Khóc không thể giải quyết được bất cứ chuyện gì.
Trong lòng mẹ Tiêu, Tiêu Ái Nguyệt vốn là quỷ nhỏ thích khóc nhè, nhưng bà cũng tự hỏi lần gần nhất nhìn thấy con gái nhà mình khóc đến tê tâm liệt phế là lúc nào, có thể nhớ rõ là ngày nào sao?
Ký ức dừng lại vào mấy ngày trước khi ba Tiêu chết, Tiêu Ái Nguyệt vẫn chưa trưởng thành, cô ngồi dưới đất khóc lóc ôm ống quần của ba mãi không chịu buông đòi mua bộ dương cầm màu hồng, ba Tiêu bất đắc dĩ ngoéo tay hứa hẹn chỉ cần nhận lương sẽ lập tức dắt cô đi mua.
Tiền lương chưa tới tay thì người đã không còn gặp lại nữa.
Người đầu tiên gục ngã ở nhà họ Tiêu không phải Tiêu Ái Nguyệt mà chính là mẹ Tiêu vẫn còn đang ở nhà cho con trai bú.
Bà nên đưa tang ba Tiêu ra sao? Tiêu Ái Nguyệt làm thế nào có thể đi theo sau lưng cậu lạy trả thân bằng quyến hữu? Mẹ Tiêu đã không còn nhớ rõ chuyện đó nữa, con gái của bà buộc phải trưởng thành chỉ trong một đêm, dáng vẻ nhõng nhẽo đòi mua dương cầm đã bị vứt vào xó xỉnh nào rồi.
Nhưng một đứa oắt con mới mười mấy tuổi có thể gánh vác chuyện gì? Tiêu Ái Nguyệt kiên trì và cố gắng thay thế vị trí của ba trong gia đình, cô không còn để lộ vẻ yếu đuối ra trước mặt mẹ Tiêu như trước nữa.
Mẹ Tiêu dần quen phàn nàn cô trước mặt người ngoài, cũng chỉ vì quá bất lực đối với sự bất lực của bản thân.
Bà nhìn con gái đang quỳ trên mặt đất, bởi vì một người phụ nữ mà khóc đến nấc nghẹn.
Mẹ Tiêu nói không nên lời, bà vươn tay muốn ôm cô con gái vừa kiên cường lại vừa mềm yếu của mình, nhưng tay vươn ra được một nửa lại bị thu hồi.
Bà nghẹn ngào nghiêng đầu qua một bên, tàn nhẫn nói, "Con về nhà với mẹ, khóc cũng vô dụng.
Tiểu Nguyệt, nếu ba của con còn sống, ông ấy sẽ rất thất vọng."
"Con chưa từng cầu xin mẹ bất cứ chuyện gì." Tiêu Ái Nguyệt khóc quá lâu nên giọng cũng khàn đục, nước mắt đã khô cạn, trên mặt không còn sức sống, "Mẹ, mẹ thật sự không cần con nữa sao?"
Ai không cần ai? Mẹ Tiêu ngồi xổm xuống hỏi, "Tiểu Nguyệt, mẹ mới là người nên hỏi lời này, con không cần mẹ nữa sao?"
Mặt Tiêu Ái Nguyệt cứng đờ, cô không trả lời, vừa quỳ vừa nhìn người trước mắt.
Vẻ mặt của mẹ Tiêu tràn đầy chờ mong và thất vọng, hai loại biểu cảm phức tạp ấy khiến trái tim của Tiêu Ái Nguyệt co rút hết sức thống khổ.
Cô chậm rãi đứng lên, sau đó ngẩng đầu nhìn Tiêu Hiếu Nam đang đứng quan chiến trên lầu hai, "Em nói em đã trưởng thành rồi thì sau này phải chăm sóc mẹ thật tốt."
Không nói thêm lời thừa thãi, không có bàn giao gì khác, thấy Tiêu Ái Nguyệt đã quyết định, Tiêu Hiếu Nam liền chạy xuống dưới, "Chị, em yêu chị."
Tiêu Ái Nguyệt ôm mèo trong ngực gã rồi xoay người, lúc đang định cất bước rời đi, mẹ Tiêu lập tức quỳ "bịch" xuống, giọng nói đầy tuyệt vọng, "Tiểu Nguyệt, con nhất định sẽ hối hận, mẹ làm mọi chuyện chỉ vì muốn tốt cho con thôi.
Mẹ cầu xin con, van cầu con."
"Mẹ luôn chê con không quả quyết, con vất vả lắm mới có thể kiên định được một lần, nhưng mẹ lại đổi ý..." Tiêu Ái Nguyệt cúi đầu, trên mặt hiện ra nụ cười thoải mái, "Mẹ, mẹ nói không sai, Từ Phóng Tình là một kẻ tứ cố vô thân rất đáng thương, vậy thì bây giờ con sẽ là người nhà của chị ấy.
Dù kết quả là tốt hay xấu, con đã là người trưởng thành nên có thể tự mình gánh chịu mọi hậu quả."
Thứ bức Tiêu Ái Nguyệt ra quyết định không phải là Từ Phóng Tình mà là sự vũ nhục của mẹ Tiêu.
