Nhóm dịch: huntercd
Nguồn : Vipvandan
“Đỗ Thừa, cậu sao dậy sớm vậy? Hôm qua say như vậy sao không ngủ thêm chút nữa cho đỡ mệt”.
Thấy Đỗ Thừa xuống lầu, bỏ cuốn sách đang cầm trong tay xuống, mỉm cười hỏi chuyện Đỗ Thừa.
Trong lòng đã hoàn toàn chấp nhận Đỗ Thừa, hơn nữa còn còn rất muốn Đỗ Thừa trở thành con rể mình, Diệp Thành Đồ khi nói chuyện với Đỗ Thừa đã có phần thân thiện hơn, không còn vẻ nghiêm khắc như những lần trước, ngay đến cả ánh mắt cũng dịu dàng gần gũi hơn.
“Cháu đã quen dậy sớm rồi ạ, cứ đến giờ này là không thể ngủ tiếp được” Đỗ Thừa nhẹ nhàng trả lời. Trong lòng hắn cảm thấy ấm áp vì sự quan tâm của Diệp Thành Đồ, sự chân thật mà ông đã dành cho hắn.
“Bác gái đang nấu bữa sáng rồi, cháu ngồi đây với bác một lúc rồi đợi bác gái” Diệp Thành Đồ vừa chỉ về phía bộ sô pha vừa nói với hắn.
“Không cần đâu bác, cháu muốn ra ngoài vận động một chút, hôm qua cháu say quá, ra ngoài cho đầu óc thoải mái một chút ạ” Đỗ Thừa ngày nào cũng tập thể dục buổi sáng, đã thành thói quen, hôm nào không tập thì cảm thấy rất khó chịu trong người.
“Cũng tốt, thanh niên trai trang nên chịu khó tập thể dục thể thao, ông nội Tiểu Dao cũng đang ở ngoài đó, cháu cũng ra ngoài đó đi” Diệp Thành Đồ gật gù đồng ý, sau đó quay về phía A Hổ: “Tiểu Hổ, con cũng đi cùng anh đi!”
“Vâng!”
Nghe thấy vậy, Tiểu Hổ vui sướng đáp lời cha, bước ra ngoài cùng Đỗ Thừa.
Lúc này, Diệp Mỵ mới từ trên lầu đi xuống.
Khuôn mặt Diệp Mỵ ửng hồng rạng rỡ, cô ngại ngùng vì hôm qua là lần đầu tiên cô ở cùng một người con trai ngay tại nhà mình.
Thấy dáng vẻ thẹn thùng của con gái, ông mỉm cười nói với Tiểu Dao:
“Tiểu Dao, con lên phòng ba lấy cho Đỗ Thừa một bộ vét của ba, đợi lát khi cậu ấy tắm xong, đem cho cậu ấy mặc. Trông nó mặc bộ quần áo Tiểu Hổ không ra làm sao cả”.
Vóc người A Hổ to hơn hai số với Đỗ Thừa, vì vậy tất cả quần áo của Đỗ Thừa đều không mặc vừa, Diệp Mỵ đành phải tìm tạm cho anh một bộ, định lát đi siêu thị mua cho hắn hai bộ nhưng không ngờ Diệp Thành Đỗ đã nhắc đến chuyện này.
“Vâng, để bây giờ con đi lấy cho anh ấy, đợi lát anh ấy quay về thay”.
Diệp Mỵ trong lòng ngập tràn hạnh phúc, cô nhận ra Diệp Thành Đồ đã thực sự chấp nhận Đỗ Thừa. Diệp Nam Lăng cũng đã thiện cảm tốt với Đỗ Thừa. Như vậy, lần về nhà này đã thành công mỹ mãn.
Đỗ Thừa và A Hổ ra đến khỏi cửa đã thấy Diệp Nam Lăng đang tập Thái Cực quyền ở bãi cỏ trước mặt.
