Chương 3: Trừng phạt
Anh ta là ai?
Anh ta đến đây làm gì?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giáo quan của chúng tôi đâu?
......
Trong đầu Ngải Hân hiện lên vô số câu hỏi, trái tim đập bình bịch. Cô cố gắng an ủi bản thân rằng không phải sợ anh ta, nói không chừng anh ta chỉ là đến để hóng chuyện mà thôi, dù gì thì giữa các giáo quan của các đội đến chào hỏi cũng là chuyện thường tình...
Nhưng không đúng, tại sao chỉ đạo viên lại đi lên đón anh ta chứ, lại còn lộ rõ vẻ thân thiết?
Vả lại tên đàn ông đó không có vẻ gì là muốn rời đi cả, trên chân như đóng định lên mặt đất vậy, đứng thẳng tắp, đôi mắt sắc bén lướt nhìn các học viên.
Xong rồi, đừng bảo là thanh tra từ trên tỉnh phái đến để kiểm tra kỷ luật đấy chứ?
Ngải Hân không dám cúi đầu nhìn lại bản thân, chỉ nhanh chóng nhớ lại xem trang phục cách ăn mặc của mình chắc là không có vấn đề gì đâu, tóc cũng đã bện lên giấu trong mũ rồi, cũng không sao. ừ, không phải sợ, bình tĩnh mới được
Hít thở sâu một cái, Ngải Hân quyết định sẽ giả vờ không quen biết người này, tiếp tục đứng thẳng lưng, hai mắt nhìn về phía trước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tám học viên nữ đứng ngay hàng đầu, Triệu Dục Thành một phát liền nhìn thấy Ngải Hân. Nhìn thấy dáng vẻ không có chuyện gì của cô, vậy mà có chút không vui.
Sau khi quét mắt nhìn các học viên, Triệu Dục Thành không biểu lộ thái độ gì, mở miệng nói: “ tôi tên là Triệu Dục Thành, từ giờ là đội trưởng của đội huấn luyện mới. Nghe nói các vị ở đây đều rất có cá tính, tôi rất vui, bởi vì tôi càng có cá tính hơn, nếu không phục thì mời đến pk với tôi, thua thì mời cút về đội ngũ để ngoan ngoãn huấn luyện.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đội trưởng đội huấn luyện mới”!
Mấy chữ này như nổ tung trong đầu cô, trực tiếp khiến Ngải Hân bị nội thương. Cô không khỏi kinh ngạc, không ngờ rằng bản thân vậy mà đắc tội với đội trưởng mới đến.
Mà các học viên khác cũng vô cùng kinh ngạc, tuy rằng có vài người nghe nói đội trưởng La Chính Hào bị xử phạt điều đi nơi khác, nhưng không ngờ nhanh như vậy mà đã có đội trưởng mới đến.
Có vài học viên biết được nhiều tin tức nội bộ hơn, vừa nghe đến cái tên “Triệu Dục Thành” liền biến sắc, trong đội liền nổi lên một tràng xôn xao không nhỏ.
“Là anh ta!”
“Trời ơi, đó chẳng phải là giáo quan ma quỷ trong truyền thuyết ư?”
“Toang rồi!”
Giọng nói nho nhỏ trong phút chốc truyền đi khắp nơi.
Trong lòng của Ngải Hân sợ hãi vô cùng, cô không biết Triệu Dục Thành là thần thánh phương nào, nhưng chỉ cần nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của những học viên bên cạnh, liền biết được anh ta là nhân vật khó nhằn. Cô lại cảm thán về số phận của mình quả là đen đủi lần nữa, cô đây là đắc tội với cả hai đội trưởng cũ và mới!
Đang thấp thỏm lo âu thì đột nhiên nghe thấy tiếng hét: “Ngải Hân, ra khỏi hàng!”
“Có!” Ngải Hân theo bản năng liền đáp lại, bước lên trước một bước ra khỏi hàng, lại không biết phải làm gì.
Toang rồi, vậy mà anh ta lại biết tên mình, nghĩ đến câu “hậu quả về sau tự chịu” mà anh ta đã từng nói, Ngải Hân lo sợ vô cùng.
Mọi người đều kinh ngạc không nói thành lời, giáo quan vừa mới nhậm chức, sao lại không làm quen với các học viên trước mà lại trực tiếp gọi Ngải Hân ra khỏi hàng? Hai người họ quen biết ư? Hay chỉ là gọi bừa một người làm mẫu?
Cổ Tinh Tinh trợn mắt một cái. Thôi đi, ai mà không biết Ngải Hân là nhân vật luôn xếp sau về mặt thể lực chứ.
Chỉ có Ngải Hân biết rằng, lần này cô xong đời rồi.
Quả nhiên, Triệu Dục Thành lạnh lùng mà nhìn cô một phát, hình như đang nói rằng: quả nhiên là cô, chạy trời không khỏi nắng rồi nhỉ.
“Ngải Hân ở trong doanh trại vi phạm kỷ luật, phải lập văn bản kiểm tra.”
