Tại đồn cảnh sát Quang Minh ở thành phố B, Lang Hạo Ngôn chết lặng trước cả quá trình dò hỏi của cảnh sát: “Tôi đã làm tất cả điều này sao?”
Hắn ăn sống cá nuôi trong nhà, bẻ gãy xương đùi sau của con mèo, có nhiều vết thương ngoài da trên người, sống mũi của vợ bị gãy, chấn thương não cấp thấp, tay chân của bốn chú bảo vệ tiểu khu đều có dấu bầm tím, con trai Lang Nháo Nháo bị thương nhẹ nhất, nhưng vẫn có không ít vết thương ngoài da, bây giờ bé đã băng bó xong và đang được chăm sóc bởi cảnh sát trong đồn.
“Tôi không nhớ rõ thật mà,” Lang Hạo Ngôn giải thích, “Tôi chỉ nhớ buổi sáng có dắt con tới khu mua sắm chơi, hình như cuối cùng có gắp thú bông gì đó, còn lại tôi không nhớ gì hết, mở mắt ra là tôi đã ở trong đồn cảnh sát rồi!”
Giữa lúc nói chuyện, mũi của Lang Hạo Ngôn bắt đầu chảy máu. Cảnh sát đưa khăn giấy cho hắn, hắn vội che mũi lại, lỡ tay đụng trúng xương gò má, đau muốn chết tới nơi.
“Ủa tôi bị ai đánh vậy? Đau quá.” Lang Hạo Ngôn khẽ chạm lên vết thương trên mặt, đau đến nỗi rít lên một tiếng.
Vài chú cảnh sát cũng tự nhìn nhau, đây là lần đầu tiên họ gặp phải chuyện này, luôn cảm thấy kỳ lạ chỗ nào đó.
Dựa theo quy định, dù vợ Lang Hạo Ngôn và bảo vệ tiểu khu không khởi tố hắn, Lang Hạo Ngôn cũng phải bị tạm giam một thời gian vì hành vi ẩu đả này.
Nhưng cứ như vậy sẽ không ai chăm lo cho Lang Nháo Nháo, cảnh sát đành liên hệ với cha mẹ của Lang Hạo Ngôn, cha mẹ của họ ở nơi khác, hôm sau mới có thể chạy tới. Lang Hạo Ngôn cũng nhờ người bạn làm luật sư của mình tới nộp tiền bảo lãnh hắn, nhưng vẫn phải chờ tới giờ làm hôm sau mới có thể làm thủ tục.
Đêm nay, Lang Hạo Ngôn và Lang Nháo Nháo chỉ có thể qua đêm ở đồn cảnh sát. Khi mấy vị cảnh sát ghi chép xong, đang định đưa Lang Hạo Ngôn tới khu tạm giam, Thời Trường Phong lại dẫn vài người đi vào đồn cảnh sát.
“Chào ngài, chúng tôi đến từ Trung tâm xử lý những sự kiện đặc biệt của Cơ quan An ninh Quốc gia,” Thời Trường Phong nói, “Vụ án của Lang Hạo Ngôn đã được chuyển sang cho chúng tôi, xin hãy giao hết tất cả tư liệu có liên quan tới vụ án, Cục Cảnh sát Thành phố không cần lập hồ sơ đâu.”
“Cái này…” Anh cảnh sát trong đồn nhận lấy văn kiện đã được phê duyệt mà Thời Trường Phong trình lên, thấy trên đó đúng là có chữ ký và con dấu với lãnh đạo nòng cốt của Cục Cảnh sát.
Vì lý do an toàn, cảnh sát còn cố ý gọi thâu đêm với lãnh đạo để xác nhận. Sau khi nhận được đáp án rõ ràng, họ sắp xếp lại băng ghi hình trong tiểu khu, báo cáo chẩn đoán vết thương của bệnh viện, ghi chép về vụ án từ nhân viên cùng với những tư liệu có liên quan rồi giao cho Thời Trường Phong.
