Thích là cảm giác như thế nào?
Thí dụ như lúc này, ở một đô thị lắm gió nhiều bụi, đối mặt với bầu trời đầy sao, Tiêu Ái Nguyệt rất thích.
Thí dụ như cách đây mấy giờ, vị quýt chua chua ngọt ngọt ăn rất ngon miệng, còn có hương vị sủi cảo hơi là lạ kia, Tiêu Ái Nguyệt cũng rất thích.
Nhưng bây giờ, cô không thể nói chính xác là mình có thích hay không.
Tay của Từ Phóng Tình lạnh băng, người thì ấm, còn tâm lại nóng.
Tiêu Ái Nguyệt cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương, tim cô đập rất nhanh, chữ yêu ở bên miệng vô cùng sống động nhưng vẫn không thể nói ra lời, "Em yêu tất cả những thứ này."
Nên nói cũng đã nói, nên làm cũng đã làm, quan hệ của hai người hoàn toàn rõ ràng.
Nếu không phải Tiêu Ái Nguyệt sợ lạnh, cô thật sự rất muốn cùng Từ Phóng Tình đứng đây đợi mặt trời mọc, nhưng pháo hoa kết thúc chỉ lưu lại ít mây khói, họ cần phải trở về.
Tiêu Ái Nguyệt cầm chặt tay Từ Phóng Tình, cười nói, "Chúng ta về nhà đi."
Cho dù người phụ nữ này có rất nhiều bí mật, nhưng như vậy thì đã sao? Lòng của chị ấy thuộc về mình! Tiêu Ái Nguyệt dương dương tự đắc nhận hết mọi thứ, bí mật chắc chắn sẽ lộ chân tướng vào một ngày nào đó vì tình yêu đã đến.
Như vậy là đủ rồi.
Khi về nhà đã hơn mười một giờ, Tiểu Trương cũng chính thức nghỉ Tết, gã đưa hai người về nhà xong rồi lập tức rời đi.
Tiêu Ái Nguyệt tắm rửa xong rồi đỏ mặt ngồi bên cạnh Từ Phóng Tình, sau đó ngượng ngùng tắt đèn, phi thường tự giác nằm dưới thân đối phương.
Mọi thứ đều thuận theo tự nhiên, không có ai mở miệng yêu cầu ai trước, tiếng rên như có như không vang lên.
Tiêu Ái Nguyệt trải qua đêm giao thừa đầy xuân sắc lần đầu tiên trong đời.
Sau đó tắt đèn đi ngủ.
Nếu không phải Từ Phóng Tình dậy vào lúc năm giờ sáng, Tiêu Ái Nguyệt nhất định sẽ đánh max điểm cho năm mới.
Cô mơ màng nằm lỳ trên giường, nhìn thấy Từ Phóng Tình đang mặc quần áo, khó hiểu hỏi, "Tình Tình, chị muốn đi đâu?"
"Hồng Kông." Cô chỉ tùy ý hỏi một câu nhưng lại thật sự hỏi trúng tâm tư của Từ Phóng Tình, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi định đi Hồng Kông mấy ngày, em ở nhà phải ngoan ngoãn ăn Tết."
"Hả?" Tiêu Ái Nguyệt lập tức thanh tỉnh, nhảy cỡn lên nói, "Chị đi Hồng Kông làm gì?"
"Có chút việc." Từ Phóng Tình không định giải thích nhiều, chỉ vỗ đầu an ủi người nọ, "Tôi sẽ mau chóng trở về, em ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, có việc gì thì gọi cho tôi."
Tiêu Ái Nguyệt không đồng ý cũng không được, Từ Phóng Tình tiền trảm hậu tấu, căn bản không cần sự đồng ý của cô.
Cô chỉ có thể nhanh chóng rửa mặt rồi cầm áo khoác lưu luyến đưa Từ Phóng Tình ra sân bay.
Mới sáng đầu năm đã có mưa rơi, Từ Phóng Tình lên kế hoạch đón taxi đến sân bay, không để Tiêu Ái Nguyệt lái xe, "Lát nữa em đón xe về, trời đang mưa, đừng tự mình lái xe."
Mưa to như trút vào mùa đông khiến người ta cảm thấy bực bội.
Từ Phóng Tình ngồi trong taxi nghiêng mặt nhìn sương mù ngoài cửa sổ, cảnh tượng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ chợt lóe lên trước mắt, cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trở lại an cư ở thành phố này, hơn nữa còn ở bên cạnh một người không có khả năng sóng vai nhất.
Tiêu Ái Nguyệt cúi đầu cầm khăn khô lau sạch quần áo cho Từ Phóng Tình, một tay khác nắm chặt tay của đối phương rồi dùng miệng thổi ra khí nóng, "Lạnh quá, chị coi chừng bị đông lạnh đó, mặt trời hôm qua lớn lắm mà không hiểu sao hôm nay lại mưa, thật là phiền chết đi được."
Tài xế taxi len lén quan sát khách hàng kỳ quái ở sau xe qua kính chiếu hậu, từ khi Tiêu Ái Nguyệt bước chân vào trong xe liền không chịu yên tĩnh, cô lau xong nước mưa trên mặt của Từ Phóng Tình rồi lại lo lắng trên người chị ấy bị ướt, tự nhủ, "Còn bao lâu nữa mới đến sân bay? Cứ như vầy sẽ bị cảm mạo mất, thật đáng ghét."
Bà mẹ già cứ lải nhải bên tai, tâm tình bực bội của Từ Phóng Tình bỗng nhiên bình tĩnh lại, cô nắm chặt tay Tiêu Ái Nguyệt, sau đó nhẹ giọng ra lệnh, "Tiêu Ái Nguyệt, im miệng đi."