Ngải Hân vừa nghe thấy câu này liền không phục, bản thân nào có vi phạm gì đâu, dù có muốn báo thù thì cũng không nên như thế chứ? Nên cô lập tức nói: “ đội trưởng, không biết tôi đã vi phạm quy định gì, mong giáo quan nói rõ, để sau này tôi sẽ cố gắng sửa sai rút kinh nghiệm!”
Triệu Dục Thành lại phớt lờ sự to gan của cô, nhếch mày nói: “xem ra cô không chỉ không có não, cũng không có trí nhớ nhỉ. Là ai cho phép cô lúc nghỉ trưa thả tóc đi dạo trong doanh trại?”
“Ơ...” vậy mà lại tính thù cũ, Ngải Hân cũng không ngờ tới rằng anh ta sẽ nói như thế, nhất thời đơ người ra.
Sắc mặt của Triệu Dục Thành càng khó coi hơn: “tôi không quan tâm đội trưởng trước đây yêu cầu như thế nào với các cô cậu. Triệu Dục Thành tôi ở đây một ngày thì sẽ không nghe những lời chất vấn về việc xử phạt. Ngải Hân dám cãi lại giáo quan, nhất định phải xử phạt, sau khi huấn luyện kết thúc thì tất cả vòi chữa cháy trên sân sẽ do Ngải Hân phụ trách đem cất vào trong kho...”
Ánh mắt sắc bén lạnh lùng nhìn về phía Ngải Hân, ngữ khí càng lạnh lẽo hơn: “ Nhớ cho kĩ vào.”
Tất cả vòi chữa cháy!
Ngải Hân còn chưa phản ứng kịp thì Địch Nguyên đã không nhịn được rồi.
Vòi chữa cháy vừa nhiều vừa nặng, mỗi ngày tập xong đều là do mỗi lớp cử người cùng nhau đem cất, hôm nay vậy mà lại để cho một cô gái như Ngải Hân một mình làm, quả thực là một nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Địch Nguyên không chịu nổi, hét lớn: “báo cáo!”
Triệu Dục Thành đưa mắt nhìn qua, hóa ra là tên Địch Nguyên “ thời thượng” của đội à, những sự tích vẻ vang của cậu ta, Triệu Dục Thành đều biết hết rồi.
“Chuyện gì?” anh ta nghĩ rằng, chắc là muốn nói thay cho Ngải Hân đây mà.
“Báo cáo đội trưởng, hôm nay tôi không đi giày tập, đi giày thể thao, tôi cũng vi phạm kỉ luật rồi, tự động nhận phạt.”
Địch Nguyên vừa nói vừa quan sát phản ứng của Triệu Dục Thành, thấy anh ta không nói gì, cho rằng chuyện này có thể xoay chuyển được, liền mở một nụ cười ngay cả con muỗi cái nhìn cũng phải lòng mà cười với Triệu Dục Thành: “xin đội trưởng hãy nể tình Ngải Hân là con gái, có người cùng cậu ấy chịu phạt thì cũng đỡ hơn.”
Triệu Dục Thành nhìn xuống giày của cậu ấy, quả nhiên là đôi giày thể thao phiên bản có hạn.
Thực ra lúc huấn luyện cần đi giày vừa chân, cho nên các giáo quan cũng mắt nhắm mắt mở đối với việc các học viên đi giày thể thao của mình, chứ không phạt thật. Nhưng Địch Nguyên lại vì anh hùng cứu mỹ nhân, hôm nay tự nguyện nói ra, liền dọa sợ những học viên cũng không đi đúng giày.
“Cậu tên là Địch Nguyên đúng chứ.”
“Vâng! Đội trưởng đỉnh quá, còn chưa gặp mặt mà đã biết hết mặt chúng tôi rồi.” Địch Nguyên liền nịnh nọt, ý đồ làm Triệu Dục Thành mềm lòng.
Nhưng tiếc là Triệu Dục Thành không thay đổi chủ ý.
“Tôi cho cậu hai câu, thứ nhất, đã vào đội phòng cháy thì là nhân viên phòng cháy, không có phân biệt nam nữ, thứ hai...”
Anh ta ngừng lại một chút, mọi người sợ hãi vô cùng, hình như cảm nhận được rằng anh ta sẽ không bỏ qua dễ dàng cho Địch Nguyên.
Quả nhiên, anh ta nói tiếp: “thứ hai, cậu tình nguyện chịu phạt cùng, được thôi. Nếu như đã là hai người thì chịu phạt hai ngày. Không cho phép có thêm người thứ ba, nếu không thì sẽ phạt gấp đôi.”
Cổ Tinh Tinh vui chết đi được. Trước đây Cổ Tinh Tinh luôn thích nhìn cảnh Ngải Hân bị xui xẻo, thế nên không nhịn được liền bật thốt lên một câu: “đội trưởng anh minh!”
Triệu Dục Thành quét mắt nhìn cô ta, không nói gì.
Lần phạt này đối