Thời Trường Phong tỏ vẻ vụ án lần này bị liệt vào vụ án cần được bảo mật, mời tất cả cảnh sát tham gia vụ án kiện ký cam kết giữ bí mật, bảo đảm chuyện này sẽ không bị rò rỉ ra ngoài.
Sau khi làm xong mọi thủ tục, Thời Trường Phong dẫn cha con Lang Hạo Ngôn vào căn cứ của Tổ 0. Lúc họ lên xe, con mèo lang thang bên ngoài đồn cảnh sát đang lẳng lặng nhìn họ, mắt nó lé lên tia sáng xanh thẳm giữa ban đêm.
Họ đi rồi, mấy vị cảnh sát biết về sự việc lại tò mò suy đoán ——
“Một vụ án gia đình bất hào bình thường sao lại biến thành vụ án cần được bảo mật nhỉ?”
“Nói không chừng là một vụ án có dính dáng tới hàng cấm đấy,” một cảnh sát có kinh nghiệm đoán thử, “Mấy cậu nghĩ đi, mối quan hệ giữa Lang Hạo Ngôn và vợ con rất tốt, khẩu cung của vợ con chứng minh điều này là đúng. Mấy chú bảo vệ bị thương cũng nói Lang Hạo Ngôn là một người luôn lịch sự, chưa từng cãi với ai, chứ đừng nói đến chuyện ẩu đả với cả bạo lực gia đình với vợ con. Hành động của hắn hôm nay chênh lệch quá lớn so với lúc bình thường. Trong tình huống này, nếu không phải thường ngày ngụy trang quá giỏi thì là có lạm dụng chất kích thích, tự dưng dùng thuốc gây ảo giác quá liều nên dẫn đến mấy hành vi thất thường thôi.”
“À, nói vậy chắc có khả năng này thật rồi. Tính bảo mật của tổ truy nã bên đó đúng là mạnh lắm, nói không chừng nó có liên quan tới một vụ án lớn đấy.”
“Đúng vậy, cho nên chúng ta phải tuân theo quy tắc bảo mật một cách nghiêm túc, tuyệt đối không được nói ra.”
–
Ba tiếng trước, Thời Trường Phong vội hoàn thành việc trong khu mua sắm và xuống lầu, không thấy Giản Hoài đứng bên cạnh xe thì thấy hơi sốt ruột. Điện thoại của Giản Hoài không kết nối với mạng, không thể gọi được, chỉ có thể chơi vài trò chơi không cần mạng đơn giản thôi. Người thường cũng không nhìn thấy Giản Hoài, một khi bản thân cậu muốn rời đi, Tổ 0 hoàn toàn không thể nào tìm kiếm Giản Hoài bằng chiến thuật biển người.
*
chiến thuật biển người: đánh giáp lá cà ào ạt về phía kẻ địch bằng nhân số áp đảo.Thời Trường Phong lo Giản Hoài sẽ tự mình lặng lẽ rời đi, vội tìm cậu ở những nơi gần khu mua sắm.
Cuối cùng anh tìm thấy Giản Hoài đang ngồi cạnh bồn hoa gần tuyến phố xanh của khu mua sắm, cậu đang nhìn chằm chằm vào con dao găm đó, khóe môi cong lên một nụ cười nhẹ nhàng.
Thời Trường Phong khẽ thở ra, đi tới kế bên Giản Hoài, anh phát hiện hình như Giản Hoài đang thấy khá vui.
“Làm sao vậy?” Thời Trường Phong dò hỏi.
Giản Hoài tỉnh dậy từ trong đống suy nghĩ, dẹp nụ cười sang một bên rồi kể lại chuyện vừa xảy ra cho Thời Trường Phong nghe.
Nét mặt của Thời Trường Phong trở nên nghiêm túc, anh lập tức liên lạc với tổ trưởng Tạ và xin chuyển vụ án. Sau khi nhanh chóng xử lý thủ tục, anh tới đồn cảnh sát mang Lang Hạo Ngôn và tư liệu có liên quan đi.