Trong xe chợt an tĩnh, tài xế có hơi không thích ứng liền ho khan hai tiếng, sau đó mở radio phát nhạc quảng cáo ầm ĩ.
Từ Phóng Tình cau mày thành một đường, uy nghiêm mở miệng, "Tắt radio đi."
Tài xế lúng túng giải thích, "Tôi thấy quá yên tĩnh nên muốn náo nhiệt một chút."
Từ Phóng Tình nhàn nhạt hỏi, "Yên tĩnh không tốt sao?"
Cũng không phải là không tốt, dù sao trong mắt Tiêu Ái Nguyệt, Từ Phóng Tình làm gì cũng tốt.
Cô sờ tay Từ Phóng Tình, "Em cảm thấy rất tốt."
Thế là tiếng nhạc hoàn toàn tắt lịm, trong xe yên tĩnh trở lại.
Sân bay Phổ Đông không vì Tết mà giảm bớt khách, ngược lại vô cùng rộn ràng, náo nhiệt.
Tiêu Ái Nguyệt cứ nhìn mặt Từ Phóng Tình mãi không thôi, "Em...!em ở nhà chờ chị nha."
Từ Phóng Tình gật đầu, "Trở về đi."
"Em có thể ôm chị một chút được không?" Thấy sắp đến giờ đăng ký, Tiêu Ái Nguyệt nắm bắt thời gian hỏi, "Goodbye kiss?"
Từ Phóng Tình hoàn toàn lãnh đạm cự tuyệt đề nghị của người nọ, "Tiêu Ái Nguyệt, đừng ngây thơ như vậy."
"Vậy được rồi." Tiêu Ái Nguyệt vươn tay khẽ ôm người yêu vào lòng, "Ôm một chút, thuận buồm xuôi gió nha Tình Tình."
Từ Phóng Tình đứng im mấy giây rồi mới kín đáo ôm lấy bờ eo của người kia, cách áo lông thật dày, cô dùng sức bấm eo Tiêu Ái Nguyệt một cái, sau đó nhỏ giọng mắng, "Tiêu Ái Nguyệt, lúc tiễn người khác lên máy bay đừng bảo là thuận buồm xuôi gió, em đang tìm cái chết sao?"
"Bậy bậy bậy, đừng có nói chữ chết ra." Tiêu Ái Nguyệt vui buồn thất thường, mê tín nói, "Chị sẽ lên đường bình an."
Từ Phóng Tình giống như em gái mưa trong truyền thuyết, máy bay cất cánh không bao lâu, Tiêu Ái Nguyệt ngồi trong taxi nhìn lên bầu trời, trong lòng đầy mặc niệm, Phóng Tình, Phóng Tình, Phóng Tình đi, Phóng Tình lại trở về.
(*) Phóng Tình = trời trong xanh
Hệt như người bị bệnh thần kinh.
Chưa đến mười giờ nên Tiêu Ái Nguyệt quyết định đi ăn sáng ở ngoài, sau khi về đến nhà nhìn thấy hai con mèo đều chạy vào phòng khách, tâm tình u ám lập tức sáng sủa hẳn ra, "A, sao tụi bây lại chạy ra ngoài? Sáng sớm cho tụi bây bú sữa xong, tao quên đóng cửa sao? Kêu cái gì mà kêu? Ha ha, lại đây nào."
Ngốc Nguyệt nằm rạp trên mặt đất kêu gào không ngừng, Mặt Trời lười biếng ngồi một bên ngoảnh mặt làm ngơ mọi thứ xung quanh.
Tiêu Ái Nguyệt bị tiếng kêu của Ngốc Nguyệt hù dọa, càng nghe càng cảm thấy có vấn đề.
Lúc này, cô mới nhìn thấy túi rác tối qua đã bị hai oắt con kia cắn nát, cũng may trong đó không có rác bẩn gì ngoài mấy tờ khăn giấy và quà tặng của Quý Giác Hi.
Cái hộp xinh đẹp kia bị xé tan tành, lộ ra một cái bình nhỏ màu đen, chất lỏng trong đó có hương thơm rất kỳ quái.
Tiêu Ái Nguyệt ôm lấy Ngốc Nguyệt, sau đó cẩn thận hít hà mùi trên người nó, chính xác là mùi của cái bình kia.
Thân thể nó nóng hổi nhưng lại không giống như đang sốt.
Trên bình không có bất kỳ thông tin giới thiệu và hướng dẫn sử dụng nào, cô đành thở phì phò đi gõ cửa nhà của Quý Giác Hi.
Quý Giác Hi vẫn chưa thức dậy, thật lâu mới ra mở cửa với mớ đầu tóc rối bời.
Cô sửng sốt nhìn chằm chằm Tiêu Ái Nguyệt, ánh mắt liếc trúng chiếc bình trong tay đối phương rồi bỗng nhiên mập mờ nở nụ cười, "Thế nào? Hiệu quả cũng không tệ lắm đúng không?"
"Đây là gì?" Tiêu Ái Nguyệt chưa hiểu gì đã hung hăng mắng người kia một trận, "Quý Giác Hi, cô bị bệnh phải không? Sao cô lại đưa thứ nguy hiểm này cho tôi? Cô không biết tôi có nuôi thú cưng sao?"
Quý Giác Hi mờ mịt, "Cái này mà nguy hiểm á hả? Đây là thuốc kích d*c, bạn của tôi mang từ Mỹ về đó, trong nước không có bán đâu, ở nước ngoài quản lý cũng nghiêm lắm, tôi nào biết cô nuôi thú cưng đâu! Nhưng tại sao cô lại cho