Sao Từ Phóng Tình lại đáng yêu đến thế chứ?
Tiêu Ái Nguyệt khoác tay lên đùi người kia, mắt chăm chú nhìn gò má của chị ấy, cười hỏi, "Vậy chiều nay chúng ta đi đâu?"
Từ Phóng Tình quay đầu lườm cô một cái, "Em nấu cơm, tôi đi ngủ."
Vẻ mặt tươi cười của Tiêu Ái Nguyệt bỗng cứng đờ, "Nhưng em cũng muốn ngủ."
Không có ai phản ứng, Từ Phóng Tình nhìn ra ngoài cửa sổ, xe ngừng ở bãi đỗ, Tiểu Trương quay kiếng xe xuống đợi chỉ thị, "Bà chủ, chiếc xe này...."
Là Quý Văn Việt, Từ Phóng Tình đương nhiên nhận biết, trong mắt cô nhanh chóng hiện lên vẻ nghi hoặc, sau đó đẩy cửa ra, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, "Tiêu Ái Nguyệt, xuống xe cầm đồ lên nhà đi."
Em gái của Quý Văn Việt ở đây, chị ấy tới đây gặp em gái cũng không có gì đáng trách.
Tư tưởng của Tiêu Ái Nguyệt rất đơn giản, nhìn gì cũng cảm thấy bình thường.
Cô nhìn Từ Phóng Tình cầm hai phần ba đồ đi vào chung cư bèn vội vàng đi theo, "Tình Tình, chị đưa bớt cho em xách đi."
Từ Phóng Tình ghét bỏ, "Xách không nổi thì đừng có mạnh mồm.
Tiêu Ái Nguyệt, em muốn tôi quay lại đón em nữa sao? Em là lão phật gia sao? Bình thường ăn nhiều như vậy, sao không thấy sức của em mạnh lên chút nào hết."
Tiêu Ái Nguyệt mạnh miệng nói, "Đó là bởi vì ăn không đủ."
"Lương thực một tháng của em có thể nuôi sống cả một bộ lạc nhỏ ở Châu Phi." Từ Phóng Tình ví von trước giờ đều rất thỏa đáng, "Tiêu Ái Nguyệt, đừng có mạnh miệng."
Hai người trở về phòng, Tiêu Ái Nguyệt vừa đóng cửa liền bị Từ Phóng Tình quát, "Tiêu Ái Nguyệt, mở cửa ra, Tiểu Trương còn ở phía sau."
Tiểu Trương ôm búp bê đi theo phía sau, Tiêu Ái Nguyệt nghĩ tới đây mới nhớ đến hai con gái của mình bèn lộc cà lộc cộc chạy vào nhà bố trí chỗ ở cho chúng.
Chứng kiến hai đứa nó chạy loạn khắp nơi, xem ra tinh thần không tệ, cô sờ người của Mặt Trời, tinh thần của nó rất dồi dào nên mới yên tâm đi xuống.
Loáng thoáng nghe được bên ngoài có tiếng người nói chuyện, Tiêu Ái Nguyệt tưởng Tiểu Trương đến, cô quay người kéo cửa ra hỗ trợ nhưng lại nhìn thấy Từ Phóng Tình đang đứng ở cửa, ngữ khí bình tĩnh như giảng đạo, "Cứ quyết định như vậy."
"Tình Tình, chị nói chuyện với ai đó?" Tiêu Ái Nguyệt nhỏ bước chạy tới, đợi đến khi thấy rõ người phụ nữ ngoài cửa, bước chân bỗng nhiên dừng ngay tại chỗ, "A, Quý...!tổng giám đốc Quý."
Hôm nay, Quý Văn Việt ăn mặc rất xinh đẹp, váy hoa màu đỏ tôn lên vẻ đẹp linh lung tinh tế, cô ném đôi mị nhãn nhìn về phía Tiêu Ái Nguyệt rồi nhẹ nhàng gật đầu, "Tiểu Tiêu, chào buổi sáng." Sau khi nói xong lại chuyển mắt qua người Từ Phóng Tình, "Dọn nhà tân gia hả, tôi đến quá đường đột nên cũng không chuẩn bị lễ vật gì, lần sau nhất định sẽ bổ sung."
Từ Phóng Tình ngược lại không quan trọng vấn đề này cho lắm, "Tổng giám đốc Quý không cần khách khí như vậy, chỉ là đổi sang một căn nhà nhỏ, không có gì đáng mừng hay đáng vui."
Quý Văn Việt mỉm cười, "Cứ quyết định như vậy, tôi đi trước."
"Tạm biệt."
"Tạm biệt."
Từ Phóng Tình quay đầu, trông thấy vẻ mặt trầm tư của Tiêu Ái Nguyệt liền nhíu mày, "Sao vậy? Em không đói bụng sao? Tiêu Ái Nguyệt, nhanh đi rửa tay nấu cơm."
"A, dạ." Tiêu Ái Nguyệt nghe lời đi vào bếp hai bước rồi dừng lại, "Có phải chị ấy cố ý tới tìm chị?"
Từ Phóng Tình ngồi vào ghế sofa, duỗi tay cầm ipad lên, hững hờ trả lời, "Thì sao?"