Nhân viên Tổ 0 sắp xếp nơi ở cho Lang Hạo Ngôn và Lang Nháo Nháo, để họ tạm nghỉ ngơi trước. Cả hai ai cũng là người bị hại, sự việc này tạo thành một vết nứt rất lớn cho gia đình họ, không thể đối xử họ bằng thái độ đối xử với tội phạm được.
Thời Trường Phong nhanh chóng xem qua tất cả ghi chép về vụ án và nói: “Căn cứ vào khẩu cung của Lang Hạo Ngôn, hắn nói mình ở gắp thú bông trong khu mua sắm, sau đó mất luôn cả ý thức, không nhớ rõ bất cứ chuyện gì mình đã làm lúc đó.”
“Chúng tôi đã dẫn người đi điều tra nhà của Lang Hạo Ngôn, tìm được một con vịt bông vàng trên giường trong phòng ngủ chính, hoàn toàn giống hệt trong video theo dõi của khu mua sắm.” Viên Phi Hàng phụ trách thu thập chứng cứ nói.
Thời Trường Phong cầm con vịt bông vàng lên, nhìn thấy trên nó có một dấu vá nhỏ bằng chỉ vàng: “Khu mua sắm thường hay để những thứ này vào trong máy gắp thú à?”
“Chắc chắn là không,” Viên Phi Hàng nói, “Máy gắp thú vốn đã rất khó để gắp được, khách hàng vất vả lắm gắp được một con thú bông nhưng nó lại bị hỏng, có khi còn đi gây rối nữa. Khu mua sắm sợ nhất là tranh cãi về vấn đề chất lượng nên thường sẽ không phạm loại một lỗi cấp thấp như thế.”
Đan Cô Lan nói: “Tôi đã hỏi quản lý khu mua sắm, hắn nói chỉ cần vấn đề về thú bông này không phải là người làm, họ sẽ gom lại một đống, trả về nhà xưởng và đổi hàng một lần luôn. Đương nhiên nhân viên của khu mua sắm cũng sẽ lấy vài vài thú bông bị hư mang về, nhưng số lượng cực ít, lại không có giá trị bán lại lần hai, đa số mang về cho trẻ em chơi thôi nên khu mua sắm luôn mắt nhắm mắt mở với tình huống này.”
“Nói cách khác, bất cứ ai cũng có thể ra vào nhà kho chứa những con thú bông bị hỏng.” Thời Trường Phong nói, “Dặn tổ chạy việc bên ngoài kiểm tra tất cả video theo dõi khu mua sắm mấy ngày gần đây, tra ra cuối cùng ai là người bỏ con thú bông này vào trong máy và bao nhiêu con thú bông cùng loại đã bị lấy đi. Điều tra hết tất cả video theo dõi quay được cảnh đó, tất cả máy gắp thú bị đụng vào và tất cả những ai gắp được chúng.”
Đa số người thuộc tổ chạy việc toàn là nhân viên thuê ngoài, không phải người cộng hưởng tư duy. Số người cộng hưởng tư duy trên thế giới là số ít, có thể đánh thức dị năng và chịu gia nhập Tổ 0 thì lại cực kỳ khan hiếm. Phần lớn công việc của Tổ 0 đều được thực hiện bởi tổ chạy việc bên ngoài. Hôm đám người Thời Trường Phong trở về thế giới hiện thực đó, đa số người Đan Cô Lan dẫn theo đều đến từ tổ chạy việc, chỉ có vài người kiểm tra thiết bị là người cộng hưởng tư duy thôi.
“Tập trung điều tra người này.” Thời Trường Phong đưa một bức ảnh cho Đan Cô Lan.