Cho đến bây giờ, Tiêu Ái Nguyệt vẫn chỉ là một đứa trẻ có tinh thần trọng nghĩa siêu cường, đồng thời cũng rất thiên vị.
Mẹ Tiêu co quắp ngồi dưới đất, nghe được tiếng đóng cửa, hai hàng lệ chảy xuống, bà ôm đầu Tiêu Hiếu Nam khóc rống lên.
***
Đèn đuốc bên ngoài rực rỡ, Tiêu Ái Nguyệt ngồi trong xe taxi, đột nhiên cảm thấy mọi thứ đều không chân thực, dù là radio trong xe hay quầy bán hàng rong bên đường.
Cô cúi đầu sờ hai con mèo trong lòng mình rồi tự nhủ, "Hai đứa có đói bụng không?"
Không biết Từ Phóng Tình đã ngủ hay chưa, Tiêu Ái Nguyệt đưa tay gõ cửa một cái, còn đang suy nghĩ mấy lời dạo đầu thì cửa đã mở ra, một gương mặt đàn ông vừa quen thuộc vừa xa lạ xuất hiện trước mắt cô.
"Nhóc con." Đông Văn Giang bưng một ly cà phê, vẻ mặt tươi cười đánh giá Tiêu Ái Nguyệt, "Cô tới tìm quản lý Từ của cô hả?"
Tiêu Ái Nguyệt há to miệng, vừa định hỏi gã tại sao lại ở đây thì Từ Phóng Tình ở bên trong nghe được thanh âm liền đi ra.
Ánh mắt cô rơi xuống trên mặt Tiêu Ái Nguyệt, lông mày không khỏi nhíu lại, cũng không hề kinh ngạc vì sao Tiêu Ái Nguyệt lại trở về, giống như cô đã biết đối phương nhất định sẽ quay về nên liền tùy ý vứt dép lê xuống trước mặt người nọ, "Vào đi."
Là loại dép lê mang một lần????
Tiêu Ái Nguyệt dò xét trái phải, nhìn thấy dép của cô bị ném vào trong thùng rác, không khỏi buồn bã, "Sao chị lại ném nó đi?"
Từ Phóng Tình ghét bỏ lườm cô một cái, "Tiêu Ái Nguyệt, em ra ngoài đường có soi gương không? Em ôm mèo trong lòng, có cần phải bắt chước cho thật giống chúng nó như vậy không? Em đang diễn vai mặt mèo sao?"
"Mặt này hoàn toàn là mặt heo mẹ a." Đông Văn Giang không nhanh không chậm bổ một đao, "Sammi, ba cái đồ chơi nhỏ này là của cô sao?"
Cái gì mà heo mẹ??? Tiêu Ái Nguyệt bị chọc tức, "Anh mới là heo."
"Tiêu Ái Nguyệt, nếu có thời gian mạnh miệng, vì sao không đi soi gương? Đừng phung phí thời gian làm chuyện vô vị." Từ Phóng Tình không vui chỉ huy cô, "Thả mèo xuống rồi đi tắm nhanh lên."
Đông Văn Giang ở bên cạnh mập mờ cười nói, "Tắm rửa hả? Hai người sống chung với nhau...!ngẫm lại thật sự là sặc máu mũi."
Từ Phóng Tình lạnh lùng cười nhạo, "Nếu anh ngồi chơi đủ rồi thì về đi, anh nghĩ chỗ của tôi là Hồng Kông sao mà ở lì hoài, anh cảm thấy tôi rảnh lắm hả?"
"Hay là ba người chúng ta ngủ chung đi." Đông Văn Giang đùa ngày càng lớn.
Từ Phóng Tình vừa nghe gã nói xong, sắc mặt lập tức âm trầm, gã thấy vậy liền tranh thủ sửa lời, "A, tôi đi đây.
Sammi, ngày mai tôi đến Hồng Kông sẽ gọi điện thoại cho cô.
Việc đưa công ty ra thị trường cứ giao cho tôi, cô yên tâm."
Tiêu Ái Nguyệt xoay người bỏ mèo vào ổ, cô đang định đứng lên liền nghe được âm thanh "tách tách", Đông Văn Giang cầm điện thoại đứng đối diện cô chụp một tấm hình, sau đó cười hì hì nói, "Nhóc con, cô có ảnh xấu trong tay tôi, lần sau nhớ mời tôi ăn cơm đó."
"Trong điện thoại của tôi còn có tấm xấu hơn." Tiêu Ái Nguyệt binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn, "Nếu anh muốn, tôi cũng có thể gửi cho anh."
Đông Văn Giang xem thường phất tay, gã đi tới cửa, "Không có hình nào xấu hơn hiện tại được đâu."
Gã đàn ông chết tiệt này có biết nói chuyện hay không vậy! Tiêu Ái Nguyệt xoay người nhìn Từ Phóng Tình, thấy đối phương đang xuất thần nhìn chằm chằm tấm thảm trên mặt đất, cô cười cười nói, "Vậy em đi tắm đây."
Từ Phóng Tình khẽ ngẩng đầu, "Tiêu Ái Nguyệt, đừng nên cười, em cười càng xấu hơn."
Nụ cười trên mặt Tiêu Ái Nguyệt lập tức cứng đờ.
Cũng còn được mà! Tiêu Ái Nguyệt chột dạ nhìn mình trong