Chương 5: Hoàn toàn chiến thắng
Nói thực, vào lúc này Ngải Hân trong lòng cũng hơi kích động.
Cô vừa mong đợi Triệu Dục Thành sẽ thất bại, để bản thân mình có thể xả được cơn tức, lại vừa âm thầm hi vọng anh ta có thể hoàn thành thao tác một cách hoàn hảo để cho bản thân mình có thể được mãn nhãn thưởng thức.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đang có tâm trạng vừa hưng phấn vừa phức tạp để đợi xem kịch hay, đột nhiên Triệu Dục Thành đi về phía của cô, vậy mà anh ta lại nhét vào tay cô một cái...
Đồng hồ tính giờ!
Ngải Hân kinh ngạc mà ngẩng đầu lên, thấy được vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của Triệu Dục Thành.
“Cô bấm giờ đi.” Triệu Dục Thành chỉ nói 4 chữ xong liền bước nhanh trở về đường chạy.
Tất cả mọi chuyện đều vô cùng đột ngột, nhưng ngay đến cả thời gian để cho Ngải Hân đơ người ra cũng không có, cô đành phải nhanh chóng cầm lấy cái đồng hồ đó rồi chạy bước nhỏ theo phía sau Triệu Dục Thành, giống như là đang phải cầm một món bảo vật vô giá trên tay vậy, chỉ cần cô làm tuột tay rơi một phát thì sẽ xong đời.
Mọi người ai cũng biết Ngải Hân đang phải chịu phạt, đoán chắc rằng cô vẫn đang rất tức Triệu Dục Thành, nên chắc chắn sẽ không giúp đỡ anh ta giở trò ăn gian. Triệu Dục Thành lại nhét đồng hồ tính giờ vào trong tay cô, thực sự là vô cùng tự tin.
Hít một hơi sâu, Ngải Hân thấy Triệu Dục Thành đã chuẩn bị xong rồi liền hét lớn một tiếng: “ bắt đầu ” rồi ấn đồng hồ tính giờ.
Triệu Dục Thành có sức bật kinh người, trong phút chốc anh ta giống như một mũi tên được bắn vút đi, chỉ chỉ nhìn thấy anh linh hoạt mà xuyên mình qua những chướng ngại vật dày đặc, trong khoảnh khắc hoa mắt chóng mặt, vạt áo của anh lại vô cùng nghe lời, gậy chướng ngại vật bay nhè nhẹ vậy mà không hề dịch chuyển.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hay quá!” phần trình diễn vô cùng xuất sắc khiến cho các học viên đang quan sát không nhịn được mà hét lên khen hay.
“Đội trưởng triệu cố lên!” Thẩm Tú Lệ ngày thường vô cùng trầm tính đột nhiên hét lớn khiến cho các bạn học viên nữ cũng không nhịn được, lần lượt chủ động gia nhập vào hàng ngũ đội cổ vũ, cùng nhau hét lớn cổ vũ.
Trong tiếng cổ vũ của mọi người, hàng loạt động tác của Triệu Dục Thành được hoàn thành một cách trôi chảy, trong khoảnh khắc xông đến điểm cuối cùng, anh ngẩng cao đầu sống như một cơn gió lốc ôm trọn lấy thế giới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngải Hân trố mắt mà nhìn, thực sự đây là lần đầu tiên cô thấy được có một người có thể hoàn thành tất cả những cái động tác một cách trôi chảy đẹp mắt như vậy.
“Ngải Hân, mau ấn dừng ! mau ấn đi!” Phí Tịnh vội đến mức hét lớn với cô.
Lúc này Ngải Hân mới hoàn hồn, vô thức “tít” một tiếng ấn chiếc đồng hồ trong tay, trong phút chốc cả người đều đổ mồ hôi lạnh.
Chuyện gì vậy? vậy mà cô lại bị sự hoàn hảo của Triệu Dục Thành khiến cho kinh ngạc đến đơ người ra, quên mất là bản thân mình vẫn đang có nhiệm vụ phải tính giờ!
Nhanh chóng giơ đồng hồ lên nhìn, Ngải Hân liền thở phào một hơi, vô cùng vui vẻ mà hét lớn: “39 giây 24!”
“Oa, thật là đỉnh quá!” các bạn học nữ cũng đều vô cùng kinh ngạc mà hét lên.
Các bạn học nam cũng vô cùng khâm phục, tất cả mọi người đều vỗ tay chúc mừng.
Ngược lại thì, Ngải Hân hơi đỏ mặt vì vừa nãy hình như do cô quá vui, rõ ràng bây giờ bản thân mình nên coi anh là đối thủ mới đúng, tại sao lại cảm thấy vui mừng chứ?
Chẳng lẽ là do suýt nữa cô khiến anh bị thua mất vụ cá cược này sao?
Như vậy thì có thể thấy được, thực lực của Triệu Dục Thành còn có thể nhanh hơn 39 giây 24. Đây quả là một giáo quan có năng lực nghiệp vụ chuyên nghiệp!
Địch Nguyên đơ người mất vài giây, hình như là do không dám tin vào mắt mình. Sáp lại gần Ngải Hân nói: “để mình nhìn xem nào?”
Ngải Hân đưa mặt đồng hồ qua, thành tích 39 giây 24 hiện trên màn hình.