Luôn cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, Tiêu Ái Nguyệt đi đến phòng bếp bắt đầu vo gạo nấu cơm, trong bếp cách âm rất tốt nên không thể nghe được âm thanh bên ngoài, cũng không biết Tiểu Trương đến và đi lúc nào.
Tiêu Ái Nguyệt bưng một đĩa đồ xào ra ngoài đặt trước mặt Từ Phóng Tình hệt như đồ quý hiếm, "Chị ngửi xem, có thơm không."
Từ Phóng Tình thả ipad xuống, đá cô một cước, "Tiêu Ái Nguyệt, bưng ra chỗ khác đi, trong phòng khách sẽ có mùi."
Giống như phát hiện ra đại lục mới, Từ Phóng Tình theo người kia vào phòng bếp, sau đó khoanh tay đứng ở phía sau Tiêu Ái Nguyệt, "Tiêu Ái Nguyệt, em định nấu món gì?"
"Trứng chiên cà chua, cá sốt chua ngọt, canh sườn, rau cải xào thịt, đủ ăn không?"
Từ Phóng Tình hỏi một đằng, trả lời một nẻo, "Em phải bảo đảm ăn hết." Cô vừa nói vừa dời bước đến trước đĩa cà chua đã nấu xong, sau đó kẹp lên một khối nhỏ bỏ vào trong miệng.
Tiêu Ái Nguyệt thấy mà buồn cười, "Ăn ngon không?"
Từ Phóng Tình vô cảm trả lời, "Tôi chỉ nếm thử xem đồ ăn em mua có tươi không thôi."
Tiêu Ái Nguyệt cười híp mắt, "Đợi cơm nước xong xuôi, em sẽ dạy chị làm sủi cảo, tối nay chúng ta làm sủi cảo đón năm mới có được không?"
"Em tự làm đi."
"Làm sủi cảo rất thú vị, em dạy chị nhào bột mì, còn đánh...."
"Im miệng đi, Tiêu Ái Nguyệt." Từ Phóng Tình bỗng nhiên lên tiếng cắt ngang lời cô, sau đó đẩy cửa phòng bếp ra, nhíu mày lắng nghe, "Ai đang gõ cửa?"
***
Từ Phóng Tình đã sớm nhận giường và sofa, thậm chí mọi thứ đã được bố trí thỏa đáng, sao còn có người giao những thứ này tới? Gã công nhân bốc vác mặc tây trang đầy mồ hôi đưa phiếu ký nhận cho Từ Phóng Tình rồi thở hổn hển giải thích, "Đây là đơn hàng chi tiết, tiền đã thanh toán, chúng tôi chỉ phụ trách lắp ráp."
Tiêu Ái Nguyệt không hiểu, "Ai bảo các anh mang đến vậy?"
"Có số điện thoại ở đây." Gã chỉ vào góc trên bên phải trong tờ phiếu mua hàng, "Họ Khang, là một vị nữ sĩ, bảo chúng tôi giữa trưa đưa tới."
Từ Phóng Tình không nói câu nào đóng sầm cửa lại, Tiêu Ái Nguyệt nhìn chị ấy vò nát phiếu mua hàng thành một cục ném vào thùng rác, biết chị ấy tức giận nhưng không rõ nguyên nhân cho lắm, "Người họ Khang đó là ai vậy?"
Từ Phóng Tình không đáp lời, chỉ cầm điện thoại bấm gọi rồi quay lưng đi vào phòng ngủ, nhốt Tiêu Ái Nguyệt ở bên ngoài cửa.
Tiêu Ái Nguyệt ngồi xổm người xuống nhặt tờ phiếu mua hàng nhăn nhúm ra nhìn, vị Khang nữ sĩ này cũng thật hào phóng, giá mỗi món đều có gần sáu chữ số, chả trách gã giao hàng kia lại lễ phép như vậy, nếu nhân viên cửa hàng phổ thông bị đối đãi như thế sẽ sớm lên tiếng mắng chửi rồi.
Tiêu Ái Nguyệt mở cửa, cô cầm tờ giấy hỏi gã kia, "Sao đồ bên các anh mắc dữ vậy?"
"Đây đều là đồ đặt làm." Gã khách khí trả lời, "Tiểu thư, cô giúp tôi ký nhận đi rồi tôi đem vào nhà trước, khi nào cô có thời gian thì gọi tôi đến lắp ráp cũng được."
Tiêu Ái Nguyệt nào dám tùy tiện ký nhận, thái độ của Từ Phóng Tình còn đang như thế, không cần phải nói cũng biết đó là tổ ong vò vẽ, "Cái người họ Khang đó bảo các anh làm từ khi nào?"
"Vài ngày trước, tôi cũng không biết cụ thể, chỉ biết là phải liên tục tăng ca suốt mấy đêm mới ra được thành phẩm, khách hàng gửi ảnh chụp sản phẩm rồi bảo công ty của chúng tôi làm theo, tôi cũng không phụ trách đơn hàng này, chỉ nghe nói thôi."
"Tiêu Ái Nguyệt, trả phiếu mua hàng lại cho họ đi." Giọng Từ Phóng Tình vang lên từ sau lưng, Tiêu Ái