Lúc này, Từ Phóng Tình nhất định rất mệt mỏi, Tiêu Ái Nguyệt nhìn dung nhan đang ngủ say của người yêu, trong đầu bỗng nhiên lóe lên ý nghĩ như thế.
Cô vừa mới đến Hồng Kông đã vội vàng chạy về, nhất định có chuyện gì đó xảy ra.
Cô không nói cho Tiêu Ái Nguyệt biết đã xảy ra chuyện gì, sau khi trở về lại dễ nổi nóng, cuối cùng nói mình đã từ chức.
Đối mặt với chuyện mình không biết, người không có cảm giác an toàn càng cảm thấy sợ hãi.
Từ Phóng Tình không quen yếu thế, cho dù ở trước mặt bạn gái cũng phải đóng vai trò mạnh mẽ.
Tiêu Ái Nguyệt thở dài nhìn lên trần nhà, cả đêm thức trắng.
Tiêu Ái Nguyệt muốn hiểu Từ Phóng Tình nhưng không thể hỏi chính chủ nên chỉ có thể hỏi Jojo.
Tạm thời quên ba chữ bệnh trầm cảm kia, cô nghĩ mặc dù tính cách của Jojo có hơi bạo tạc nhưng lời nói của cô ấy đáng tin hơn Mã Thượng Tài nhiều, thế là cô quyết định hôm sau đi tìm Jojo.
Jojo nhận được điện thoại của Tiêu Ái Nguyệt liền mắng cho đối phương một trận.
Cô chỉ trích hành vi giựt thư mời không biết xấu hổ hôm trước, sau đó cho Tiêu Ái Nguyệt địa chỉ ở câu lạc bộ rồi lập tức cúp máy.
***
Tiêu Ái Nguyệt bảo Tiểu Trương đợi ở bên ngoài câu lạc bộ, cô đứng ngoài cửa gọi điện hỏi Jojo đang ở đâu, không lâu sau, một người phụ nữ mặc áo khoác màu xanh đậm bước ra quan sát Tiêu Ái Nguyệt một chút mới lên tiếng, "Tiêu tiểu thư đúng không? Tôi là bạn của Jojo, em theo tôi vào trong đi."
Người phụ nữ này có làn da hơi đen, lúc cười liền hiện ra dấu hiệu của tuổi tác, chắc cũng không dưới bốn mươi, tướng mạo bình thường nhưng khí chất tương đối xuất chúng, trên cổ tay mang một chiếc vòng ngục lục sắc mang đến cho người ta cảm giác phú quý.
Tiêu Ái Nguyệt có chút sửng sốt, được một người có khí độ bất phàm như thế dẫn đường, cô vội vàng cám ơn, "Làm phiền chị dẫn đường giúp tôi."
"Đừng khách khí." Người phụ nữ hơi nghiêng người, giống như đang cố ý đánh giá Tiêu Ái Nguyệt, "Jojo nói không sai, em quả thực rất xinh đẹp."
Tiêu Ái Nguyệt luôn có cảm giác lời nói này hơi kỳ quái, xấu hổ mỉm cười, "A, thật sao? Ha ha."
Người phụ nữ đưa Tiêu Ái Nguyệt đến sân đánh Golf.
Jojo mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, cô quay đầu nhìn thoáng qua Tiêu Ái Nguyệt, lập tức chấn kinh, "Oa cmn, cô mặc nhiều như vậy không thấy nóng sao?"
Tiêu Ái Nguyệt còn muốn hỏi cô có lạnh không, nhưng sau khi nhìn thấy đầu Jojo đầy mồ hôi hột bèn yên lặng ngậm miệng lại, sau đó nhìn về phía người phụ nữ khác ở cách đó không xa, "Tổng giám đốc Quý cũng ở đây hả?"
Jojo nhìn theo, "Chị ấy đang tiếp khách hàng, còn tôi theo giúp chị Thăng, đúng không chị Thăng, chị cảm thấy bạn của tôi thế nào, có hợp mắt chị không?"
Người phụ nữ dẫn đường cho Tiêu Ái Nguyệt từ lúc nào đã cầm hai ly đồ uống trong tay, cô giơ ly nước trái cây ra trước mặt Tiêu Ái Nguyệt, hai mắt nhìn về phía Quý Văn Việt, suy tư rồi trả lời, "Người của em giới thiệu, có lúc nào tôi không hài lòng?"
Tiêu Ái Nguyệt nghe không hiểu các cô đang nói gì, "Jojo, cô có thời gian không? Tôi muốn nói chuyện với cô một chút."
