em đang bán bảo hiểm sao?" Từ Phóng Tình đi đến trước mặt cô, đưa tay giúp cô cởi cúc đầu tiên trên áo sơ mi ra, "Có tinh thần một chút, đừng nhìn tôi cười hệt như kẻ ngu như thế, tự nhiên lại cười là bệnh tâm thần đấy."
Tiêu Ái Nguyệt chẳng biết xấu hổ khen người kia, "Quản lý Từ, chị thật xinh đẹp."
Từ Phóng Tình cầm cặp công văn lên, ngay cả tâm tình mắng cô cũng không có, lãnh đạm nói, "Phát xong hoa si chưa, nhớ mang theo đầu óc và thuốc bôi tay trước khi ra ngoài."
Có một chiếc Mercedes màu đen đang dừng dưới lầu, Từ Phóng Tình vừa dừng chân thì một gã trai lập tức bước xuống từ trên xe, nghiêm túc vấn an Từ Phóng Tình, "Buổi sáng tốt lành, Boss."
Tiêu Ái Nguyệt lộ ra biểu cảm cổ quái, "Boss?"
Từ Phóng Tình đã ngồi vào ghế sau xe, ngón tay ngoắc ngoắc người đang đứng thẫn thờ bên ngoài, hạ lệnh không cho đối phương cơ hội kháng cự, "Vào đây đi Tiêu Ái Nguyệt."
"Sao anh ta lại gọi chị là bà chủ?" Sau khi xe nổ máy, Tiêu Ái Nguyệt nhỏ giọng hỏi Từ Phóng Tình, "Chị không phải là tổng giám đốc Từ sao? Giám đốc và bà chủ khác biệt rất lớn a?"
"Cậu ta sẽ đưa tôi đi làm trước, sau đó đưa em đến chỗ em cần phải đến." Từ Phóng Tình không để ý đến vấn đề của người kia, cô lạnh lùng giúp Tiêu Ái Nguyệt sắp xếp xong xuôi hết thảy, "Tay em bất tiện nên tối qua tôi đã gọi điện thoại cho tài xế của em, chiều nay em trả xe lại cho người ta đi, để Tiểu Trương đưa đón được rồi.
Chiếc xe này cho em tuỳ ý dùng, Tiểu Trương là người của tôi, khi nào em cần thì cứ gọi cậu ta đến.
Tối nay, chúng ta hẹn tám giờ, sáu giờ em qua đón tôi, nếu có thay đổi gì đột xuất phải nhớ gọi điện báo cho tôi biết sớm."
Câu nói "người của tôi" rơi vào tai Tiêu Ái Nguyệt, nghe làm sao cũng thấy chói tai, Tiêu Ái Nguyệt chu miệng, "Vậy em có phải là người của chị không?"
"Không phải vậy thì sao, em còn muốn làm người của ai?" Từ Phóng Tình liếc xéo mặt cô, "Em là người của Từ Phóng Tình tôi, Tiêu Ái Nguyệt, em nhất định phải luôn nhớ kỹ điều này."
"Dạ." Tiêu Ái Nguyệt nở hoa trong lòng, gật gật đầu, "Quản lý Từ, chị thuê chiếc xe này hay sao?"
Từ Phóng Tình bất mãn hỏi lại, "Chẳng lẽ tôi không tự mua nổi?"
"Em không có ý đó." Tiêu Ái Nguyệt khẩn trương giải thích, "Chị vốn không lái xe mà.
Quản lý Từ, anh ta là tài xế của chị sao? Thật lãng phí, em có thể lái xe chở chị mà, có thể tiết kiệm được một khoản tiền đó."
"Tiêu Ái Nguyệt, nếu em chịu nghe lời chăm sóc tốt bản thân thì người lái chiếc xe này hôm nay chính là em, còn nữa, tối nay em định xưng hô với tôi như thế nào?" Từ Phóng Tình rõ ràng không muốn tiếp tục dây dưa đề tài trên, cô dừng một chút mới lên tiếng hỏi, "Em nói tôi là bạn gái của em, vậy em định gọi tôi là quản lý Từ ở trước mặt người khác sao?"
"Hả?" Đây đúng là vấn đề, Tiêu Ái Nguyệt suy nghĩ một lúc, "Chị cảm thấy gọi người yêu dấu thế nào?"
"Buồn nôn."
"Bảo bối thì sao?"
"Khó nghe."
"Từ Từ?"
"Em có thể động não một tí xíu được không?" Từ Phóng Tình ghét bỏ nói, "Dùng đầu óc