Tiêu Ái Nguyệt nghe được tiếng nói kia, không cần quay đầu nhìn cũng biết là ai.
Quản lý Cam bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống sau lưng mang Tiêu Ái Nguyệt ra khỏi nước sôi lửa bỏng.
Anh Hồ luyến tiếc buông thân thể cô ra, không biết xấu hổ nói, "Tiểu Tiêu đi nhanh về nhanh nhé, anh Hồ ở đây chờ cô đấy."
Tiêu Ái Nguyệt chạy trối chết đến trước mặt quản lý Cam, nhẹ giọng hỏi, "Có chuyện gì sao quản lý Cam?"
"Tổng giám đốc Từ tìm cô." Giống như cố ý lên giọng, "Tổng giám đốc Từ có chuyện quan trọng tìm cô!"
Anh Hồ vẫn chưa hết hy vọng, "Tiểu Trình này, tổng giám đốc Từ là ai thế?"
Trình Quân Khôn nghĩ một lúc rồi trả lời gã, "Giám đốc bên phòng mua hàng."
Hai phòng ban là nước giếng không phạm nước sông, Tiêu Ái Nguyệt chính là cầu nối ở giữa.
Quản lý Cam dẫn cô đi đến ghế sofa bên khu khác, "Tiểu Tiêu, cô ngồi đây nghỉ ngơi một chút đi, tổng giám đốc Từ sẽ lập tức tới ngay."
Nhìn thấy Từ Phóng Tình bận rộn đứng bên cạnh chủ tịch, trong tay chị ấy bưng một ly cocktail vàng theo chủ tịch tiếp khách khắp nơi, Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy mình lại gây thêm phiền toái cho chị ấy nên bèn đứng lên đi đến chỗ của Quý Văn Việt.
Quý Văn Việt nhìn thấy người kia, khẽ gật đầu, "Đi đâu mà nãy giờ không nhìn thấy cô vậy?"
Tiêu Ái Nguyệt phản xạ có điều kiện nhìn qua chỗ mình mới vừa bị dê xồm, quả nhiên từ bên này nhìn sang nơi đó chính là một góc chết, nhưng mà làm sao quản lý Cam phát hiện được cô? Nói cách khác, Từ Phóng Tình làm thế nào có thể sai người tìm cô ở đó?
"Tôi vừa ngồi bên kia nghỉ ngơi một chút." Tiêu Ái Nguyệt giữ vững tinh thần, ra vẻ thoải mái nói, "Tổng giám đốc Quý, vị này là...."
"Tôi giới thiệu cho cô, đây là tổng giám đốc Nghê của Gia Hưng, tên là Nghê Hồng, còn đây là đồng nghiệp mới của phòng chúng tôi, Tiêu Ái Nguyệt." Quý Văn Việt cũng đang định giới thiệu Tiêu Ái Nguyệt cho khách hàng của mình, thuận nước đẩy thuyền nói, "Tổng giám đốc Nghê, sau này, đồng chí nhỏ còn cần cô giúp đỡ nhiều hơn."
Tướng mạo của Nghê Hồng thuộc dạng phổ thông, trên mặt trang điểm rất dày, cô ý tứ nhìn Tiêu Ái Nguyệt, "Xin chào, Tiêu tiểu thư."
"Chào cô." Tiêu Ái Nguyệt không có danh thiếp, chỉ có thể mỉm cười đáp, "Sau này, nhờ tổng giám đốc Nghê chiếu cố nhiều hơn."
Quý Văn Việt nói thêm vài câu với tổng giám đốc Nghê rồi dẫn Tiêu Ái Nguyệt đi tiếp đãi khách hàng khác.
Tửu lượng của cô phương rất kinh người, ly rượu không rời tay, Tiêu Ái Nguyệt lấy chút hoa quả nhưng Quý Văn Việt chỉ nếm một lát chanh nhỏ rồi lắc đầu, cô không có chút hứng thú gì với đồ ăn.
Uống rượu kiểu này rất dễ làm tổn thương dạ dày, Tiêu Ái Nguyệt nói thầm trong bụng.
Cô theo Quý Văn Việt đi tới đi lui hết nửa buổi, gặp không ít nam thanh nữ tú, nhưng không gặp được Từ Phóng Tình.
Không biết có phải do Từ Phóng Tình đã cảnh cáo bọn người kia hay là bởi Tiêu Ái Nguyệt cứ lẽo đẽo theo sau lưng Quý Văn Việt, mấy gã Ngụy Gia Huy cũng không còn quấy rối nữa.
Quý Văn Việt còn kéo cô đến chào hỏi anh Hồ kia một tiếng, ánh mắt sang sáng của gã dừng ở trên người tổng giám đốc Quý, lấy lòng hỏi, "Tổng giám đốc Quý, chị xem khi nào có thời gian, chúng ta cùng nhau đi ăn một bữa chứ nhỉ?"
Thái độ của Quý Văn Việt không kiêu ngạo, không tự ti, không đồng ý, cũng không cự tuyệt, mà chỉ vòng vo tam quốc nói, "Chút nữa tôi nhờ thư ký tra lịch trình thử xem, nếu có thời gian, nhất định sẽ phó ước."