“Đội trưởng Triệu, tôi phục rồi!” Địch Nguyên đột nhiên hét lớn tiếng với Triệu Dục Thành: “từ nay về sau anh bảo tôi làm gì thì tôi sẽ làm cái đó!”
Triệu Dục Thành bước lớn về phía họ, cầm lấy cái đồng hồ từ tay của Ngải Hân.
“Vậy thì cút về hàng ngũ tập luyện cho cẩn thận đàng hoàng vào cho tôi. Tập hợp!”
Một tiếng hét lớn của anh khiến cho đội ngũ bởi vì vừa quan sát thử thách mà ngồi lác đác mỗi người một nơi lập tức đứng thành hàng. Ngải Hân cũng nhanh chóng chạy về vị trí của mình đứng thẳng lưng.
Lúc này mọi người không dám nói năng lung tung nữa. Triệu Dục Thành dùng thực lực của bản thân, cuối cùng cũng khiến cho đám học viên không biết trời cao đất dày này im mồm.
“Một đám ếch ngồi đáy giếng không có năng lực mà lại còn đòi trèo cao. Sau này ai còn dám nghi ngờ tôi thì cứ phá kỷ lục tôi trước đã rồi hẵng nói. Đến lúc đó tôi nhất định sẽ đứng ở chỗ này chịu sự huấn luyện của mấy người!”
Triệu Dục Thành bắt tay để ở sau lưng, đi đi lại lại ở trước hàng ngũ, to giọng mà khiển trách, ánh mắt còn nhìn chằm chằm vào Ngải Hân hai lượt.
“Nhưng trước khi có thể chiến thắng được tôi, mấy cô cậu lấy đâu ra tư cách mà dám nói năng lung tung trước mặt tôi? ai cho cô cậu dũng khí?”
Ngải Hân bình tĩnh mà đón nhận ánh mắt sắc bén của anh, trong lòng thầm trả lời: Lương Tịnh Như.
Sau khi kết thúc buổi tập luyện, Ngải Hân và Địch Nguyên lại đi làm công việc thu dọn vòi chữa cháy buổi thứ 2. Hôm nay Ngải Hân đã chừa rồi, nên đã tìm một đôi găng tay đeo vào để không động vào vết thương cũ.
“Đội trưởng Triệu thật là giỏi quá, thao tác tay lúc thắt dây thừng...” Địch Nguyên đặt vòi chữa cháy xuống rồi làm điệu bộ bắt chước động tác tay, cậu ấy vẫn còn đang hồi tưởng lại động tác hoàn mỹ của Triệu Dục Thành.
“Nhìn cậu kìa, mấy tiếng trước vẫn còn không phục người ta, mới chỉ khiêu chiến thất bại có một lần mà đã chịu khuất phục rồi ư?” Ngải Hân cười nhạo cậu ấy.
“Mình đây là ngưỡng mộ những người giỏi giang.” Địch Nguyên ngược lại cảm thấy lời cười chê của Ngải Hân như hũ mật ngọt, “haizz, chẳng lẽ cậu không phát hiện ra ưu điểm của mình ư?”
“Ưu điểm gì cơ?”
“Không thù dai đó. Chỉ cần người đó có thể khiến cho mình tâm phục khẩu phục thì lập tức mình có thể quên và bỏ qua hết chuyện cũ.”
“Phụt!” Ngải Hân không nhịn được cười phá lên, “ưu điểm lớn quá ha, nếu như cậu có thể sắp xếp những cái vòi nước này nhanh lên một chút nữa thì ưu điểm này sẽ càng rõ ràng đấy.”
Địch Nguyên hơi ngại ngại: “mình vẫn đang hồi tưởng về thao tác tay vừa nãy của đội trưởng Triệu mà, làm sao có thể làm nhanh được như vậy chứ...”
“Vậy thì cậu đi nhờ anh ta chỉ dạy cho đi. Nghe nói những người đứng đầu nghiệp vụ thì mỗi người đều có những tuyệt kỹ vô cùng đỉnh đấy, điều này đến bây giờ thì mình cũng tin là sự thật rồi.”
Ở văn phòng của đội trưởng, Cố Dật Hưng hay như đã phát hiện ra một đại lục mới.
“ể, socola ai mang đến vậy?” cũng chưa đợi người khác trả lời, anh ta trực tiếp móc ra một miếng đút vào trong miệng: “ừ, được đấy được đấy, độ đắng rất vừa phải. Ợ...”
“sao thế? Bị nghẹn à?” Triệu Dục Thành đang viết nhật ký huấn luyện ngày hôm nay, tiện mồm hỏi anh ta.
“Ờ không phải. Nhưng hình như là tôi ăn mất đồ của cậu thì phải...”
Cố Dật Hưng đưa một tấm thiệp cho anh, chữ viết rõ ràng đẹp đẽ, vừa nhìn là biết là chữ của con gái: “đội trưởng Triệu, huấn luyện vất vả, hãy chú ý sức khỏe nhé.”
“Đồ thần kinh.” Triệu Dục Thành cau mày nói, “chẳng lẽ sức khỏe tôi không tốt ư? tại sao còn phải bảo tôi chú ý sức khỏe?”
“Đây không phải là trọng điểm.”
“Vậy cái gì mới là trọng điểm?”
“Trọng điểm là socola này là ai tặng? cậu không tò mò ư?
“Không. Kệ đi, sao phải quan tâm là ai tặng, dù gì thì tôi cũng không