Diệp Nam Lăng mặc một bộ võ phục màu trắng, toàn thân toát ra dáng vẻ thanh thoát, khỏe khắn, dù tuổi đã cao nhưng những động tác Thái Cực quyền của ông vẫn rất linh hoạt dẻo dai, vừa mềm mại vừa vững chãi, nhìn rất đẹp mắt.
Nhìn thấy Đỗ Thừa và A Hổ đi ra, ông dừng lại, quay về phía hai người, vẫy vẫy tay.
“Đỗ Thừa, nghe nói hôm qua cháu đã đánh bại tiểu nha đầu nhà họ Bành đúng không?”
Khi Đỗ Thừa và A Hổ đến gần, ông liền mỉm cười hỏi Đỗ Thừa.
“Vâng, cô ấy thật sự rất giỏi ạ” Đỗ Thừa khẽ gật đầu. Nếu hắn không để cho Hân Nhi kiểm soát, thì hắn nhất định không phải là đối thủ của Bành Vịnh Hoa này.
Diệp Nam Lăng gật gật đầu: “Tiểu nha đầu nhà họ Bành từ nhỏ đã lên núi Nga My, luyện tập Vịnh Xuân quyền, luyện tập liên tục mười bốn năm, ở Bắc Kinh này có thể coi là không có đối thủ, không ngờ lại có ngày lại thua dưới tay một vị khách như thế này”.
Đỗ Thừa mỉm cười không nói gì.
A Hổ thì vui vẻ nói: “Coi như là lần đầu cảnh cáo “yêu quái” đó, từ nay về sau chúng ta có thể hiên ngang mà đi qua họ rồi”.
A Hổ vừa nói xong đã bị Diệp Tiểu Lăng trừng mắt, không dám hé lời nữa.
“Điều này cũng tốt, Chương nha đầu đó từ lâu đã có chút hiềm khích với ta, nay lại thêm chuyện bị thất thế trước đám đông như thế nhất định trong lòng sẽ càng oán hận” Diệp Nam Lăng chậm rãi nói. Một lát sau, phủi phủi tay, cất lời: “Thôi, ta tập đủ rồi, các cháu cứ tập tiếp đi”.
“Vâng”.
Đỗ Thừa gật đầu đáp lời ông, rồi đó liền đứng tấn.
“Đỗ Thừa, sáng sớm anh tập đứng tấn sao?” A Hổ có chút bất ngờ, “Anh khỏe vậy mà vẫn còn tập đứng tấn sao?”
Đỗ Thừa bình thường không nói chuyện khi đang luyện tập, chỉ trả lời qua quýt: “Ừm, thường xuyên”.
“Em luyện quyền cũng được lắm, vừa hay chiều qua được xem anh đánh quyền, quả thật rất tuyệt”.
A Hổ cũng không hỏi thêm gì nữa, nói xong câu đó liền đi sang một bên, bắt chước theo những gì mà những động tác Đỗ Thừa dạy dỗ bọn họ trong nhà chiều qua, thể thái của A Hổ kết hợp với sức mạnh của Đỗ Thừa, quả là hoàn hảo.
Vì đang ở nhà họ Diệp, Đỗ Thừa không dám tập luyện mấy tiếng đồng hồ như ở nhà mình, như thế e không hay, vậy nên hắn chỉ tập khoảng một tiếng mà thôi.
Nghĩ đi nghĩ lại, khi đấu với Hân Nhi, Đỗ Thừa vốn chỉ định lấy hai phần lực nhưng sau đó đã phải dốc đến ba, bốn phần.
Khi tăng trọng lực gấp hai lần, Đỗ Thừa thấy rất nhẹ nhàng, song, cứ kéo dài hai tiếng đồng hồ như vậy sẽ thấy mệt, lại không có hiệu quả cao.
Khi hắn tăng trọng lực gấp ba lần, Đỗ Thừa cảm giác có một sức nặng rất lớn trên người, không giống như sức nặng mọi khi, cảm giác như không thể đứng dậy nổi, hắn cảm thấy rất khó khăn khi