Đan Cô Lan nhận lấy, thấy trên đó là một vị khách nữ cầm một con heo bông màu hồng phấn. Đan Cô Lan thấy rõ con heo phấn hồng trong hình đang giơ một bàn tay ra và cho nhân viên chào hàng một bạt tai. Mà suốt cả quá trình này, anh bảo vệ kiểm tra lại video ghi hình trong phòng điều khiển lúc ấy chỉ là một người bình thường, hắn chẳng thể nhìn thấy bàn tay này. Mãi đến khi Thời Trường Phong nhớ lại con heo hồng phấn trong vụ tranh cãi vì vụ việc của Lang Hạo Ngôn, anh mới xem lại ghi hình lần nữa. Thân là người cộng hưởng tư duy, Thời Trường Phong mới phát hiện bàn tay đánh người đó.
Cô hít ngược một ngụm khí lạnh: “Cuối cùng đã có bao nhiêu thú bông tràn ra ngoài xã hội bằng cách này chứ?”
“Cho nên chúng ta phải điều tra thật kỹ.” Thời Trường Phong thở dài nói.
Lúc ấy, rõ ràng là anh ở ngay bên cạnh, nhưng lại không hề chú ý tới
con thú bông trong tay người khách, anh cứ tưởng đây chỉ là một vụ tranh cãi bình thường thôi. Đây là sơ sót của anh.
“Được, để tôi liên lạc với tổ chạy việc bên ngoài.” Đan Cô Lan nói.
Cô vừa đứng dậy đã dừng lại, do dự một tí rồi nói với Thời Trường Phong: “Thời đội, tôi xin phép được sử dụng S-009.”
Thời Trường Phong lập tức hiểu được ý của cô, anh nói: “Chúng ta hoàn toàn có thể giải thích chuyện của gia đình Lang Hạo Ngôn là vì thuốc gây ảo giác, không cần dùng tới vật sót lại cấp S đâu. Chị phải biết rằng bóp méo ký ức của loài người là một điều tối kỵ. Dù có xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng phải đối mặt với nó.”
Đan Cô Lan nói: “Nhưng còn đứa nhỏ tên Nháo Nháo đó, chuyện bạo lực gia đình lần này có thể sẽ trở thành bóng ma suốt đời của nó. Vợ của Lang Hạo Ngôn là một người trưởng thành, tâm trí đã thành thục, cô ấy có đủ sức chịu đựng và cũng có thể chấp nhận là lúc ấy chồng minh đang trong một trạng thái bất thường. Nhưng đứa trẻ không nhất định sẽ hiểu được, nó thiếu năng lực nhận thức như vậy, tôi hi vọng… nó sẽ không bao giờ bị ảnh hưởng bởi vấn đề bạo lực gia đình.”
Trong phòng họp rất yên tĩnh, Viên Phi Hàng giơ tay lên và nói: “Tôi cũng tán thành việc sử dụng S-009. Trước mắt, chúng ta vẫn chưa biết có bao nhiêu thú bông bị mang ra ngoài, những linh hồn đến từ dị thế giới đó sẽ tồn tại trong thế giới của chúng ta trong bao lâu cũng như sẽ tạo ra sức ảnh hưởng lớn tới cỡ nào. Tôi nhớ rõ điều kiện tiên quyết để bắt đầu sử dụng S-009 là khi có một trăm công dân bình thường trở lên bị ảnh hưởng bởi ‘cộng hưởng tư duy’, và tinh thần của họ đã bị tổn thương một cách không thể nghịch chuyển. Tôi nghĩ lần này mà có vấn đề gì thì phải sử dụng S-009 thật rồi.”
Thời Trường Phong lặng im một lúc rồi nói: “S-009 là vật sót lại được bảo tồn ở Tổ 0 của Khu Hoa Hạ số 3, một mình tôi không thể làm chủ. Chúng ta cần nhận được sự cho phép đến từ ba người phụ trách của khu đó mới có thể sử dụng vật sót lại vượt khu được, tôi sẽ nộp đơn xin với lãnh đạo.”
Nhắc tới Khu Hoa Hạ 3, nét mặt của Viên Phi Hàng và Đan Cô Lan đều thay đổi.
S-009, chỉ có đội trưởng của Khu 3 mới có thể sử dụng nó bất kể tác dụng phụ, nhưng tên đội trưởng Khu 3 này… họ không ưa.
