Nhóm dịch: huntercd
Nguồn : Vipvandan
Ánh mắt Diệp Thành Đồ thực sắc bén, Đỗ Thừa cảm giác giống như là hai lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào tâm linh vậy. Bất quá, dưới ánh mắt sắc bén Đỗ Thừa lại khẽ cười cười, bởi vì hắn thấy trong ánh mắt Diệp Thành Đồ có một tia cảm kích.
A Hổ như thế, Diệp Thành Đồ như thế, điều này làm cho trong lòng Đỗ Thừa có chút tò mò, bất quá trên mặt Đỗ Thừa thủy chung vẫn duy trì vẻ mỉm cười thản nhiên.
Nhìn thấy Đỗ Thừa thủy chung vẫn duy trì bộ dáng hờ hững, trong ánh mắt Diệp Thành Đồ nhịn không được hiện lên một tia tán thưởng, ở dưới ánh mắt hắn có thể làm được Đỗ Thừa không phải là không có, nhưng là ở tuổi tác này của Đỗ Thừa thì một cái cũng chưa.
"Cha, cậu ấy chính là Đỗ Thừa”.
Diệp Mỵ thấy Đỗ Thừa cùng Diệp Thành Đồ đối diện, liền ở một bên nhỏ giọng giới thiệu.
Bất quá trong lòng Diệp Mỵ rõ ràng, cô coi như không giới thiệu Diệp Thành Đồ cũng là biết tên Đỗ Thừa.
"Bá phụ, người khỏe" Đỗ Thừa cũng là mười phần lễ phép nói một tiếng, tuy rằng Diệp Mỵ không có nhắc nhở nhưng là Đỗ Thừa cũng rõ ràng, ở trong mắt Diệp Gia, thân phận mình bây giờ hẳn là bạn trai của Diệp Mỵ.
"Ừm".
Diệp Thành Đồ nhẹ nhàng lên tiếng sau đó nói tiếp: "Tất cả vào đi”.
Nói xong hắn liền trực tiếp xoay người hướng phía trong đi vào.
Thật ra lấy thân phận Diệp Thành Đồ hắn hắn làm sao có thể sẽ ra cửa đón Đỗ Thừa, hắn là ra đón đứa con gái đã mấy năm chưa trở về nhà mà thôi.
Trong lòng Đỗ Thừa cũng là rõ ràng, hắn là thân phận gì, làm sao có thể để một cái nhân vật quyền cao chức trọng ra đón.
Chẳng qua.
Đỗ Thừa nhìn thoáng qua Diệp Mỵ đi trước mình nửa bước, khó trách cô sẽ nói đảm bảo với mình như vậy khi nói làm biển số xe, với loại gia thế này thì hoàn thành việc đó thực rất dễ dàng.
Hơn nữa đang còn một ông nội thân phận có thể càng thêm tôn quý, trừ khi mình giết người hoặc là tạo thành cái gì không thể vãn hồi, nếu không Diệp Mỵ cũng có thể giúp chính mình.
Chẳng qua cũng bởi vì điều này, Đỗ Thừa đối với người thiết kế hãm hại Hoàng Phổ Đông càng thêm tò mò, lấy gia thế Diệp Mỵ còn không thể ngăn cản, thực lực đối phương mạnh có thể nghĩ.
Bất quá chuyện này cũng không phải điều Đỗ Thừa nên suy nghĩ hiện giờ, hơn nữa đối phương vì sao phải động Hoàng Phổ Đông, Diệp Mỵ vì sao lại giúp Hoàng Phổ Đông, những điều này làm cho Đỗ Thừa nghĩ mãi mà không rõ, hiện tại hắn có muốn cũng không được, cho nên ý nghĩ kia ở trong óc Đỗ Thừa chỉ là lướt qua, mà Đỗ Thừa cũng đem lực chú ý về phía bên trong biệt thự.
Phong cách biệt thự khuynh hướng cổ điển, mà bên trong lại càng cổ kính, chỉnh thể lấy gỗ lim là chính, trừ bỏ thanh lịch ra còn làm cho người ta cmar giác vô cùng khí phách.