"Được thôi." Không ngờ Jojo cũng rất dứt khoát, cô nháy mắt ra dấu với chị Thăng rồi bí ẩn lên tiếng, "Chị Thăng, chị chờ một chút nhé, tôi đi tâm sự với cô bạn này cái đã."
"Cô nói vậy là có ý gì?" Dù Tiêu Ái Nguyệt có ngu đi nữa cũng hiểu ra có chuyện gì đó không đúng, đợi sau khi hai người đi đến phòng nghỉ, cô mới mở miệng hỏi Jojo, "Chị ta là ai?"
"Tổng giám đốc của công ty cổ phần Áo Thịnh, người này đặc biệt lợi hại nha." Jojo nháy mắt ra hiệu, "Lần trước, cô đã tặng cho tôi một món quà, bây giờ tôi cũng đưa lại cho cô một món lễ vật, có qua có lại.
Tôi tặng cô một người mẹ nuôi chất lượng.
Thế nào? Thấy chị đây đủ thành ý chưa?"
Nhìn dáng vẻ của chị Thăng kia, xem chừng cũng là người có lai lịch ở Thượng Hải, "Tôi có mẹ rồi, làm gì cần thêm mẹ nào nữa?"
Jojo mờ ám cười cười, "Trọng điểm của mẹ nuôi không phải chữ mẹ...!họ Tiêu kia, cô nói đi, tìm tôi có chuyện gì?"
Tiêu Ái Nguyệt đoán con bé này đang lén bán đứng mình nên cô cũng không muốn dây dưa quá lâu, hoặc là không làm, đã làm thì phải làm cho xong, cô trực tiếp đặt câu hỏi, "Tôi muốn biết tại sao năm đó Từ Phóng Tình lại bị điều đến thành phố H?"
"Liên quan gì đến cô chứ, sao lại muốn biết chuyện của cô ta?" Jojo nhả hột nho khô ra, mất kiên nhẫn trả lời, "Cô đến đây để hỏi chuyện của cô ta thôi đó hả? Tôi còn tưởng cô tìm tôi hẹn đánh nhau chứ."
Ai rảnh rỗi như cô vậy chứ! Tiêu Ái Nguyệt bất lực phỉ nhổ, "Tôi nhìn cô chắc là không biết gì nên mới không dám trả lời."
"Cái rắm á! Sao tôi lại không biết chuyện công ty của mẹ mình được chứ!?" Jojo quả nhiên bị khích tướng, cô vỗ vỗ vào túi nho khô, "Ả tiện nhân Từ Phóng Tình kia bị giáng chức đến thành phố H, nguyên nhân cũng bởi vì tôi, cô ta cãi nhau với tôi, cả công ty đều biết, mẹ tôi không đứng về phía tôi, chẳng lẽ đứng về phía cô ta sao? Tôi mới chính là con gái của bà ấy."
Có đơn giản như vậy không? Tiêu Ái Nguyệt loáng thoáng cảm thấy có chỗ nào đã bị bỏ sót, "Không đúng, với trí thông minh của cô có thể vạch tội Từ Phóng Tình sao?"
Jojo tức giận đứng lên chỉ vào mũi của đối phương, "Đcm cô, bà đây không để ý tới cô nữa, cô cút xa ra một chút cho tôi."
Tác dụng của thuốc quá mạnh sẽ khiến bệnh nhân bị shock, Tiêu Ái Nguyệt liền tranh thủ bỏ ít liều lượng lại, "Nhưng chắc chắn cô là người quan trọng hơn trong lòng mẹ cô."
"Còn phải nói." Jojo quả nhiên rất dễ bị dụ, sắc mặt nhiều mây chuyển thành quang đãng, kiêu ngạo nói, "Tôi mới là con gái của bà ấy.
Từ Phóng Tình là cái thá gì chứ? Năm sau, chờ mẹ tôi trở về, tôi sẽ xin bà ấy thẻ đen (thẻ tín dụng siêu VIP), muốn quẹt thế nào thì quẹt.
Ai muốn lĩnh chút tiền lương ít ỏi như vầy chứ, ngay cả đến câu lạc bộ chơi cũng phải cần người khác mời khách."
Thẻ đen? Nói đến đây, Tiêu Ái Nguyệt nghĩ đến tấm thẻ đen của Từ Phóng Tình, tò mò hỏi, "Cô không thể tự mình làm thẻ sao?"
"Sao cô thiểu năng vậy hả?!" Jojo liếc mắt, "Ngay cả thẻ tín dụng tôi còn không thể xử lý chứ nói gì đến thẻ đen, làm gì dễ ăn như vậy chứ? Công ty của chúng tôi chỉ có hai người có thẻ đen, một người là mẹ tôi, người