Tiêu Ái Nguyệt không nói gì, có Quý Văn Việt ở đây, anh Hồ cũng không dám nhìn cô.
Gã híp mắt nhìn chằm chằm vào Quý Văn Việt cười nói, "Chỉ cần tổng giám đốc Quý có thời gian, lên núi đao, xuống biển lửa, Hồ mỗ tôi đều sẽ tác bồi."
Cuối cùng, cánh tay mập mạp buồn nôn kia còn nắm lấy tay của Quý Văn Việt nhưng gã không dám bóp mạnh giống lúc nãy.
Suy cho cùng, súc sinh có ác thế nào, sau khi bị ánh đèn chiếu rọi đều sẽ giả tạo mang lên người dáng vẻ nho nhã, lễ độ.
Quý Văn Việt uống một ngụm rượu đỏ, sau đó quay người đi đến trước mặt một đôi nam nữ khác.
Tiêu Ái Nguyệt nghiêng mắt nhìn gã Ngụy Gia Huy thì thầm vào tai của anh Hồ vài câu, mắt anh Hồ sáng rực dính chặt trên người Quý Văn Việt tựa như sói hoang đói khát lâu năm đang nhìn dê con, dã tâm bừng bừng hiện hết ra mặt.
Chắc hẳn Tiêu Ái Nguyệt chính là món ăn khai vị, Quý Văn Việt mới thật sự là món chính, Tiêu Ái Nguyệt nghĩ thông suốt điểm ấy, khó tránh khỏi cảm giác buồn nôn.
Cô sẽ không khoanh tay đứng nhìn mấy gã đó hùa nhau khi dễ phụ nữ, dù chỉ trao đổi ánh mắt cũng lộ ra vẻ đáng sợ.
Trình Quân Khôn nói nghề sales này không hợp với phụ nữ, có lẽ khi đó gã đã quên giới thiệu bản thân chính là ngụy quân tử mặt người dạ thú.
Đến lúc tan tiệc, khách mời căn bản đã về hết, chỉ có vài đồng nghiệp nán lại.
Quý Văn Việt cũng định đi, nhìn thấy tổng giám đốc Nghê đang đợi ở cửa, Tiêu Ái Nguyệt liền vội vàng nói, "Tổng giám đốc Quý, chị về trước đi, em chờ một lát rồi về sau."
Quý Văn Việt khẽ ừ một tiếng, ánh mắt nhìn quanh tiệc rượu lần nữa rồi bàn giao, "Chú ý an toàn."
Tiêu Ái Nguyệt ở lại chờ Từ Phóng Tình, nhưng tìm nửa ngày vẫn không thấy bóng dáng chị ấy đâu.
Cô chạy đến chỗ quản lý Cam đang nói chuyện phiếm với quản lý khách sạn, "Quản lý Cam, chị có nhìn thấy tổng giám đốc Từ không?"
Quản lý Cam lắc đầu, "Không có gặp." Dừng một chút rồi lại nói, "Nhưng mà lần cuối cùng tôi gặp chị ấy thì chị ấy đang ở trong phòng riêng cùng chủ tịch, cô đi lên trên lầu, ở phòng thứ hai đấy."
Trước cửa căn phòng kia có một người phụ nữ đang ngồi, Tiêu Ái Nguyệt nhíu mày nhìn người kia, "Jojo, cô ở đây làm gì vậy?"
Jojo ngáp một cái, không kiên nhẫn nói, "Tôi chờ mẹ tôi."
Nơi này chỉ có một cái ghế, có thể là bà cố nội này đã tự mình kéo tới ngồi.
Tiêu Ái Nguyệt nhìn đồng hồ, tự hỏi tự trả lời, "Lâu ghê á."
"Mười một giờ rồi." Jojo đứng lên duỗi lưng một cái, "Họ vào đó hơn cả tiếng rồi, tôi nghĩ chắc là đang cãi nhau, buồn ngủ quá, không biết còn bao lâu nữa mới xong."
Lòng hiếu kỳ của Tiêu Ái Nguyệt bị khơi lên, "Sao lại cãi nhau?"
Jojo hừ lạnh, "Liên quan gì đến cô."
Cái con nhỏ thô lỗ này dù có treo Phật ngoài miệng cũng không thể rửa hết tội nổi.
Tiêu Ái Nguyệt dẫn dụ nói, "À, hóa ra là cô ăn nói bừa bãi."
Không ngờ Jojo không bị mắc lừa, "Họ Tiêu kia, cô cho rằng tôi là con ngu sao? Tại sao tôi phải nói cho cô biết?"
Moi không ra được chuyện, Tiêu Ái Nguyệt cũng chẳng muốn tán gẫu nữa, "Cô nghĩ tôi thèm để ý đến cô sao?"
"Vậy cô cút ra xa một chút đi." Jojo bùng nổ, "Tôi biết cô và con nhỏ họ Từ kia có quan hệ