“Trước khi cấp trên phê chuẩn cho phép sử dụng S-009, chúng ta vẫn phải yêu cầu bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp tiến hành tham vấn cho thân nhân của người bị hại.”
Bây giờ đang là đêm khuya, Thời Trường Phong thấy phiền nếu liên lạc với bác sĩ Dương thân là một người thường, chỉ có thể chờ tới bình minh rồi nói sau.
Đan Cô Lan và Viên Phi Hàng làm việc ngay trong đêm, họ cần phải nắm thời cơ để điều tra và thu hồi những con thú bông gặp vấn đề, nếu không chẳng biết chúng sẽ tạo nên thiệt hại bao lớn cho xã hội nữa.
Sau khi họ rời đi, Thời Trường Phong sắp xếp lại vụ án, báo cáo với cấp trên và cũng xin phép sử dụng S-009. Trong quá trình sắp xếp, anh lại lật xem cặn kẽ ghi chép của vụ án một lần nữa.
Về quá trình tỉnh táo của Lang Hạo Ngôn, lời khai của hai đương sự lại rất mơ hồ.
Khẩu cung của Lang Hạo Ngôn là: “Tôi nhớ láng máng hình như có ai chặt tay tôi, đâm dao vô cổ tôi, dường như hắn còn đấm lên mặt tôi nữa, nhưng tôi không nhớ rõ người đó là ai cả.”
Vì trên cánh tay của Lang Hạo Ngôn không hề bị thương, trên cổ cũng không có vết cắt của một vũ khí sắc bén nào, cảnh sát suy đoán bước đầu là Lang Hạo Ngôn thấy ảo giác.
Lời tự thuật của người bị hại Lang Nháo Nháo lại là: “Người trong suốt, anh trai, có sẹo!”
Lang Nháo Nháo chỉ mới có ba tuổi rưỡi, lúc ấy lại bị cha đánh vài phát, khẩu cung trong tình trạng hốt hoảng của bé cũng đáng tin hoàn toàn.
Cảnh sát không coi trọng lời nói này cho mấy, nhưng ánh mắt của Thời Trường Phong dừng lại trên lời này rất lâu.
Mặc dù không thấy rõ trọn vẹn, nhưng đúng là Lang Nháo Nháo đã nhìn thấy Giản Hoài, ngay khoảnh khắc bé được cứu.
Thời Trường Phong nhấn mạnh vào câu nói này và cũng ghi trong báo cáo: “Căn cứ vào vụ việc lần này, chúng ta có thể phỏng đoán, sau khi Giản Hoài tạo ra nhân quả với người của thế giới hiện thực. Mối quan hệ nhân-quả quá mức mãnh liệt có thể khiến người của thế giới hiện thực trùng chiều với Giản Hoài chỉ trong nháy mắt. Ngay khoảnh khắc này, người của thế giới hiện thực có thể nhìn thấy Giản Hoài.”
Giản Hoài vẫn có hi vọng hòa nhập vào thế giới.
Nộp đơn xong thì mặt trời đã lên. Thời Trường Phong tìm ra video theo dõi đường lớn bên ngoài khu mua sắm. Đoạn băng ghi hình này quay lại cả quá trình Giản Hoài cứu cha con Lang Nháo Nháo từ phía xa, nhưng khá là mơ hồ.
Thân là người cộng hưởng tư duy, Thời Trường Phong có thể nhìn thấy Giản Hoài, nhưng trong mắt người ngoài, Lang Hạo Ngôn chỉ đùng một cái ngã xuống đất thôi.
Sau khi Lang Nháo Nháo và Lang Hạo Ngôn tỉnh dậy, Thời Trường Phong cầm đoạn video này đi tìm hai người họ.
“Xin hai người hãy phối hợp điều tra, nói ra những gì mình thấy được đúng theo sự thật.” Thời Trường Phong nói.
Lang Nháo Nháo còn chưa dám tới gần cha cho lắm. Hai cha con ngồi cách nhau rất xa, xem video một cách không được tự nhiên.