Mọi người đi vào, một người phụ nữ tướng mạo cùng Diệp Mỵ có vài phần tương tự từ trong bếp đi ra, trên người còn buộc lên khăn quàng cổ, vừa thấy được Diệp Mỵ, người kia nước mắt liền như là trân châu rơi thẳng xuống, thân mình nhẹ nhàng run rẩy lên.
Diệp Mỵ sau khi gọi một tiếng "mẹ" thì hướng phía người kia vọt tới.
"Đỗ Thừa, cậu đi theo tôi một chuyến”.
Diệp Thành Đồ nhìn trên người hai mẹ con gần ba giây đồng hồ, lúc này mới quay đầu hướng phía Đỗ Thừa nói một tiếng, hơn nữa dẫn Đỗ Thừa hướng phía lầu hai đi đến.
Đỗ Thừa cũng không nói thêm gì, bất quá Đỗ Thừa cũng rõ ràng Diệp Thành Đồ muốn dẫn chính mình đi chỗ nào.
Đi tới lầu hai, Diệp Thành Đồ mang theo Đỗ Thừa ngừng lại ở bên ngoài một thư phòng, sau đó hướng phía Đỗ Thừa nói: "Cậu vào đi đi, ông nội Tiểu Dao muốn gặp cậu".
Nghĩ nghĩ, Diệp Thành Đồ lại vỗ nhẹ nhẹ trên vai Đỗ Thừa nói: "Biểu hiện cho tốt đi”.
Nói xong Diệp Thành Đồ liền hướng phía dưới lầu đi đến.
Đỗ Thừa là có chút ngoài ý muốn nhìn Diệp Thành Đồ, tuy rằng chỉ là năm câu ngắn gọn nhưng lại nói cho Đỗ Thừa một việc, Diệp Thành Đồ cũng không phản đối hắn cùng Diệp Mỵ ở cùng cùng một chỗ.
Bất quá cũng như vậy, năm chữ này cũng nói cho Đỗ Thừa ông nội của Diệp Mỵ tuyệt đối là rất khó tính.
"Khó tính".
Trong lòng Đỗ Thừa nhẹ nhàng cười, chỉ cần không phải phương diện thân thế, còn lại bất cứ vấn đề gì Đỗ Thừa đều tự tin tuyệt đối.
Cho nên, Đỗ Thừa trực tiếp giơ tay lên gõ cửa phòng.
Đỗ Thừa gõ ba cái. Đây là một loại phương thức gõ cửa lễ phép, ở trong lĩnh vực Hân Nhi, thuộc loại trụ cột nhập môn.
"Tiến vào”.
Tiếng gõ cửa vừa dừng, một tiếng già nua nhưng lại mười phần ổn định từ trong thư phòng truyền ra.
Đỗ Thừa không có chút gì do dự trực tiếp mở cửa hướng phía trong thư phòng đi vào.
Gian thư phòng rất lớn, gần bốn mươi mét vuông, hai bên là hai cái giá sách bằng gỗ lim thật lớn, tựa vào trên vách tường, mà ở giữa bầy một bàn quân diễn sa bàn rộng một thước dài hai thước.
Ở mặt sau sa bàn là một cái bàn gỗ đã khá cũ, trên bàn gỗ là vách tường có một một bộ tranh chữ, trên đó viết "Trữ tĩnh trí viễn". Bốn chữ này trầm ổn hữu kính nhưng không có lạc khoản.
Mà giờ khắc này, lão giả tóc trắng đang lẳng lặng đứng ở đó, Lão giả thân hình gầy yếu nhưng người thẳng đứng, như một thanh trường thương, thần sắc hết sức nghiêm túc.
Hiển nhiên, lão giả này là ông nội Diệp Mỵ, Viện Trưởng danh dự Viện Khoa Học Quân Sự quốc gia Diệp Nam Lăng.
Diệp Nam Lăng giống như là