Vẻ mặt của Lang Hạo Ngôn trông cực kỳ đau khổ khi thấy mình đánh con không hề nương tay như thế, hắn hận không thể tát mình một cái chết quách cho xong.
Lang Hạo Ngôn không muốn xem tiếp, nhưng trước nét mặt nghiêm nghị của Thời Trường Phong, hắn vẫn nghiêm túc xem hết. Khi Lang Hạo Ngôn thấy Giản Hoài chém đứt cánh tay của mình, hắn đập bàn một cái và nói: “Đúng là cái này rồi, tôi đã nói là có người chém cánh tay của tôi mà. Là cậu ta, chàng trai trẻ tuổi có vết sẹo trên mày phải!”
Xem tiếp, Lang Hạo Ngôn lại vuốt cổ nói: “Đúng đúng đúng, cậu ta xẹt một dao cắt cổ của tôi như thế đấy, xong rồi tôi ngã xuống ngay… ủa? Người đâu? Cậu ta chạy đâu mất rồi?”
Trong video này, Lang Hạo Ngôn chỉ thấy được bóng dáng của Giản Hoài trong hai lần cậu sử dụng A-088 để tấn công hắn thôi, còn lại chẳng thấy được ai nữa.
Khi Lang Hạo Ngôn nói Giản Hoài đã biến mất, Lang Nháo Nháo lại vỗ tay nói: “Anh trai đi mất rồi.”
“Nháo Nháo, nói cho chú nghe, con bắt đầu nhìn thấy anh trai từ lúc nào?” Thời Trường Phong hỏi.
“Sau khi ba nhảy xuống, anh trai luôn ở đó mà.” Lang Nháo Nháo nói.
“Vậy bức ảnh này thì sao?” Thời Trường Phong đưa hình chụp của Giản Hoài cho hai người xem.
Đây là bức ảnh được chụp vào buổi đánh giá tâm lý trước đó của Giản Hoài, anh định sử dụng bức ảnh này để chứng minh thân phận cho Giản Hoài.
“Cái này… chỉ là một bức tường trắng thôi mà.” Lang Hạo Ngôn nhìn suốt nửa ngày rồi nhíu mày nói.
“Một bức tường trắng.” Lang Nháo Nháo nói.
“Vậy còn cái này thì sao?” Thời Trường Phong lại lấy một bức ảnh ra, đây là ảnh anh chụp cho Giản Hoài sau khi vụ việc tối hôm qua xảy ra, bối cảnh là xe của Thời Trường Phong.
“Hình như trước xe có một cái bóng.” Lang Hạo Ngôn nói, “Trên cửa sổ xe có một dáng người kìa.”
“Là anh trai đó.” Lần này Lang Nháo Nháo lại nói ra chính xác.
Lúc này, cửa văn phòng bị mở ra, Giản Hoài đi vào nói với Thời Trường Phong: “Anh tìm tôi?”
Lang Hạo Ngôn hết hồn đến nỗi cằm sắp rớt xuống: “Cửa của mấy cậu tự mở ra kìa!”
“Anh trai nè!” Mắt của Lang Nháo Nháo sáng ngời lên, bé dang hai tay ra nhào về phía Giản Hoài.
Trong lòng của Lang Nháo Nháo, bây giờ bé đang ở một nơi mình không biết, ba là người xấu, mẹ lại bị thương, tối hôm qua bé mơ thấy ác mộng suốt cả đêm, bé thấy sợ lắm.
Mà Giản Hoài lại là anh trai đã bảo vệ bé ngay trong tình trạng nguy cấp, anh là người anh hùng trong lòng Lang Nháo Nháo.
Bé nhào về phía Giản Hoài nhưng lại lập tức vồ hụt, chẳng thể đụng tới thứ gì cả.
Lang Nháo Nháo nhìn Giản Hoài trong hoang mang. Không phải anh trai đang đứng ngay đây hả? Sao lại không chạm được vậy?